Trong khoảng thời gian ghi hình chương trình tạp kỹ, mối quan hệ giữa Lạc Ninh và đám thực tập sinh như Lạc Trạch Vũ không tệ, họ đã tụ họp riêng vài lần. Sau khi nghe điện thoại xong, Lạc Ninh báo với đám Phàn Dã một tiếng, rồi rời khỏi đó cùng với Lục Tuân.
Lúc họ đến phòng trà mà Lạc Trạch Vũ nói, nhìn thấy cậu ta ngồi đó với vẻ mặt phiền não. Hai người họ vừa đến, Lạc Trạch Vũ lập tức đứng dậy, “Cô Lạc, thầy Lục!”.
Lạc Ninh và Lục Tuân đi tới ngồi xuống, Lạc Trạch Vũ rót trà cho hai người họ.
“Cô Lạc, làm phiền cô quá”, cậu ta có chút bối rối.
Thấy Lạc Ninh và ảnh đế Lục đến cùng với nhau, cậu ta biết ngay có lẽ mối quan hệ giữa hai người này đã tiến thêm một bước rồi. Có khi người ta đang hẹn hò cũng nên, còn bị cậu ta gọi điện làm phiền, cho nên lúc này mới nói xin lỗi.
“Cũng không có phiền gì đâu”, Lạc Ninh mỉm cười, “Nói đi, anh trai của cậu lại làm sao?”.
Trong điện thoại thì Lạc Trạch Vũ chưa nói cụ thể, chỉ mới muốn mời cô uống trà thôi, mới nghe đã biết ngay có chuyện. Bây giờ nhìn thấy Lạc Trạch Vũ, cô lập tức chắc chắn là chuyện của anh trai cậu ta.
Lạc Trạch Vũ cười nói: “Quả nhiên là cô Lạc, mới nhìn đã biết ngay là chuyện của anh trai của em”.
Cậu ta lấy một tấm thiệp từ trong túi xách ra và đưa cho Lạc Ninh, “Cô Lạc, cô xem giúp em bát tự của hai người trên tờ giấy này có hợp nhau không?”.
Lạc Ninh không hỏi nhiều ngay, đón lấy tấm thiệp và nhận ra đây là thiệp trao đổi bát tự hỏi cưới. Sau đó cô bấm đốt ngón tay để tính toán bát tự trên hai tấm thiệp. Cô nhẩm tính xong thì thành thật trả lời: “Bát tự này xung khắc với nhau, chẳng những nhà gái không hợp mệnh với nhà trai, mà còn có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp và tuổi thọ của nhà trai”.
Lạc Trạch Vũ nghe xong thì biến sắc, lộ ra cảm xúc phẫn nộ. Lạc Ninh không cảm thấy bất ngờ trước thái độ của cậu ta, bởi vì bát tự được dán lên tấm thiệp nhân duyên cho ra kết quả một mối lương duyên, nhà gái vượng phu. Lúc này cô mới hỏi: “Anh trai của cậu muốn lấy con gái nhà ai?”.
Lạc Trạch Vũ lắc đầu và trả lời: “Không phải, đây là đối tượng xem mắt mẹ em tìm cho anh em, còn đi xem bát tự của anh em và cô gái kia nữa”.
“Lúc nhận được kết quả là lương duyên, mẹ em lập tức hối thúc anh em cưới cô ta về nhà”.
“Em cứ cảm thấy không ổn, cho nên mới trộm bát tự này tới đây, muốn tìm cô xem giúp”.
“Không ngờ thật sự có vấn đề”.
Bởi vì mẹ của cậu ta vô cùng tích cực, ba của cậu ta cũng như anh hai và chị dâu hết sức tán thành, cậu ta mới cảm thấy có chỗ không đúng.
Lạc Ninh hỏi tiếp: “Thái độ của anh cậu như thế nào?”.
“Anh em đồng ý rồi, vả lại dạo này cứ như bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú vậy. Mẹ em bảo anh em cưới cô ta về nhà, anh em còn vui mừng hớn hở nữa là”.
Lạc Trạch Vũ ngừng một chút mới nói tiếp: “Như vậy thật sự không giống với tính cách của anh em, em cảm thấy trong khoảng thời gian này anh em có chút kỳ lạ”.
“Cho nên em còn muốn mời cô đến giúp em xem thử”, cậu ta thật sự chẳng còn cách nào, cho nên mới mặt dày tìm tới người ta.
Lạc Ninh biết anh trai của Lạc Trạch Vũ là một người sống bằng lý trí, bình thường tâm tư đều đặt vào sự nghiệp cả. Bây giờ thế nhưng bị đối tượng xem mắt dụ dỗ, đúng là có điểm không đúng. Cô nói: “Cậu mời anh trai cậu tới đây uống trà đi, tôi xem giúp cho”.
Sau đó cậu ta đừng dậy đi gọi điện cho anh trai, đúng lúc anh ta vừa mới đưa đối tượng xem mắt về nhà. Ban đầu anh ta không muốn tới, nhưng chịu không nỗi Lạc Trạch Vũ năn nỉ ỉ ôi, cho nên đã đồng ý. Khoảng chừng mười phút sau, anh trai của Lạc Trạch Vũ mới xuất hiện ở phòng trà.
Lạc Trạch Vũ tươi cười giới thiệu: “Cô Lạc, thầy Lục, đây là anh trai của em, Lạc Trạch Thần”.
Lạc Trạch Thần không biết còn có hai người khác, lập tức nở một nụ cười, “Chào cô Lạc, chào thầy Lục!”.
Anh ta không biết nhiều về Lục Tuân, nhưng cảm thấy thân thuộc với Lạc Ninh hơn, bởi vì trước kia Lạc Ninh đã từng bảo em trai gọi điện thoại tới và cứu anh ta một mạng. Lạc Ninh và Lục Tuân cũng chào hỏi lại Lạc Trạch Thần.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Trạch Vũ không chút do dự đưa tấm thiệp bát tự qua cho Lạc Trạch Thần, “Anh, kết quả bát tự trên này sai rồi, hoàn toàn không phải lương duyên cái quần què gì cả, mà là bát tự xung khắc, nữ khắc nam đó!”.
“Em biết ngay mà, đột nhiên chị dâu giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, sau đó mẹ còn bắt anh cưới cô ta về nhà, quả nhiên không ổn, bây giờ xem ra thật sự có vấn đề”, cậu ta nói với giọng điệu tức giận.
Ánh mắt Lạc Trạch Thần nhìn vào tấm thiệp bát tự với vẻ nặng nề, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lạc Ninh và nói: “Kết quả bát tự mới là cô Lạc tính ra đúng không?”.
Lạc Ninh gật đầu, “Đúng vậy, là do tôi tính ra”. Cô tiếp tục hỏi: “Anh không tin à?”.
Lạc Trạch Thần lắc đầu, “Không, tôi tin chứ!”.
Lạc Trạch Vũ vội nói: "Vậy anh chia tay với cô gái kia ngay lập tức đi, tuyệt đối không được cưới cô ta về nhà".
Lạc Trạch Thần cười khổ, "Anh cũng muốn lắm chứ, nhưng anh lại làm không được".
Lạc Trạch Vũ nhíu mày, "Anh, chẳng lẽ anh thật sự yêu cô gái đó rồi sao? Cô ta có vấn đề mà!".
Lạc Trạch Thần đáp lại một cách bất lực, "Anh biết là có vấn đề rồi, nhưng anh không chia tay cô ta được".
"Mắc mớ gì không chia tay cô ta được?", Lạc Trạch Vũ không hiểu, thoạt nhìn anh trai cũng không có yêu cô gái kia.
Lạc Thần Trạch định nói, nhưng mãi cũng không thể nói thành lời. Lạc Ninh thay anh ta trả lời vấn đề này, "Bởi vì anh ta đã bị cô gái đó bỏ bùa rồi, cho dù không có yêu cô ta, nhưng cũng hoàn toàn không thể từ chối tất cả những yêu cầu của cô ta".
Lạc Trạch Thần không khỏi kinh ngạc nhìn Lạc Ninh, "Cô Lạc nhìn ra được sao?".
Anh ta cũng biết bản thân đã bị bỏ bùa, nhưng ngay cả cầu cứu cũng không xong. Trước đó anh ta từng có ý định tìm đến đại sư phong thủy xem thử, nhưng chỉ cần có suy nghĩ nói ra vấn đề của cô gái kia, miệng giống như là bị câm vậy, không thể nói thành lời. Muốn viết ra, tay cũng sẽ run rẩy tới đáng sợ, không thể nào viết được. Sau đó khi anh ta nhìn thấy cô gái kia, càng không khống chế được bản thân mà đối xử với cô ta tốt đến vô lý, tự mình cảm thấy giống như rất yêu cô ta vậy.
Như những gì Lạc Ninh đã nói, tất cả những yêu cầu cô ta đưa ra, anh ta đều đồng ý vô điều kiện. Chẳng hạn như gần đây vừa mới quẹt thẻ gần mười triệu tệ để mua quà cho cô ta. Sau khi xác định quan hệ yêu đương, ban đầu cô ta chỉ mua những thứ mấy chục ngàn tệ, rồi đến vài trăm ngàn tệ, thậm chí hơn mấy triệu tệ. Hôm nay cô ta còn nói rằng cô ta thích một ngôi nhà, muốn anh ta mua. Anh ta cảm thấy anh ta phải cưng chiều cô ta, không được làm cho cô ta cảm thấy thiệt thòi, vì vậy trên đường trở về đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ đi xem nhà cùng cô ta. Nhưng lúc đi đến phòng trà, khoảng chừng mười phút lái xe sau đó, dường như anh ta đã tỉnh táo lại và hối hận bời vì đồng ý yêu cầu mua nhà của cô ta, càng cảm thấy cô ta rất có vấn đề. Trong lòng anh ta thật sự hoang mang, thậm chí là tuyệt vọng, những ngày như này khi nào mới có thể kết thúc đây. Anh ta nghĩ rằng, nếu tiếp tục như thế thì hoàn toàn không ngừng lại được, sau khi cưới cô ta rồi, những thứ trong tay anh ta chắc chắn sẽ mất dần, nhưng anh ta chẳng thể làm gì được để kêu cứu cả. Nào ngờ em trai đã nhờ Lạc Minh xem bát tự giúp, bây giờ vừa gặp mặt đã nhìn ra cơ thể anh ta có vấn đề.
Từ lúc Lạc Trạch Thần vừa mới vào cửa, Lạc Ninh đã nhìn ra vấn đề, "Ừm, chỉ cần anh ở gần cô ta, anh sẽ không khống chế được bản thân, thậm chí rơi vào ảo tưởng rằng bản thân vô cùng yêu cô ta, muốn cưng chiều cô ta, đồng ý hết tất cả yêu cầu của cô ta".
"Nhưng một khi cách xa cô ta một khoảng cách nhất định, anh sẽ trở lại bình thường".
"Anh cũng từng có ý định chia tay cô ta, nhưng cho dù chỉ nghe được giọng nói của cô ta qua điện thoại thôi, anh đã không có cách nào từ chối cô ta rồi".
Lạc Ninh nhìn Lạc Trạch Thần và nói: "Vấn đề ở đây là anh hoàn toàn không thể nói ra vấn đề của cô ta, càng không viết ra được, cho nên không có cách nào cầu cứu người khác".