Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 329



Lạc Ninh thấy thái độ của hai anh em Tổ Tiêu không tệ, cũng không có ý định làm họ khó xử. Cô gật đầu: “Được thôi, tôi cũng xem bệnh cho cậu Tổ”.

Tổ Dục tươi cười hỏi Lạc Ninh: “Đại sư Lạc, có cần tôi ngồi bên cạnh không?”.

Lạc Ninh lắc đầu, “Không cần, tôi ở bên này vẫn có thể xem được”.

Lạc Xuân Nhi nghe được câu này, mắt trợn trắng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cô cứ giả vờ giả vịt đi!”. Nhưng không có ai ở đây để ý tới cô ta.

Mặc dù Lạc Nguyệt Phương cũng cảm thấy Lạc Ninh hơi phách lối, nhưng bà càng không thích Lạc Xuân Nhi  hay tự làm bản thân mất mặt. Trong lòng cô ta tự biết là được, cần gì phải nói trắng ra, không có đầu óc.

Lạc Ninh thậm chí còn không thèm nhìn đến những người như Lạc Xuân Nhi. Lúc Lạc Nguyệt Phương xem bệnh cho Tổ Dục, cô cũng đồng thời quan sát cậu ấy rồi. Cô nói thẳng với Tổ Dục:

“Cậu Tổ, năm mười lăm tuổi cậu từng bị bắt cóc, trong lúc chạy trốn ăn phải cây nấm linh chi kia mới dẫn đến dương khí quá nhiều, đó cũng là lý do tại sao dương hỏa trong người cậu vô cùng cao”.

Sau đó cô lại nghiêm túc nhắc nhở: “Bây giờ cậu đang dùng phương pháp tẩy dương, tuy đúng là có thể tiêu hao dương hỏa dư thừa, nhưng sẽ càng làm cho cơ thể suy yếu, phí phạm vốn liếng của cơ thể, trái lại mất nhiều hơn được”.

Lạc Ninh vừa nói ra hai câu thôi, đã làm cho anh em Tổ Tiêu trợn to đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thôi, rõ ràng là Lạc Ninh đã nói đúng toàn bộ. Thế mới thấy được sự chênh lệch, Lạc Nguyệt Phương bảo Tổ Dục ngồi gần để bắt mặt và quan sát tướng tay tướng mạo, mới có thể đưa ra được một kết luận chung chung. Nhưng Lạc Ninh chỉ cần ngồi ở chỗ cách đó không xa và quan sát, đã có thể nói ra vấn đề một cách kỹ càng tỉ mỉ, vô cùng tuyệt vời.

- -Fanpage: Bản dịch 0 đồng—

Năm đó Tổ Dục bị bắt cóc đến một ngọn núi, cậu ấy lén lút nhân cơ hội chạy trốn, nhưng lại bị lạc đường ở trong núi. Sau đó đói bụng không chịu nổi, tình cờ tìm thấy một gốc nấm linh chi, lập tức ăn sống. Mặc dù không bị đói chết, cũng gắng gượng đến lúc có người cứu trợ, nhưng cũng bởi vì gốc nấm linh chi kia quá cường dương, hoàn toàn làm cho thể chất của cậu ấy bùng nổ.

Chuyện ăn phải nấm linh chi, chỉ có hai anh em Tổ Tiêu và bác sĩ khám bệnh năm đó biết. Người bác sĩ kia bây giờ còn đang ở nước ngoài xa tít mù khơi, hoàn toàn không thể nào tiết lộ thông tin bí mật này cho Lạc Ninh biết. Ngoài ra, lời nhắc nhở của Lạc Ninh cũng chính là một điểm quan trọng.

Trước đó Tổ Tiêu cũng từng mới một đại sư phong thủy khác đến chẩn bệnh cho em trai, khi ấy ông ta đã đưa ra một đề nghị, để Tổ Dục quan hệ tình dục với con gái để trút bớt dương hỏa. Trước kia Tổ Dục không thể làm được chuyện này, nhưng vào năm mười tám tuổi tình trạng thể chất vô cùng nghiêm trọng. Tổ Tiêu thật sự chẳng còn cách nào, nên đã tốn tiền tìm cho Tổ Dục một cô gái cố định. Sau khi phát sinh quan hệ, thể chất đúng là đã được khống chế một chút, cảm giác các mạch máu trong cơ thể muốn vỡ ra thường xuyên của Tổ Dục cũng giảm bớt nhiều lần. Nhưng khí sắc trên người đồng thời càng ngày càng kém đi. Tới bây giờ khiến cho Tổ Tiêu càng thêm lo lắng, đây cũng là lý do mà sau khi ông phát hiện thể chất của Y Lăng Phong đã được chữa khỏi và vội vàng đi mời đại sư đến. Mà chuyện như thế này chỉ có hai anh em họ biết thôi, đồng nghĩa Lạc Ninh đã tự mình nhìn thấu.

Tổ Dục đỏ mặt, có chút xấu hổ, “Đại sư Lạc, chị thật giỏi, chuyện này cũng có thể nhìn ra được”.

“Em…em cũng hết cách rồi. Trước đó mỗi ngày đều có cảm giác khó chịu giống như muốn nổ tung, cho nên mới làm như vậy”, cậu ấy vội vàng giải thích.

Lúc đó anh trai của cậu ấy đã nói rõ ràng với cô gái kia, cô ấy đồng ý giúp đỡ Tổ Dục vì tiền. Tất nhiên, muốn tồn tại nhưng lại phải dựa vào phương pháp như vậy, trong lòng Tổ Dục thật ra cũng hụt hẫng vô cùng.

Lạc Ninh gật đầu, “Phương pháp này của cậu cũng chỉ có tác dụng nhất thời, trị ngọn không trị gốc, còn tổn thương cơ thể, di chứng rất nghiêm trọng, cho nên tôi đề nghị tốt nhất là nên dừng lại”.

Tổ Dục gật đầu, “Em cũng cảm thấy dạo này cơ thể yếu ớt vô cùng, sau này em không muốn dùng đến phương pháp này nữa”.

Hiện giờ Tổ Dục đang có cảm giác trống rỗng, nhưng cứ đến buổi tối là lại sinh khí dồi dạo, giống như có rất nhiều tinh lực cần phải tiết ra ngoài.

Tổ Tiêu sốt ruột, “Phương pháp này để lại di chứng rất nghiêm trọng sao? Có thể khắc phục được không?”.

Người thân hiện tai của Tổ Tiêu chính là em trai, vả lại ông lớn hơn Tổ Dục hai mươi tuổi, nói rằng ông đã xem em trai như con trai mà nuôi lớn cũng không sai. Cho nên bất kể phải tiêu tốn bao nhiêu, ông đều sẵn lòng.

Lạc Ninh trấn an: “Còn kịp, sau mười tám tuổi em trai của chú mời bắt đầu áp dụng phương pháp này, bây giờ cũng chưa đến nửa năm, di chứng để lại là khiến cho cơ thể suy nhược và ốm yếu vào hôm sau, cũng không được xem là quá nghiêm trọng”.

“Sau này ăn mấy viên dưỡng khí đan là có thể bồi bổ lại”.

Nghe vậy Tổ Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, “Thật may quá!”.

So sánh với Lạc Nguyệt Phương của Lạc gia, bây giờ ông càng tin tưởng Lạc Ninh hơn. Thật sự tai nghe thì chưa chắc nhưng mắt thấy mới là thật, Lạc Ninh đúng là cao hơn Lạc Nguyệt Phương một bậc.

Lạc Nguyệt Phương ngồi đó với sắc mặt lãnh đạm như cũ, nhìn không ra đang thoải mái hay không, nhưng trong lòng cũng đang không khỏi kinh ngạc. Trước đó bà đã nghe Lạc Xuân Nhi mách lẻo rằng Lạc Doanh thích một con hát, còn quấn lấy người ta xin chữ ký. Ban ngày ở khách sạn, bà đứng ở chỗ xa xa có gặp thoáng qua Lạc Ninh. Cho nên khi gặp lại ở Tổ gia, bà thật sự không để đối phương vào mắt, ngay cả khi bà có cảm giác như gặp kẻ thù truyền kiếp. Nhưng lúc này chợt nhận ra bản thân đã quá khinh địch, Lạc Ninh trong việc nhìn tướng mạo suy đoán có vẻ như thật sự giỏi hơn bà. Dù sao thì bà còn phải kết hợp cả bắt mạch và xem tướng mới có thể phán đoán được tình trạng của Tổ Dục, cô ta không chỉ quan sát mà còn có thể nói ra những chuyện bí mật một cách kỹ càng tỉ mỉ. Lời nhắc nhở sau đó của Lạc Ninh, bà cũng đoán được đại khái là loại phương pháp gì.

Khi bắt mạch cho Tổ Dục bà đã phát hiện tình trạng trên người cậu ấy có chút mâu thuẫn, dương hỏa cao trong thời gian gần đây thoạt nhìn đã được khống chế một chút, nhưng cơ thể lại càng suy nhược hơn. Lúc đó bà còn cảm thấy khó hiểu, bây giờ thì hiểu ra rồi, thì ra là dùng phương pháp nam nữ giao hợp. Đáng tiếc cơ thể Tổ Dục vốn đã yếu ớt, hoàn toàn không thể chịu nỗi tiêu hao như vậy, cho nên trái lại mất nhiều hơn được. Mặc dù Lạc Ninh đã giải thích được nghi ngờ trong lòng bà, nhưng bà cũng không cảm thấy vui mừng chút nào, ngược lại còn không khỏi nảy sinh cảm giác nguy hiểm.

Bà nhìn Lạc Ninh và cất giọng hỏi: “Cô đại sư Lạc này, vậy cô có cách nào trị dứt điểm hoàn toàn cho cậu Tổ không?”.

Hiện tại bà chính là người đứng đầu về thực lực trong số những người trẻ tuổi ở Lạc gia, thậm chí rất nhiều người thế hệ trước đều không bằng bà. Cho nên bà có thể phát đoán được tình trạng của Tổ Dục vô cùng đặc biệt, ngoại trừ chú út có hy vọng giúp đỡ trị được dứt điểm ra, những người khác hoàn toàn không có khả năng này.

Làm sao Lạc Ninh không nhìn ra được ý tứ trong lời nói của Lạc Nguyệt Phương chứ. Ám chỉ cho dù cô có thể nhìn ra được tất cả mọi chuyện, nhưng không trị được tận gốc thể chất của Tổ Dục cũng phí công vô ích. Dù sao thì trước đó Lạc Nguyệt Phương cũng từng nói, chú út của bà ta mới có thể trị tận gốc.

Lạc Ninh trả lời, “Muốn trị dứt điểm đúng là không dễ dàng, nhưng cũng không phải không có cách nào”.

Lạc Nguyệt Phương còn chưa kịp lên tiếng, Tổ Tiêu đã kích động hỏi trước: “Đại sư Lạc, cô có cách có thể trị dứt điểm thể chất của em trai tôi sao?”.

Lạc Ninh cũng không làm bộ làm tịch, “Có thể, nhưng tôi cần có thời gian”.

“Vậy phải mất khoảng bao lâu?”, Tổ Tiêu lại hỏi.

Trước kia ở bệnh viện, bác sĩ đều nói rằng dựa theo hướng phát triển tình hình bệnh trạng của em trai, có lẽ sẽ sống không quá hai mươi lăm tuổi. Nếu cần tới bảy tám năm trở lên, có hơi rắc rối.

Lạc Ninh thành thật trả lời: “Áp dụng một số phương pháp trị liệu đặc biệt, phối hợp với thuốc viên chuyên tán dương và bồi bổ khí huyết, đại khái là cần khoảng nửa năm”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.