Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 96



--Editor: Autumnnolove--

Hàn Trì và Phù Vân Băng phản ứng nhạy bén, thấy thế lập tức rút ra một thứ gì đó nhỏ bằng móng tay giống như ám hiệu cầu cứu, kéo chốt ném lên trời. Bầu trời lập tức xuất hiện từng chùm pháo hoa rực rỡ.

Đặc chiến đội đã đuổi sắp tới nơi nhìn thấy tín hiệu pháo hoa trên bầu trời, càng đẩy nhanh tốc độ.

Hàn Trì cùng Phù Vân Băng dẫn theo ba gã lính đánh thuê mạnh mẽ tách đám người đang đánh nhau kia ra, trói cả đám lại. Còn có lão già đang nổi điên ở góc kia, hình như là hoàn toàn điên rồi, cũng bị chế trụ.

Lạc Ninh thu hồi ba đồng tiền cổ vừa mới phóng ra lúc này, thấp giọng hô: "Giải!"

Lúc này đám bắt cóc bị trói mới dần dần tỉnh táo lại, vẻ mặt khó hiểu như bước từ trong mộng ra, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân mới vừa làm chuyện gì. Sau đó sắc mặt liền đại biến, tại sao bọn họ lại bị trói?

Những người này đều đã khôi phục lại bình thường, chỉ có lão già luyện ngải vẫn điên điên khùng khùng như cũ, cả người lão lăn lộn trên mặt đất giống như đang trốn tránh gì đó.

Hàn Trì thấy vậy hỏi Lạc Ninh: "Lão già này làm sao vậy?"

Lạc Ninh trả lời: "Chơi bùa chơi ngải nhiều quá nên bị phản phệ tới điên rồi."

"Không thể bình thường trở lại sao?". Hàn Trì khẽ nhíu mày.

Ở chỗ này thì bắt giữ lão già này tương đối có giá trị. Đến lúc đó giao cho bên phòng nghiên cứu đặc biệt, không chừng có thể tìm được không ít cách phá giải bùa ngải. Bọn họ biết có một vài thầy luyện ngải người Nam Dương nhập cư với tâm thuật bất chính, sau đó làm ra không ít chuyện xấu. Cũng có người chủ động mời những thầy luyện ngải này nhập cảnh, giúp đỡ họ làm chuyện tà đạo. Hắn cũng có nghe nói qua trong giới giải trí có không ít người qua Nam Dương gặp các thầy luyện ngải để nuôi kumathong.

Lạc Ninh nhún nhún vai: "Nhìn tình hình này chắc sẽ không khá lên được đâu."

Lão già này xác thật là bị phản phệ nặng, hơn nữa còn bị cô kéo tâm trận của trận pháp ảo ảnh này lên người lão, làm cho lão hãm sâu trong đó không thoát ra được. Nhưng mà đây cũng là báo ứng của lão, ai bảo lão hại chết nhiều người như vậy làm gì.

Hàn Trì thở dài: "Vậy thì tiếc quá!"

Lạc Ninh thấy lực chú ý của hắn còn đặt trên người lão già, không khỏi nhắc nhở: "Bây giờ các người hẳn là nên đi tìm tên thủ lĩnh kia, hình như hắn chạy trước rồi."

Hàn Trì lúc này mới sực nhớ ra, "Đúng vậy, chúng ta nên bắt tên thủ lĩnh kia lại."

Thật sự là vừa rồi bị Lục Tuân và Lạc Ninh thể hiện năng lực làm cho kinh ngạc, thiếu chút nữa là quên cái tên Thạch Ký kia.

Hắn gọi Phù Vân Băng một tiếng, sau đó vọt vào bên trong gian nhà gỗ trung tâm kia tìm, quả nhiên không có một bóng người.

--Editor: Autumnnolove--

Lúc này, người của đặc chiến đội cũng đã tìm đến nơi.

Hai người Hàn Trì lập tức đi qua, cúi chào người đội trưởng: "Đội trưởng, xin hãy cử người đuổi theo thủ lĩnh của Quốc tế Hắc Minh đang lẩn trốn trên đảo, vừa rồi hắn nhân lúc tình hình hỗn loạn đã chạy mất."

Bây giờ cũng không phải là lúc để giải thích dong dài, đuổi theo bắt người mới quan trọng, bằng không đến lúc tên kia thật tẩu thoát mới thật sự khóc không ra nước mắt.

Sắc mặt đội trưởng lập tức ngưng trọng, "Duyệt!"

Lưu lại vài người trông coi bọn bắt cóc và bảo hộ khách mời thực tập sinh cùng người của tổ tiết mục, đội trưởng cùng Hàn Trì và Phù Vân Băng chia làm ba đội tách ra lục soát trên đảo.

Trước khi Hàn Trì rời đi có hỏi Lạc Ninh: "Có loại bùa nào giúp truy tìm tung tích hay tương tự như vậy không?"

Lạc Ninh cười cười, gia hỏa này rất thông minh, biết tới hỏi cô xem có bùa truy tìm tung tích không.

"Có thể vẽ bùa truy tung, nhưng mà cần phải tìm được thứ gì đó thuộc sở hưu của tên thủ lĩnh kia, có dính hơi thở của hắn mới được". Cô cũng trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Ánh mắt Hàn Trì sáng lên, "Cái này có, cô chờ một chút."

Nói xong hắn lập tức chạy tới chỗ một tên bắt cóc đang bị thương, tìm được một cái ly nước mà Thạch Ký từng uống qua và hai cái áo khoác.

Sau đó quay lại đưa cho Lạc Ninh: "Đây là đồ vật là tên thủ lĩnh kia từng dùng qua, làm phiền cô giúp tôi vẽ ba lá bùa truy tung, làm ơn!"

Lạc Ninh gật gật đầu, trên người cô có một cái hà bao, cô nhét hết lá bùa chu sa vào đó, cái hà bao nhỏ này bọn bắt cóc không thèm quản tới.

Trước tiên cô tách lấy hơi thở trên cái ly phong ấn lên lá bùa. Tiếp theo lại thu thập hơi thở từ trên hai cái áo khoác, thật kỳ lạ là phát hiện ra hơi thở trên hai cái áo khoác này không giống nhau. Có một cái tương đồng với cái ly, cũng chính là hơi thở của người đàn ông áo trắng cô gặp qua lúc sau. Mà hơi thở trên kiện áo khoác còn lại, giống với hơi thở trên người Thời Ký.

Lạc Ninh suy nghĩ một lát mới lướt qua Hàn Trì bắt lấy tên bắt cóc kia hỏi: "Ba món đồ này thật sự là đồ mà thủ lĩnh các người từng dùng sao?"

Bọn bắt cóc gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nhưng hơi thở trên ba món đồ này không giống nhau."

Lạc Ninh chỉ cái ly cùng cái áo khoác bên ngoài, nói với Hàn Trì: "Hai cái này giống nhau, còn hơi thở trên cái áo khoác bên trong không giống."

Một tên bắt cóc lên tiếng: "Tôi dám khẳng định cái ly này là đồ thủ lĩnh từng dùng qua, còn quần áo có khả năng là qua tay nhiều người cho nên mới không giống đi."

Cuối cùng Hàn Trì quyết định: "Lạc Ninh, vậy cô dựa theo hơi thở từ cái ly này và áo khoác ngoài vẽ giúp tôi ba lá bùa đi."

Cái áo khoác còn lại, hắn cũng cảm thấy có thể là do bị nhiều người chạm qua, cho nên hơi thở không giống nhau.

Lạc Ninh cũng đoán được Hàn Trì sẽ lựa chọn như vậy, gật đầu cười cười: "Được!"

Cô nhanh chóng vẽ xong ba lá bùa đưa qua cho Hàn Trì: "Đốt nó đi, lá bùa này sẽ bay theo hướng hơi thở của đối phương, các người đi theo nó là được."

"Được rồi!". Hàn Trì tự cầm lấy một lá bùa, giao hai lá còn lại cho Phù Vân Băng và đội trưởng.

Phù Vân Băng rất tin tưởng vào hiệu quả của lá bùa, dù sao hắn cũng chứng kiến sự lợi hại của Lạc Ninh không ít lần. Nhưng đội trưởng vẫn đang trong trạng thái ngây ngốc, hắn thật sự không hiểu, cầm cái thứ gọi là bùa truy tung này là có thể tìm được người sao?

Đừng có đùa giỡn với con tim bé bỏng của hắn như vậy chứ?

Nhưng thấy bộ dáng hết sức nghiêm túc của Hàn Trì và Phù Vân Băng, hắn lại đem những lời định nói nuốt xuống. Dù sao thì hắn cũng không tin, nhưng mà lúc này cũng không biết nên tìm ở hướng nào, cứ đi theo lá bùa này đi.

Những thành viên khác của đặc chiến đội cũng có tâm lý tương tự, bọn họ không tin lá bùa này một chút nào, làm sao có thể dựa vào nó mà truy bắt người được.

Ba đội chia ra ba hướng khác nhau, đi được một đoạn mới dùng tới lá bùa. Quả nhiên đúng như Lạc Ninh nói, bùa bị đốt cháy cũng không có tắt lửa, ánh lửa lóe lên bay tới một hướng nào đó.

Đám người đội trưởng không khỏi kinh hãi, thật sự không nghĩ tới sau khi châm lửa lên lá bùa, nó không bị thiêu rụi thành tro mà còn bay thật cao thật xa, cái gì mà tà giáo vậy.

Khoảng chừng một giờ sau, người của ba đội từ ba hướng khác nhau lần lượt chạy tới bờ biển. Vừa vặn nhìn thấy hai cái trực thăng cất cánh khỏi mặt đất. Đám người Hàn Trì lập tức nổ súng về phía trực thăng, nhưng kỳ lạ là đạn bắn ra đều đi chệch hướng, kể cả súng của tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp trong đội.

Phù Vân Băng lấy ống nhòm từ trong tay một người đồng đội của mình, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên đi cùng một lão già đang ở trong trực thăng bay đi. Trên tay lão già cầm thứ gì đó không ngừng niệm chú, khó trách viên đạn đều bị đánh cho chệch hướng.

Hai chiếc trực thăng nhanh chóng bay xa khỏi tầm mắt của bọn họ.

Hàn Trì nện một quyền trên mặt đất: "Lại chậm một bước, để cho bọn họ chạy thoát."

Sắc mặt Phù Vân Băng cũng rất khó coi, đội trưởng và các thành viên khác cũng vậy. Thật vất vả mới có cơ hội chạm mặt với một thủ lĩnh của Quốc tế Hắc Minh, vậy mà để cho hắn chạy mất, quá đáng tiếc.

Đội trưởng yêu cầu những chuyên viên kỹ thuật cố gắng khóa vị trí của máy bay, nhưng đều thất bại, tín hiệu của bọn họ đều bị gây nhiễu.

Nhưng mọi người cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại. Nghĩ cũng đúng, thủ lĩnh của Quốc tế Hắc Minh là loại người gì, tất nhiên là sẽ cực kỳ giảo hoạt và lợi hại, nếu dễ dàng bị bắt như vậy thì làm sao ngồi lên được vị trí này.

---

Góc spoil: thêm một chương nữa là về showbiz lại rồi mọi người =]]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.