Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 348



Sau khi cha mẹ Lạc Nguyệt Phượng qua đời, vốn dĩ cuộc sống trong nhà rất tệ, còn chẳng bằng những đứa trẻ có cha mẹ dòng thứ. Càng không cần phải nói tới chuyện được bồi dưỡng trọng tâm, hoàn toàn trở thành người vô hình không ai quan tâm. Cho nên khi được người cô đề nghị nhận nuôi và dẫn đi, bà ta lập tức đồng ý theo đến Lạc gia không chút do dự. Bà ta chưa từng cảm thấy bản thân lựa chọn như thế là sai. Những năm qua bà ta đã được Lạc gia bồi dưỡng theo cách hiệu quả và tinh anh nhất, còn có chỗ dựa mẹ nuôi và sự nỗ lực của bản thân, bà ta đã trở thành người dẫn đầu trong lớp người trẻ Lạc gia. Vì vậy khi nhìn thấy những người đã từng là họ hàng trong gia tộc trước kia, bà ta hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo, đón nhận ánh mắt hâm mộ của những người cùng thế hệ với bà ta. Dù sao hiện tại Lạc gia mạnh nhất trong số những dòng dõi phong thủy cổ, còn gia tộc cũ của bà ta thì càng ngày càng xuống dốc. Nhìn những người đã từng xem thường bà ta chủ động tới trước mặt a dua nịnh hót, trong lòng bà ta vẫn có cảm giác thỏa mãn và đắc ý nói không nên lời. Cho nên bà ta tự nhận bản thân bây giờ là người Lạc gia rồi, rất ghét ai đó nhắc đến chuyện bà ta là con gái nuôi. Lạc Ninh này quả nhiên là kẻ thù định mệnh của bà ta, lúc nãy còn xát muối vào trái tim bà ra.Sắc mặt Lạc Nguyệt Phượng trắng bệch, kẻ ái mộ thầm lặng tất nhiên khó chịu rồi. Ông ta trừng mắt nhìn Lạc Ninh: "Một đứa không được Lạc gia nhận lại, có tư cách gì ở chỗ này nói nhăng nói cuội?".

"Đại tiểu thư đã vào từ đường tổ tiên, được ghi tên vào gia phả Lạc gia, còn cô chỉ là một đứa con hoang".

Trong lòng ông ta vô cùng xem thường xuất thân của Lạc Ninh. Cho dù là con gái ruột thịt của cậu ba thì thế nào, chẳng phải ngay cả gia phả cũng không được ghi vào hay sao.

Lạc Ninh không mắng ông ta, trái lại nhìn về phía Lạc Khai Nguyên sắc mặt không được tốt lắm, nói: "Lạc gia dạy dỗ con cháu như thế sao?".

"Thảo nào năm đó ba tôi muốn bỏ nhà đi, bây giờ quay về cũng muốn phản kháng chuyện gia tộc ép buộc ông ấy làm".

"Thế là chó hoang ở đâu chạy tới cũng có thể sủa khùng sủa điên đối với con gái của ông ấy sao, ở lại gia tộc như thế thì có gì hay ho?".

Gã đàn ông kia không ngờ Lạc Ninh lại lớn gan đến thế, dám chất vấn và khịa kháy ông bác hai, càng đáng giận hơn là đang mắng ông ta. Vẻ mặt ông ta tức giận, lườm Lạc Ninh, "Cô chửi ai là chó hoang đó?".

Lạc Ninh chẳng thèm liếc mắt nhìn đến ông ta, "Ngốc nghếch, tất nhiên là mắng ông rồi".

"Người của Lạc gia không chỉ đầu óc có vấn đề, còn không tự biết thân biết phận. Đám chó liếm bên cạnh đứa con gái nuôi không thâm độc cũng đần độn, ngay cả khi bị người ra mắng là chó cũng nghe không ra". Cô ghét bỏ bĩu môi, "Nói chuyện với mấy người thật sự sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi".

Gã đàn ông nhìn Lạc Ninh với vẻ mặt khó tin, "Cô...", sao con nhỏ này có thể độc mồm độc miệng như vậy.

Sắc mặt Lạc Khai Nguyên sa sầm: "Đủ rồi!".

Ông ta nhìn gã đàn ông la liếm vừa mới nhảy ra trước, giọng điệu không vui: "Ở đây tới phiên cậu nói chuyện sao? Dù sao đi nữa, Lạc Ninh vẫn là đứa con của cậu ba của các cô cậu, cậu có tự cách nghi ngờ lai lịch của con bé sao?".

Ông ta nói như thế cũng không phải bởi vì đang ủng hộ Lạc Ninh, mà là truyền thống trên dưới của Lạc gia đã kéo dài hàng nghìn năm qua, đây là người dòng thứ, làm gì có tư cách nghi ngờ thân phận của dòng chính. Kể cả khi Lạc Ninh không được ghi vào gia phả, cũng không thay đổi được sự thật Lạc Ninh là con gái của Lạc Dực Thừa. Bậc cha chú như họ muốn đối đãi như thế nào hay thừa nhận hoặc không thừa nhận thân phận của ba mẹ con Lạc Ninh là chuyện của họ, không tới lượt đám người chi thứ lần lướt bề trên. Đặc biệt còn bị Lạc Ninh chỉ ra để châm chọc công khai, mặt già của ông ta chịu không nổi.

Gã đàn ông này cũng nhớ lại những lời mới nói, đụng chạm tới dòng chính của tộc trưởng, đây chính là lấn lướt bề trên. Ông ta lập tức nhận sai, "Ông bác hai, lúc nãy tôi có hơi nóng, tôi sai rồi".

Ông ta không muốn trở về chịu phạt gia pháp vì chuyện này đâu.

Lạc Ninh thấy thế không khỏi cười nhạo, "Xem ra thứ chó la liếm này không biết thế nào là đúng nơi đúng chỗ rồi".

Mới đó mà đã xin lỗi, có vẻ sự ngưỡng mộ thật lòng đối với Lạc Nguyệt Phượng còn phải xem xét lại.

Gã đàn ông kia âm thầm ghi hận Lạc Ninh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ cam chịu. Ở trước mặt ông bác hai, ông ta không dám nói thêm gì nữa. Từ lúc Lạc Nguyệt Phượng tới Lạc gia đến giờ, đây là lần đầu tiên bị ấm ức như thế. Ngoại trừ phẫn nộ đối với Lạc Ninh, cũng càng chướng mắt thứ cho la liếm này, trở về phải đuổi ông ta đi, giữ lại bên cạnh đúng là mất mặt.

Bây giờ Lạc Khai Nguyên mới phát hiện ra, con gái của cậu hai thật nhanh mồm dẻo miệng, là một đứa độc miệng. Ông ta tức giận nhìn tới Lạc Ninh, "Con cũng chẳng tốt lành gì".

"Nếu Lạc Nguyệt Phượng đã đến từ đường Lạc gia chúng ta, ghi tên vào gia phả chúng ta, vậy...".

Ông ta còn chưa nói xong đã bị Lạc Ninh cắt ngang, "Ông đừng nói với tôi mấy chuyện này, tôi không có hứng thú".

"Bây giờ tôi bày tỏ lập trường bản thân luôn, ba mẹ con chúng tôi thật sự không ham muốn gì Lạc gia các vị". Lạc Ninh lại đứng lên, khí thế áp đảo Lạc Khai Nguyên, tiếp tục nói: "Tôi sẽ không trở về Lạc gia cùng ông".

"Bất kể Lạc gia có muốn nhận tôi và em trai tôi hay không, chúng tôi đều sẽ không nhận lại Lạc gia".

"Mấy chuyện các vị đã làm đó...nói thật...thật sự làm tôi cảm thấy buồn nôn lắm".

Cô nói thêm một câu đầy ẩn ý, "Gia tộc thối nát như vậy cũng chỉ có những người một lòng nghiên cứu mới thích thôi".

"Ông cũng trở về nói với hai vị tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân ích kỷ, luôn cho mình hơn người rằng ba mẹ con chúng tôi thật sự không thèm Lạc gia".

"Bảo họ đừng đánh giá bản thân cao quá, cái gọi là địa vị Lạc gia ở trước mặt chúng tôi thật sự chẳng bằng một cái rắm".

"Tôi và em trai Lạc Hi của tôi càng không muốn thừa nhận bản thân xuất thân từ Lạc gia".

"Ba của chúng tôi chỉ là Lạc Dực Thừa, cũng không phải con trai Lạc gia".

Lạc Khai Nguyên không ngờ Lạc Ninh sẽ nói như thế, đây là chủ động muốn ngăn chặn con đường Lạc gia nhận lại mẹ con họ.

"Con...con...", ông ta chỉ vào mặt Lạc Ninh, đột nhiên không biết nên nói gì mới ổn. Người ta đã nói không thèm Lạc gia, chẳng lẽ ông ta còn phải cầu xin con bé thèm?

Ông ta tức giận nói: "Bây giờ con còn chưa biết được hai chữ "Lạc gia" này có ý nghĩa như thế nào đâu, rốt cuộc nội tình bên trong Lạc gia thâm sâu bao nhiêu, nếu không chắc chắn con sẽ hối hận bởi vì những gì đã nói hôm nay".

Thật sự chưa từng thấy con cháu thiển cận như thế này!

Lạc Ninh nở một nụ cười mỉa mai, sau đó tự tin nói: "Nội tình bên trong Lạc gia thâm sâu thì sao, ghê gớm thì sao, mắc mớ gì tới tôi? Những thứ tôi muốn phải do tự tay tôi tạo ra hoặc đạt được tôi mới cảm thỏa mãn với thành quả của chính mình".

"Ba mẹ con chúng tôi cũng không phải quả phụ và đứa con gái nuôi ăn vạ mãi ở Lạc gia không đi, một hai phải ăn cho bằng được bữa cơm ở Lạc gia mới không đói chết".

Trong mắt Lạc Nguyệt Phượng toàn là phẫn nộ, cả người thậm chí còn tức giận đến phát run, con nhỏ Lạc Ninh thâm độc này lại mỉa mai hai mẹ con bà ta, quá đáng! Nhưng đang ở trước mặt Lạc Khai Nguyên, bà ta còn phải nhẫn nhịn để giữ gìn hình tượng, nếu không bà ta thật sự muốn xông lên tát Lạc Ninh vài cái, tát cho đến khi nào khuôn mặt hống hách của Lạc Ninh nát bấy mới thôi.

Lạc Khai Nguyên cũng bị chọc từng không ít, "Được, đây là do con nói đó, sau này con đừng có hối hận, trái lại đi cầu cạnh cửa nhà Lạc gia".

Lạc Ninh thong thả từ tốn sửa lại làn váy, "Lời này tôi trả về cho các vị, sau này đừng chủ động tới nhà cầu xin mẹ con chúng tôi trở về Lạc gia".

Chờ sau khi ba cô đạt tới cảnh giới "thiên nhân hợp nhất", đám ông già bà cả này cũng không giam cầm và chi phối được ông ấy nữa, để xem cuối cùng ai mới là người hối hận.

"Mục đích của tôi khi đến nơi này chính là muốn thông báo với các vị một tiếng, ba mẹ con chúng tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận Lạc gia. Nói xong rồi, tôi xin phép đi trước". Sau đó Lạc Ninh nhìn Lạc Doanh một cái xem như chào hỏi, phớt lờ đám người Lạc Khai Nguyên và ra khỏi phòng nghỉ ngay lập tức. Bên trong phòng nghỉ cũng vang lên tiếng động đồ đạc bị đập vỡ và tiếng gầm tức giận của Lạc Khai Nguyên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.