Nhóc Giang Nặc mở to đôi mắt đen như quả nho, nghiêng đầu nhìn người cha ngang ngược của mình, sau đó liếc nhìn con chim nhỏ trong tay đối phương, lạnh lùng gật đầu.
Tùy Hành nghe bảo nhóc con rất thông minh, tuy rằng chưa biết nói, nhưng đã có thể hiểu được tiếng người. Bây giờ chứng kiến cảnh này, hắn vẫn kinh ngạc không thôi.
Không hổ là do Giang Uẩn sinh, quả nhiên xinh đẹp thông minh giống hệt như y.
Thái tử điện hạ lập tức cảm thấy ngạo nghễ.
Tuy vậy nhưng nhóc còn kém lắm, biết giả vờ hai mặt thì thế nào? Chẳng phải cũng bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay ư?
Tiểu Giang Nặc đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, đòi lại chim nhỏ.
Tùy Hành vặn cơ quan điểu hai lần, cho nhóc nghe tiếng chim kêu, sau đó không biết xấu hổ ôm vật nhỏ vào lòng, nói: "Ngày mai ngươi biểu hiện cho tốt, cô mới cho ngươi chơi."
Để vun đắp tình cảm cha con, khiến cuộc gặp mặt ngày mai trở nên ấm áp hòa thuận, Tùy Hành ra sức lấy lòng vật nhỏ. Đêm đó, hắn không cho Giang Nặc ngủ chung với Tùy đế như thường lệ mà ôm nhóc về lều của mình.
"Ngươi nhẹ chút."
Nhìn thấy thằng con cà lơ phất lơ vác cháu trai của mình lên vai, Tùy đế lập tức bất an.
"Da Nặc Nặc mềm mại, lần sau ôm bé con, ngươi nhớ phải thay thường phục. Mặc áo giáp nặng như vậy, làm trầy xước đứa nhỏ thì phải làm sao."
"Đây là tã lót, cất đi, mỗi giờ thay một lần, nửa đêm không được lười biếng."
"Còn đây là đồ ngủ, trước khi ngủ ngươi phải thay cho Nặc Nặc... Sáng mai thức dậy phải nhớ thứ tự từng bộ quần áo, đừng có mặc nhầm."
Tùy đế lải nhải dặn dò một mớ việc bên tai hắn.
Tùy Hành vui vẻ đồng ý, quay lại lều, hắn đặt nhóc con lên chiếc giường lớn của mình, sau đó lấy ra một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt từ trong rương, bắt đầu thay quần áo cho nhóc.
Vì đón nhóc trở về, Tùy Hành còn cố ý đặt thêm hai lò than nóng trong lều để giữ ấm. Chưa được bao lâu hắn đã bắt đầu đổ mồ hôi.
"Đêm nay ngươi ngoan ngoãn một chút, về sau chúng ta mới dễ chung sống."
Tùy Hành đặt áo ngủ sang một bên, bắt đầu cởi y phục cho đứa nhỏ.
Quần áo trẻ con được thiết kế tinh xảo, bên trên có rất nhiều cúc ẩn. Tùy Hành mày mò rất lâu mới tìm được cúc áo đầu tiên. Giang Nặc ngồi xếp bằng trên giường, gương mặt lạnh tanh, dáng vẻ bất động, mặc kệ động tác của Tùy Hành.
Tùy Hành mất gần một lúc mới cởi được lớp ngoài cùng của áo kép.
Hắn tiện tay ném nó sang một bên, bắt đầu cởi lớp áo bên trong ra. Giang Nặc quay đầu liếc nhìn chiếc áo kép nhỏ màu trắng của mình bị vứt ở cuối giường, ánh mắt càng lạnh hơn.
Có kinh nghiệm lần đầu, mọi việc còn lại quả nhiên suôn sẻ hơn nhiều. Tùy Hành cởi một cái, lại ném một cái, chẳng bao lâu, hắn cởi hết y phục của nhóc con, chỉ chừa lại chiếc yếm nhỏ màu đỏ thêu hình hoa sen và cá.
Nhìn quần áo nhỏ của mình vương vãi khắp giường, con ngươi tiểu Giang Nặc run lên, sắp không kiềm được nước mắt.
Tùy Hành không hề hay biết, hắn đang cầm bộ đồ ngủ lên nghiên cứu. Khác với đồ ngủ của người lớn, đồ ngủ của trẻ con không có cúc áo.
Chỉ có hai sợi dây buộc, nhưng hai sợi dây này không nằm ở thắt lưng, mà được khâu so le vào các góc của bộ đồ. Kiểu dáng cũng kỳ lạ, giống như hai chiếc bao tải.
Tùy Hành quấn đồ ngủ quanh người nhóc con, nghiên cứu hồi lâu, nhưng vẫn không biết thắt dây như thế nào. Tùy Hành ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt to tròn như hạt đậu của Giang Nặc đang tủi thân nhìn mình.
"Khụ..."
Tùy Hành hắng giọng, có chút khó xử hỏi: "Ngươi biết không?"
Nhóc con kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt càng thêm ấm ức.
Tùy Hành đường đường là thống soái tam quân, uy nghiêm vang xa, tuyệt đối không thể để nhóc con xem thường mình, hắn ra vẻ cao siêu quan sát một hồi, sau đó quyết định dùng cách thức đơn giản và thô bạo nhất, buộc hai sợi dây lại, quấn chặt nhóc con thành đòn bánh.
Nhóc Giang Nặc trông giống như chiếc bánh ú màu xanh cỡ lớn, nước mắt lưng tròng, nằm quay lưng về phía Tùy Hành.
Tùy Hành đắp chăn bông lên người đứa nhỏ, gom quần áo trẻ con trên giường và quần áo của mình treo lên giá, sau đó mới nằm ở bên ngoài, từ từ nhắm mắt lại.
Ai cũng nói nuôi dạy con cái vất vả.
Chẳng qua chỉ có vậy.
Tùy Hành tự tin nghĩ.
Đợi sau khi kết hôn, mấy chuyện như chăm sóc nhóc con thế này, hắn ôm hết!
Đêm đến, doanh trại quân Tùy yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng binh lính tuần tra ở xa xa. Tuy Tùy Hành ngủ kém kỷ luật hơn so với Giang Uẩn, nhưng lúc hành quân đánh trận, kể cả khi ngủ hắn cũng rất cảnh giác, gần như không cởi giáp, vẫn duy trì tư thế nằm gác tay cho đến tận bình minh.
Con dao đầu sói được đặt dưới gối.
Đưa tay là có thể với tới.
Một lớn một nhỏ nằm im lặng trên giường, tách biệt rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng. Nửa đêm, bánh ú xanh mướt bên trong đột nhiên mở mắt.
Giang Nặc muốn tiểu.
Nhưng người cha xấu quên mặc tã cho nhóc.
Cục tuyết nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tùy Hành đang gác tay nằm ở bên ngoài, hai cái chân dài của hắn còn ngang ngược chặn ở mép giường, sau khi nhìn chằm chằm một lát, nhóc mới chậm rãi bò dậy.
Tùy Hành chặn kín giường, sau khi cục tuyết nhỏ ngồi dậy, nhóc bò tới cuối giường, đỡ lấy một cái chân dài của Tùy Hành, cố gắng dời đi.
Nhóc con trời sinh có sức lực hơn người, quả nhiên dời được một chút.
Nhưng Tùy Hành rất nhạy bén, hắn lập tức tỉnh dậy, hơi híp mắt nhìn vật nhỏ đang ôm một chân mình ngồi ở cuối giường, kinh ngạc chốc lát, cho là nhóc lại không ngoan ngoãn, nhân lúc hắn ngủ chạy đến giường nhỏ.
Tùy Hành ôm vật nhỏ về, nhét vào trong chăn, cảnh cáo: "Nằm im, nếu còn quậy nữa, cô tét mông đấy."
Giang Nặc lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tùy Hành hài lòng cười một tiếng, không rảnh so đo với nhóc, sau khi ra oai xong thì tiếp tục gác tay ngủ tiếp.
Một lúc sau, cục tuyết nhỏ lại mở mắt.
Đầu tiên là hé một khe hở, xác định Tùy Hành đang nhắm mắt, hô hấp đều đều, đã ngủ say. Sau đó nhóc mới mở mắt ra, chậm rãi bò dậy.
Nhóc con rất thông minh. Có kinh nghiệm lần đầu, lần này động tác của nhóc càng thêm nhẹ nhàng.
Sau khi bò dậy, nhóc không còn ý đồ chạy xuống gầm giường nữa, mà đứng thẳng bên cạnh Tùy Hành, nghiêng đầu nhìn người cha hờ này của mình một lúc, tiếp đến vén áo ngủ lên, nhìn vạt áo to lớn của Tùy Hành vương vãi trên giường nhỏ, sau đó tè xuống.
...
Hôm sau, hai bên tổ chức buổi gặp mặt cuối cùng ở Phong Hỏa đài, hoàn tất quá trình hòa đàm, mọi việc xong xuôi Tùy Hành sẽ trở lại Tùy đô. Để thể hiện sự trang trọng, Thái tử hai nước đều đích thân đến Phong Hỏa đài.
Buổi hòa đàm lần này còn có một việc quan trọng khác, đó là Tùy quốc trả lại tiểu hoàng tôn cho Giang quốc.
Tuy mọi việc chỉ là hiểu lầm, nhưng bắt tiểu hoàng tôn của người ta ở doanh trại mình lâu như vậy, suy cho cùng vẫn là Tùy quốc thất lễ.
Vì tiểu Giang Nặc chuẩn bị về Giang quốc, trong lòng Tùy đế không nỡ, mới sáng sớm đã dẫn theo cung nhân đến thăm nhóc.
Nếu không phải đường về xa xôi, không có lý do chính đáng, ông quả thật rất muốn đưa cháu ngoan về Tùy đô chăm sóc.
Tiểu quận vương Tùy Chương cũng đi theo phía sau, ấp úng hồi lâu, mới lấy ra một cây thương Hồng Anh dài bằng cánh tay nhét vào lòng Giang Nặc.
"Đây là quà bổn quận vương tặng cho ngươi."
"Ngươi, giữ cho kỹ, không được làm hỏng."
Mọi người trong cung đều biết đây là vật yêu thích nhất của tiểu quận vương. Nhóc chịu tặng thứ này cho Giang Nặc, có thể thấy đã xem tiểu Giang Nặc như bạn bè.
Tùy đế thấy hai đứa cháu của mình thân thiết như vậy, trong lòng cũng vui vẻ.
Giang Uẩn đã đến Phong Hỏa đài từ sớm, đứng bên tường thành bỏ hoang ngắm cảnh cùng với Phạm Chu và Vân Hoài. Không lâu sau, Phạm Chu mừng rỡ chỉ về một hướng: "Điện hạ mau nhìn kìa, tiểu hoàng tôn về rồi!"
Tùy Hành đích thân ôm Giang Nặc cưỡi ngựa, uy nghiêm chạy về phía trước.
Có lẽ là lo nhóc con bị gió thổi vào mặt, hắn còn đặt một chiếc lều nhỏ tránh gió ở phía trước.
Lều bạt trắng như tuyết, tấm rèm sa mỏng phía trên tung bay trong gió.
Nhóc Giang Nặc rất tinh ranh, biết hôm nay sẽ gặp được cha nhỏ mà nhóc ngày đêm mong nhớ, cho nên sáng sớm ngủ dậy đã vô cùng phối hợp với Tùy Hành.
Tùy Hành lập tức ngạo nghễ, lúc đến Phong Hỏa đài, hắn xoay người xuống ngựa, sau đó bế nhóc con đang khoác áo choàng xuống. Khi đến phòng nghị sự, Giang Uẩn đã đợi ở trước cửa.
Y nhìn lều nhỏ trong tay Tùy Hành, hỏi: "Cái này ở đâu thế?"
Tùy Hành đáp: "Cô tự làm đấy, không chỉ chắn gió mà còn chắn cát, thế nào?"
Giang Uẩn thấy rất mới mẻ, lại hỏi: "Nhóc con đâu?"
Tùy Hành nói: "Chắc là ngủ thiếp đi rồi, sáng sớm đã ôm đùi cô khóc lóc một trận, không nỡ rời xa lều trại của cô, cô chưa thấy nhóc con nào dính người như vậy."
Giang Uẩn càng lấy làm lạ.
"Hai người ngủ chung?"
Y vốn tưởng rằng với tính tình của Tùy Hành, hắn sẽ trực tiếp giao đứa nhỏ cho cung nhân hoặc vú nuôi chăm sóc.
"Đương nhiên, nhóc con sợ lạ, tự lẻn vào lều cô, muốn ngủ với cô. Ban đầu cô làm cho nhóc một chiếc giường nhỏ, nhưng nhóc không chịu nằm, nửa đêm cứ lén lút bò lên giường lớn của cô."
Tùy Hành vừa nói vừa đặt lều nhỏ xuống đất, sau đó mở cửa lều ra.
Tiểu Giang Nặc ngoan ngoãn ngồi xếp bằng ở bên trong, đôi mắt đen láy nhìn Tùy Hành.
Tùy Hành đưa mắt ra hiệu: "Mau ra ngoài đi, đừng có bịn rịn cô mãi."
Quả nhiên, cục tuyết nhỏ ngoan ngoãn đi ra, sau đó không nói lời nào ôm chặt đùi Tùy Hành.
Tùy Hành hài lòng ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện với Giang Uẩn, bỗng nhiên cảm thấy chân mình đau nhức, hắn còn chưa kịp phản ứng thì vật nhỏ vốn đang treo cứng trên đùi hắn bỗng nhiên trượt xuống, sau đó nhóc đẩy hắn ra, quay người bổ nhào vào lòng Giang Uẩn.
Nhóc con mạnh kinh người, như thể đang dồn toàn bộ sức lực của mình vào vậy. Tùy Hành không kịp phòng bị, bị nhóc đẩy ngã.
Ở phía đối diện, cục tuyết nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giang Uẩn, ôm chặt chân y, đôi mắt đẫm lệ, nước mắt tí tách chảy xuống.
Giang Uẩn ngạc nhiên, hỏi: "Sao thế?"
Cục tuyết nhỏ không nói gì, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tùy Hành, sau đó tiếp tục nắm lấy tay áo Giang Uẩn, khóc lóc.
Sắc mặt Tùy Hành đen lại.
Vật nhỏ này trước khi lên đường rõ ràng đã hứa với hắn, thế mà bây giờ lại nuốt lời, lừa hắn một vố!
"Chíp!"
"Chíp!"
Vật nhỏ khóc lóc một lúc, đáng thương nhìn Giang Uẩn, đột nhiên phát ra hai âm tiết không rõ ràng.
Nhóc con vẫn chưa biết nói, hiển nhiên là đang bắt chước một âm thanh nào đó.
Giang Uẩn chợt nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Tùy Hành: "Điện hạ trộm chim nhỏ của nhóc, còn dùng chim nhỏ uy hiếp nó?!"