Đám Bặc Hiên nghe Lạc Ninh nói xong cũng sửng sốt. Vẻ mặt Phàn Dã nghi hoặc, hỏi: "Làm thế nào để kết thúc trước?".
Lạc Ninh tiến lên và nhặt lấy một khẩu súng tiểu liên, rồi nhắm vào đội trưởng đội hạng nhất đang học theo cách của cô để thoát khỏi nhánh cây đang trói buộc. Sau đó trực tiếp nã một phát súng vào ngực anh ta, "Chính là kết thúc như thế này".
Đội trưởng đội hạng nhất cảm giác được viên đạn đã bắn trúng người anh ta. Nhưng lại không phải là loại đau đớn xuyên qua da thịt, mà là giống như bị súng bắn trúng khi đi chơi đánh trận dã CS.
"Lạc Ninh, hãy đợi đấy!".
Sau đó anh ta nhận ra cảnh quang trước mắt anh ta biến mất, mới ngộ ra bản thân đã bị loại bởi Lạc Ninh, vì vậy anh ta không nhịn được hét lên một tiếng. Rồi những người có mặt ở đây, nhìn thấy đội trưởng đội hạng nhất biến mất tại chỗ. Chứng kiến đồng đội toi mạng và bị đào thải, lúc này cũng hơi hiểu ra rằng Lạc Ninh dùng cách này để loại bỏ đối thủ. Đám Phàn Dã thấy thế, cũng đã hiểu Lạc Ninh muốn làm gì. Trên mặt họ đều lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Nghe được đó!".
Cận Phi Dương còn huýt sáo một cái, "Anh Ninh, sao anh lại thông minh như vậy chứ? Thao tác ngoài sức tưởng tượng như vậy, tôi thích!".
Bây giờ tất cả những người dự thi còn sống trong thành phố tận thế đều đang ở chỗ này, lại còn bị vua thực vật xác sống trói chặt. Họ cần gì phải chờ đến lúc sau và từ từ đánh nhau với những người này, giải quyết chớp nhoáng chẳng phải càng sảng khoái hơn sao?
Cho nên bốn chàng trai đồng loạt nhặt súng lên, bắn về phía những người dự thi khác. Tài bắn súng của họ vốn dĩ không tệ, những người này lại không động đậy, hoàn toàn trở thành bia ngắm sống, bắn phát nào chuẩn phát đấy. Nhìn thấy người bị bắn trúng và loại trừ liên tục, những người khác đều biến sắc rồi.
"Các bạn không thể như thế!".
"Các bạn như thế là ăn gian".
"Không biết nhục à, các bạn thật sự quá nhục nhã rồi!".
"Có gì từ từ nói, đừng như vậy chứ!".
"Có dám chính diện đấu với chúng tôi không, các bạn làm như vậy là quá thâm độc".
"Các bạn..."
Đám người này cùng nhau mắng chửi đủ kiểu, nhưng cả đội Lạc Ninh lại không thèm quan tâm, tiếp tục nổ súng.
-Editor: Autumnnolove-
[ Tôi sợ tới ngu người luôn rồi, thao tác của anh Ninh sao có thể ngoài sức tưởng tượng vậy chứ? ]
[ Làm vậy cũng được nữa hả, tôi thật sự bái phục anh Ninh rồi. ]
[ Tư thế dùng súng bắn thành viên đội khác của anh Ninh ảo lòi luôn. ]
[ A a a, anh Ninh ngon nghẻ tới ngỡ ngàng luôn. ]
[ Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa của đám người này, sao tôi lại không thể cảm thông cho họ được nhỉ? ]
[ Cảm thông cái quần què gì dẫy? Ha ha, dù sao thì tôi xem rất vui vẻ. ]
[ Trong ba tiếng nghỉ ngơi trước đó, họ đã thương lượng xong cả rồi, phải ra tay và loại bỏ anh Ninh trước, bây giờ đúng là xứng đáng. ]
[ Đúng đó, còn muốn tống cổ anh Ninh của chúng tôi cơ đấy, loại bỏ đội Hoa Hạ cơ đấy, đi ngủ còn nhanh hơn. ]
[ Sao mấy người này có thể ngu ngốc như vậy, hoàn toàn không ngờ tới anh Ninh của chúng ta sẽ nhân cơ hội này xuống tay luôn. Sau khi giải đấu kết thúc, không biết họ có bị ám ảnh tâm lý không nhỉ? ]
[ Tố chất tâm lý của người ta còn không có mong manh tới vậy đâu. ]
[ Bây giờ anh Ninh mới gọi là "tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương"* nè! ]
(*Trích trong "Binh pháp Tôn Tử", "tiên hạ thủ vi cường" có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế. "Hậu thủ vi tai ương" có nghĩa là ra tay sau sẽ gặp nhiều trắc trở.)
[ Yêu anh Ninh 3000. ]
[ Tất cả thành viên đội khác đều đã bị loại rồi, tôi mạn phép hỏi một câu, có phải là chúng ta đã thắng rồi không? ]
[ Còn chưa đâu, phía Chính phủ còn chưa tuyên bố, chờ thêm chút nữa xem. ]
Rừng cây bên kia
Đồng hồ thông minh của các thành viên trong đội Lạc Ninh đồng loạt nhận được một tin nhắn. Nhạc Khiếu đọc thành tiếng: "Xử lý xong vấn đề vi-rút thây ma, kết thúc tận thế, mới được xem là đã giành chiến thắng".
Phàn Dã đen mặt, "Ban tổ chức quả nhiên là lươn lẹo".
Cận Phi Dương cũng nói: "Chúng tôi lại không phải là chuyên gia nghiên cứu y dược, xử lý vấn đề vi-rút thây ma bằng cách nào?".
Bặc Hiên nhíu mày, nhìn Lạc Ninh và hỏi: "Anh Ninh, có cách nào không?".
Lạc Ninh nở một nụ cười, dáng vẻ và thái độ vẫn luôn tự tin. Cô trả lời: "Cởi chuông thì cần phải có người cột chuông".
Mọi người đều không hiểu, "Là sao?".
Lạc Ninh chỉ về phía vua thực vật xác sống đang bị khống chế, "Tiến sĩ La trích lấy vi-rút từ trên người nó, kháng sinh chắc chắn cũng có ở trên người nó".
"Đến lúc đó gọi chuyên gia am hiểu lĩnh vực này đến đây, lấy thành phần trên người nó làm mẫu thử, nghiên cứu kỹ lưỡng là có thể phát minh ra vắc-xin".
Mọi người đều gật đầu, "Nói rất đúng!".
Lạc Ninh nhìn Thượng tá Phan và Liêu Hữu: "Chuyện còn lại giao cho các đồng chí".
Mặc dù Thượng tá Phan và Liêu Hữu không biết vì sao Lạc Ninh phải nổ súng đối với những người đó, vì sao những người đó lập tức biến mất. Nhưng đều giả vờ không nhìn thấy, dù sao thì Lạc Ninh cũng đã cứu họ, còn tìm ra được cách nghiên cứu vắc-xin.
"Được!", hai người gật đầu.
Sau đó, cả đội Lạc Ninh cứu những người bị treo trên cây xuống. Lạc Ninh còn bảo Phàn Dã ôm theo dụng cụ tiến sĩ La đã cầm trước đó và xuống núi. Sau khi kích hoạt dụng cụ, thực vật vốn đang phong tỏa cả ngọn núi quả nhiên đều rút lui, đường xuống núi lại thông thoáng. Thượng tá Phan giao phó một nhóm người ở lại trông chừng vua thực vật xác sống, riêng Thượng tá Phan và nhóm Lạc Ninh thì trở về căn cứ cùng nhau. Ông ấy muốn tìm một chuyên gia y học - sinh học đến đây một lần nữa, lấy mẫu và trở về nghiên cứu.
Sau khi nhóm Lạc Ninh trở về căn cứ, cũng không rời khỏi thành phố nữa. Năm ngày sau đó, nhóm chuyên gia đã chiết xuất được chất lỏng từ lõi cây vua thực vật xác sống và phát minh ra vắc-xin. May mà tiến sĩ La bởi vì muốn dẫn người đến đỉnh núi nên đã giả vờ giải mã vi-rút thây ma xong, để lại toàn bộ số liệu ở phòng thí nghiệm. Nhóm chuyên gia so sánh các số liệu đã được giải mã, mới có thể phát minh ra vắc-xin nhanh như thế. Vắc-xin trị vi-rút thây ma vừa được công bố, người dân toàn thành phố đều sôi sục. Căn cứ quân sự bắt một vài thây ma đến và cho uống vắc-xin, những thây ma này lại có thể trở lại bình thường. Thực vật và động vật đột biến cũng tương tự.
Sau đó, mọi người nhìn thấy quang cảnh xung quanh dần dần mờ nhạt, trên phát sóng trực tiếp vang lên một giọng nói máy móc, mọi người đều biết đây là âm thanh của hệ thống.
"Giải đấu đến đây là kết thúc!".
"Hoa Hạ là đội duy nhất may mắn sống sót, hơn nữa, sau khi được các đội tuyển khác chuyển nhượng điểm tổng đã đạt điểm trọn sau khi tổng kết. Lại tìm được nhân vật mấu chốt đầu tiên, kết thúc tận thế, giải cứu nhân loại".
"Chính phủ xin tuyên bố, giải đấu lần này đội Hoa Hạ giành được giải quán quân. Bởi vì những đội thi khác đều đã bị loại trừ trước đó, cho nên không có hạng hai và hạng ba".
Sau khi âm thanh kết thúc, quang cảnh lại thay đổi. Nhóm Lạc Ninh đứng ở một thành phố giống như thành phố bỏ hoang, nhưng lần này không phải là giả lập, ban tổ chức đã xây dựng một thành phố tận thế chân thật trên hòn đảo này. Phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng kết thúc, sau đó trên màn hình xuất hiện một dòng chữ.
"Đây là thành phố tận thế chúng tôi đã xây dựng, chào mừng người chơi trên toàn thế giới đến đây và trải nghiệm!".
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng-
[ Hành động của anh Ninh quả nhiên là đúng đắn, đội Hoa Hạ của chúng ta chính là đội quán quân duy nhất. ]
[ Điểm số thu hoạch trước đó đều được tính, cho nên chúng ta mới được trọn điểm. ]
[ Ha ha, nói không chừng bên Chính phủ cũng không nghĩ là anh Ninh của chúng ta sẽ có những giây phút thăng hoa như vậy. Loại trừ những đội thi khác đầu tiên, sau đó kết thúc giải đấu trước. ]
[ Cần được biết diện tích bóng ma tâm lý của những đội khác. ]
[ Kết thúc rồi sao? Tôi còn chưa xem đã mà? ]
[ Tôi cũng thế! Còn muốn xem anh Ninh của tôi trên phát sóng trực tiếp cơ. ]
[ Em high quá chừng, chúng ta là đội quán quân duy nhất, đã quá pepsi ơi! ]
[ Chúc mừng đội Hoa Hạ đoạt giải quán quân! ]
[ Chúc mừng đội Hoa Hạ đoạt giải quán quân! ]
[ Chúc mừng... ]
Sau đó khác giả trong nước đồng loạt vui mừng bình luận "Chúc mừng đội Hoa Hạ đoạt giải quán quân", bình luận hơn mấy tiếng mới dần dần dừng lại.