Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 315



Trên núi có rất nhiều nơi đã được khai thác rồi, trồng các loại dược liệu. Dưới chân núi là ruộng đồng, hai bên bờ ruộng cũng trồng các loại rau dưa trái cây và ngũ cốc hoa màu, còn có lúa nước và lúa nếp. Lại xây dựng nhà kính trồng hoa trên một mảnh đất hoang, chuyển hết những loại hoa xinh đẹp và quý hiếm trước kia đến đây. Khương Tâm Hân đã thuê những nông dân gần đây đến để làm việc, cho nên cũng không vất vả.

Mọi người đang đi bộ đến ngọn núi, một bóng đen đã nhanh chóng từ xa đi đến, chuyền cành qua từng cái cây và nhảy đến đây. Sau đó đáp xuống vai Lạc Ninh, không ngừng cọ vào mặt cô.

Lạc Ninh cũng dùng mặt cọ lại khuôn mặt nhỏ của nó, "Chi Chi có nhớ mama không?".

Một tháng không gặp bé con này, cô rất nhớ nó.

"Khì khì!", Chi Chi ôm cổ Lạc Ninh, dựa dẫm kêu to, Chi Chi nhớ mama quá trời quá đất.

Lạc Ninh duỗi tay gãi cằm nó, "Mama cũng rất nhớ Chi Chi!".

Một người một khỉ tình thương mến thương một hồi, Lạc Ninh mới chuẩn bị xuống núi cùng mẹ, Chi Chi lại chỉ về một hướng và kêu lên. Lạc Ninh có thể đoán ra được ý của nó.

"Ý của con là ở bên kia có thứ gì đó bất ổn sao?".

Chi Chi vừa gật đầu vừa kêu lên vài tiếng, cho biết bên kia có đồ vật mà nó không thích. Cho nên Lạc Ninh đi theo hướng Chi Chi chỉ và tìm kiếm, trước mặt là một dòng suối nhỏ trống trải. Nước suối trong trẻo vô cùng, bên trong còn có cá nhỏ bơi lội. Cách đó không xa có một đống lửa đã tàn, thoạt nhìn có vẻ như đã từng dùng để nướng cá.

Lạc Ninh hỏi Lạc Hi đang đi theo ở phía sau: "Trước đó các em đến đây để bắt cá sao?".

Lạc Hi gật đầu, "Dạ, bên kia cũng là chỗ mà bọn em nướng cá".

Lạc Ninh tỏ vẻ đã hiểu, sau đó giơ tay và chỉ vào một bụi cỏ rậm rạp cách đó không xa.

"Chi Chi, thứ mà con nói ở đâu?", cô cũng đã nhận ra ở đây có chút kỳ quái.

Chi Chi gật đầu, kêu to: Đúng vậy, đúng vậy, chính là chỗ đó!

Vì vậy Lạc Ninh lại đi qua, vén bụi cỏ ra. Ở đây cỏ khá cao và rậm rạp, phía sau bụi cỏ là một cây lớn có tuổi. Ánh mắt Lạc Ninh rơi vào một chỗ sau gốc cây, thoạt nhìn giống như từng bị người ta đào và lấp lại. Cô lấy con dao găm ẩn chứa âm sát mà cô mang theo phòng thân trong ba lô ra, bắt đầu đào dưới gốc cây lên. Sau đó, cô đào được một túi vải màu đỏ. Lạc Ninh nhíu mày, dùng dao găm đào túi vải lên và mở dây cột túi, lại tiếp tục dùng dao găm lấy mấy lá bùa từ trong đó ra.

Khương Tâm Hân đi tới, nhìn thấy mấy thứ này thì cau mày và hỏi: "Đây là cái gì?".

Lạc Ninh cúi đầu nhìn kỹ, sau đó trả lời: "Bùa bại sự, bùa xui xẻo, bùa vận hạn, và các loại bùa làm ô nhiễm chất lượng không khí ở xung quanh đây".

Lạc Hi biến sắc, "Trước đó Lạc Hân Nhi nói muốn đi nhẹ, cho nên đã tới gần chỗ này".

Lúc ấy chỉ có một mình Lạc Hân Nhi là con gái, cô bé nói muốn đi nhẹ, ba bạn nam tất nhiên không tiện đi cùng tới đây. Nhưng cậu không nghĩ tới, cô bé nói muốn đi nhẹ là giả, chạy tới đây chôn mấy loại bùa này mới là thật. Nghe tên bùa đã biết không tốt, có bao nhiêu thù hận mới có thể làm ra chuyện như thế này chứ. Nhớ lại từ lúc quen biết cho đến lúc đi khỏi lúc nãy, Lạc Hân Nhi đều mang theo vẻ tươi cười và ân cần, Lạc Hi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Con gái như thế quá đáng sợ!

Cậu áy náy mím môi nói: "Mẹ, chị...xin lỗi. Con không nên dẫn họ lên núi chơi".

Trước đó hai bạn nam hỏi cậu cuối tuần này muốn làm gì, cậu lập tức trả lời rằng muốn đi leo núi. Vì vậy hai bạn học bảo muốn đi cùng, Lạc Hân Nhi cũng bảo muốn tham gia với họ, cậu chẳng nghĩ nhiều mà đã đồng ý. Dù sao thì đưa bạn học về nhà chơi hình như là một chuyện khá bình thường, ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Lạc Ninh thấy dáng vẻ áy náy và tự trách của em trai, duỗi tay vỗ lưng cậu, "Chuyện này không liên quan đến việc em có dẫn họ đến đây chơi hay không, em cũng không nghĩ đến Lạc Hân Nhi kia sẽ làm ra chuyện như vậy".

"Tình huống trước mắt, cô bé này không chỉ nhắm vào em mà đến", cô nhìn những lá bùa trên mặt đất và nói.

Khương Tâm Hân cũng tán thành, nói: "Làm ra chuyện như vậy, hình như có thù oán với chúng ta".

"Nhưng mà mẹ lại không cảm nhận được hận ý đối với chúng ta từ trên người cô bé".

"Có phải là có ai cố ý sắp xếp cô bé đến làm chuyện này không? Chẳng hạn như mẹ con Cẩu gia?".

Bà không khỏi đặt mục tiêu trên người kẻ thù. Lạc Ninh lắc đầu, "Cái này lại không giống như có dấu răng của mẹ con Cẩu gia".

"Vả lại đi lại bằng siêu xe hơn một triệu, chi tiêu ăn mặc đều là thương hiệu hàng đầu. Bây giờ Cẩu gia đã kiệt quệ thành như vậy, họ không có khả năng tiêu tốn một khoản lớn để làm ra chuyện này".

Lạc Ninh ngồi xổm xuống, dùng dao găm rạch lá bùa ra, xem xét hoa văn trên lá bùa.

"Thứ này là bùa có đẳng cấp rồi, không phải thuật sĩ phong thủy bình thường có thể vẽ ra đâu".

"Nếu như mẹ con Cẩu gia thật sự quen biết người như vậy, họ đã phát hiện ra phần mộ tổ tiên Cẩu gia bị con động tay động chân rồi".

Khương Tâm Hân ngẫm nghĩ, "Thế thì sẽ là ai? Ngoài Cẩu gia và Phùng gia ra, hình như chúng ta cũng không có đắc tội với những người khác".

"Phải rồi, hay là gã thuật sư phong thủy đã chạy thoát của Liễu gia trước kia?", bà hỏi.

Lạc Ninh tiếp tục lắc đầu, "Cũng không phải phong cách của gã này, đạo hạnh của ông ta còn chưa vẽ ra được cấp bậc bùa này đâu".

Cô an ủi hai người: "Mẹ và em không cần lo lắng, con sẽ cho người đi điều tra thông tin về Lạc Hân Nhi".

"Nếu đã cố ý tiếp Hi Hi, lại còn làm ra những chuyện như vậy, cuối cùng cũng sẽ lộ đuôi cáo thôi".

Cảm xúc của Lạc Hi hơi chùng xuống, "Chị, nếu như Chi Chi không phát hiện ra chỗ này có vấn đề, có phải là chị và mẹ đều sẽ bị ảnh hưởng bởi những lá bùa này không?".

Lạc Ninh nói đúng sự thật: "Theo lý thuyết là vậy!".

"Nhưng chị và mẹ đã bàn bạc với nhau rồi, muốn bố trí trận pháp sinh cát khí trên ngọn núi này, cho nên cho dù Chi Chi không phát hiện ra, chị đến đây cũng sẽ phát hiện ra thôi".

"Thứ này chỉ có thể chôn ở trên núi, cần một khoảng thời gian nhất định để chúng từ từ lên men và phát huy tác dụng, cho nên bây giờ sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta".

Đây cũng là lời nói thật.

Lúc này Lạc Hi mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt rồi!".

Lạc Ninh lại dặn dò lần nữa, "Em có trở lại trường học thì nhớ kỹ là không được biểu hiện ra là đã biết chuyện này".

Lạc Hân Nhi kia trông có vẻ không giống một học sinh bình thường, tâm tính thâm độc như vậy...nếu em trai biểu hiện ra một chút chán ghét, rất có thể sẽ bị cô bé phát hiện ngay lập tức.

Lạc Hi gật đầu, "Chị cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ không rút dây động rừng".

"Đi thôi, chúng ta xuống núi trước!".

Lạc Ninh nói xong, dùng dao găm ẩn chứa âm sát đâm vào lá bùa và nhét trở lại túi vải đỏ, sau đó ném vào trong hố đất ban đầu.

Lạc Hi lo lắng hỏi: "Chị, không mang thứ này đi tiêu hủy sao?".

Lạc Ninh trả lời: "Không cần, túi vải đỏ này đã bị đối phương động tay động chân rồi, một khi rời khỏi phạm vi cái cây này quá 100 mét là sẽ bị phát hiện".

"Chị đã phá hủy hiệu lực trên lá bùa, sau này sẽ không có tác dụng gì nữa, cho nên không cần phải sợ".

Cho dù thứ này không bị phát hiện, thì thương tổn và ảnh hưởng mà chúng tạo ra cho cô cũng không lớn lao bao nhiêu, dù sao cô cùng là người tu luyện mà. Tuy nhiên chúng sẽ ảnh hưởng đến mẹ cô từng chút một, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại càng ngày càng xui xẻo và vận hạn không ngừng. Chẳng hạn như các loại dược liệu của mẹ ở trên núi sẽ không thể sống mà héo hon một cách không thể lý giải được. Những thứ được trồng luân canh trên đồng ruộng bên dưới không cho thu hoạch tốt, hoa trồng trong nhà kính cũng tương tự.

Nghe Lạc Ninh nói vậy, mẹ con Khương Tâm Hân mới yên lòng.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.