Lạc Ninh đã đến quán cà phê hẹn trước, cô vào phòng riêng sớm hơn. Cô vừa mới lấy di động ra lướt mạng, Lạc Doanh đã đến rồi, cũng đến sớm hơn giờ hẹn. Cô bé vào cửa, nhìn Lạc Ninh bằng đôi mắt sáng rực.
"Anh Ninh, xin lỗi đã để chị chờ lâu". Cô bé không ngờ Lạc Ninh còn đến sớm hơn cả mình.
Lạc Ninh cười nói: "Chị cũng vừa mới đến thôi". Cô hỏi tiếp: "Em uống gì?".
Cô nhìn ra được Lạc Doanh có chút căng thẳng, nên đã bắt đầu từ với chủ đề đơn giản nhất. Lạc Doanh ngồi xuống, chồm người tới để xem thực đơn cùng Lạc Ninh, sau đó chọn một món thức uống yêu thích và bánh ngọt. Từ từ cô bé cũng thả lỏng hơn. Hai người họ vừa uống nước vừa trò chuyện, từ chương trình tạp kỹ, thi đấu phát sóng trực tiếp cho đến một vài vấn đề phong thủy. Lạc Ninh còn giải thích kha khá thắc mắc của Lạc Doanh về lĩnh vực phong thủy này.
Lạc Doanh nghe cô giải thích chỗ khó hiểu xong, vẻ mặt sùng bái: "Anh Ninh, chị thật sự đỉnh quá đi!". Sau đó tò mò hỏi: "Có phải chị cũng xuất thân từ thế gia phong thủy không?".
Nếu không sao có thể giỏi giang hơn người được coi là "con dê đầu đàn trẻ tuổi" của Lạc gia của cô bé.
Lạc Ninh mỉm cười, trả lời: "Chị không có xuất thân từ gia đình phong thủy già cả, nhưng từ nhỏ đã đi theo ba chị học hỏi phong thủy huyền thuật, bản thân chị cũng khá thích nó cho nên không ngừng tìm hiểu và nghiên cứu".
"Vậy ba của chị chắc chắn là rất giỏi, nếu có cơ hội thì em cũng muốn được gặp một lần".
Ở trước mặt Lạc Ninh, Lạc Doanh không hề che giấu tính cách của cô bé. Lạc Ninh nghe cô bé nói xong, ánh mắt ảm đạm rồi thở dài, nói: "Cũng không biết có cơ hội đó hay không nữa, mấy năm trước ba chị bỗng nhiên mất tích, đến bây giờ còn chưa có tin tức gì cả".
"Ôi!", Lạc Doanh vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, em không cố ý nhắc lại chuyện buồn của chị".
Lạc Ninh tỏ vẻ không sao, lắc đầu: "Không sao, đây cũng chẳng phải là bí mật gì cả".
Càng tiếp xúc, Lạc Doanh càng thích Lạc Ninh. Cô bé là một fangirl, tất nhiên rất muốn giúp đỡ thần tượng của mình.
"Anh Ninh, nếu chị không ngại thì có thể nói với em một vài tin tức về ba của chị hay không?". Cô bé nói thêm: "Nếu như ba của chị là một đại sư phong thủy lợi hại, em sinh ra ở gia tộc phong thủy, tiếp xúc với rất nhiều người đều ở trong cái vòng này, có lẽ có thể giúp chị để ý một chút, biết đâu có được tin tức về ba chị?".
Lạc Ninh nở một nụ cười đầy cảm kích trên mặt, "Vậy thì hay quá, chị chỉ sợ làm phiền em thôi".
Lạc Doanh thoải mái xua tay, "Không có phiền gì cả, chuyện bé như hột me".
Tất nhiên, bình thường cô bé không có lòng tốt như vậy đâu, muốn giúp đỡ một người còn phải xem người đó là ai.
Lạc Ninh cũng không giấu giếm, "Ba của chị tên là Lạc Dực Thừa, ông ấy là người ở thành phố Nam Hải".
Mới vừa nghe đến đó, Lạc Doanh không nhịn được mà trừng to mắt, "Sao? Ba của chị tên là Lạc Dực Thừa?".
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?".
Lạc Doanh đột nhiên có một suy đoán táo bạo, "Chị có hình chụp ba của chị không?".
Lạc Ninh lấy điện thoại ra, tìm tấm ảnh chụp cùng ba ra và đưa qua, "Có, em có thể lướt để xem".
Lạc Doanh đón lấy điện thoại, bình tĩnh nhìn người trên ảnh chụp, lại cuộn xuống để xem rõ hơn. Bên dưới có ảnh chụp một mình Lạc Dực Thừa, cũng có ảnh cả nhà chụp chung. Cô bé mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt khó tin.
"Có chuyện gì sao em? Em biết ba của chị sao?". Lạc Ninh thấy dáng vẻ này của cô bé, hoàn toàn xác định người cha già nhà mình chính là Lạc Dực Thừa của Lạc gia.
Lạc Doanh không hề che giấu vẻ mặt khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh và thành thật trả lời: "Em chẳng những biết ba chị, mà em còn là cháu gái của ông ấy".
Lạc Ninh cùng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Ôi, em là cháu gái của ba chị sao?".
"Đúng vậy, người trên ảnh chụp chính là chú của em, Lạc Dực Thừa". Lạc Doanh nhịn không được kích động bèn bắt lấy tay Lạc Ninh, "Không ngờ tới luôn đó anh Ninh, chị lại là chị họ của em".
Cô bé không hề nghi ngờ những gì Lạc Ninh đã nói, bởi vì cô bé có thể chắc chắn người trên ảnh chụp chính là chú ruột của cô bé. Thảo nào cô bé đã yêu thích Lạc Ninh ngay từ lần đầu tiên xem gameshow. Càng tiếp xúc càng cảm thấy thân thiết, thì ra ngoài trừ tình cảm người hâm mộ dành cho thần tượng, còn có quan hệ máu mủ ruột thịt.
"Chị có mang theo tín vật của ba chị bên người, em xem thử xem", Lạc Ninh lấy một chiếc la bàn mà đã để lại cho cô ra.
Tuy Lạc Doanh chỉ là tay mơ trong phong thủy, nhưng lại có thể phân biệt một chút hơi thở. Cô bé nhận lấy la bàn và cẩn thận quan sát, cảm giác được mặt trên có một cổ hơi thở quen thuộc, "Đây đúng là đồ mà chú của em từng dùng".
Trái tim luôn yên tĩnh không gợn sóng của Lạc Ninh lúc này cũng không khỏi dao động một chút, "Doanh Doanh, em có thể nói cho chị biết ba chị bây giờ có khỏe không?".
"Sau khi ông ấy mất tích vào mấy năm trước, cả nhà vẫn luôn lo lắng cho an nguy của ông ấy", cô nói những lời từ tận đáy lòng.
Lạc Doanh tiếp tục kéo tay Lạc Ninh để an ủi, "Anh Ninh, chị không cần lo lắng, bây giờ chú an toàn lắm, chú đang nhà chính Lạc gia trên đảo".
Lạc Ninh thắc mắc, "Vậy sao mấy năm nay ông ấy còn không trở về nhà? Thậm chí không gửi được một tin tức cho cả nhà?".
Lạc Doanh thở dài, "Anh Ninh, chuyện này anh không được trách chú đâu, cơ bản là chú không thể nào rời khỏi đảo, cũng không thể sử dụng những thiết bị liên lạc, cho nên mới không thể liên lạc với mọi người".
Lạc Ninh vội vàng hỏi: "Vì sao lại không thể rời khỏi đảo, ngay cả phương tiện liên lạc cũng không thể sử dụng sao?".
"Chẳng lẽ ở nhà chính Lạc gia trên đảo không được phép dùng phương tiện liên lạc?".
Nói như thế cũng không đúng. Nếu không thể sử dụng phương tiện liên lạc, thế Lạc gia kia liên hệ với thế giới bên ngoài bằng cách nào?
Lạc Doanh lắc đầu, "Cũng không phải như thế, trên đảo có thể sử dụng phương tiện thông tin, nhưng chỉ có chú là không được dùng mà thôi". Cô bé không che giấu, tiếp tục nói: "Mấy năm trước chú bị thương ở trên biển, đúng lúc gặp được người ở dòng chính, sau đó cưỡng chế đưa chú về đảo".
"Bởi vì hơn hai mươi năm trước, chú đã làm gì đó nên bị hủy bỏ tư cách người thừa kế tạm thời. Chú phản đối sự sắp xếp của gia tộc, lén lút rời nhà và đi ra ngoài".
"Cho nên sau khi bị đưa về đảo, người nhà không cho phép chú rời đảo nữa. Muốn chú đồng ý chuyện hơn hai mươi năm trước, sau đó khôi phục tư cách người thừa kế của chú".
"Nhưng chú vẫn kiên quyết không đồng ý, còn chọc cho bà ngoại tức giận, sau đó bị ông ngoại ném đến cấm địa của gia tộc để tự mình suy ngẫm".
"Cấm địa này là do tổ tiên Lạc gia bày ra, chỉ có thể rời khỏi đó bằng hai cách".
"Một là ông ngoại chủ động mở cửa cấm địa, hai là chú tự mình tu luyện đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất, từ mình giải trừ cấm chế và đi ra".
Lạc Doanh cảm thấy bất lực vô cùng: "Với cách thứ nhất, lần này em thấy ông nội nghiêm túc thật, nếu chú không chịu nhận sai và thỏa mãn yêu cầu của bà ngoại thì chắc chắn ông ngoại sẽ không tha cho chú".
"Cách thứ hai lại càng khó, từ sau khi lão tổ tông Lạc gia quy tiên vào trăm năm trước, không chỉ mỗi Lạc gia chúng ta, ngay cả các thế gia phong thủy cổ xưa khác cũng không có đại sư nào đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất".
"Em từng nghe mẹ em nói rằng sau khi chú rời nhà trốn đi, cưới một người phụ nử ngoài tộc và sinh ra mấy đứa con. Chuyện này làm cho ông bà ngoại hết sức tức giận, bà ngoại còn giận tới bệnh luôn". Cô bé nhìn Lạc Ninh với vẻ kích động, nói: "Thật sự không ngờ tới, anh Ninh lại chính là con gái lưu lạc bên ngoài của chú, chúng ta thật sự rất có duyên".