*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Từ nay trở đi, Dung Dữ điện hạ bảo cô đi hướng Đông, cô tuyệt đối không dám rẽ hướng Tây."Trước giờ Giang Uẩn luôn ngủ chập chờn, ngay lúc ánh ban mai vừa chiếu vào khung cửa, y đã mở mắt tỉnh dậy.
Giang Uẩn không muốn cử động, chỉ lười biếng giơ ngón tay lên nghịch một sợi tóc mai của Tùy Hành.
Cả hai đều không ngờ đêm tân hôn của mình lại trải qua cảnh tượng dở khóc dở cười như vậy, nhìn gương mặt vẫn còn ủ rũ của người bên cạnh, Giang Uẩn không khỏi mỉm cười.
Mặc dù trong đầu Tùy Hành toàn là những suy nghĩ không đứng đắn, nhưng nghĩ tới cảnh tượng hôm qua vẫn có chút khó nói thành lời. Uổng công hắn tốn sức chuẩn bị cho đêm tân hôn, còn đặc biệt bảo Kê An và Cao Cung trông chừng cục tuyết nhỏ cẩn thận, không cho nhóc phá hỏng chuyện tốt của hắn, nào ngờ mọi thứ lại rối tung lên như vậy.
Tùy Hành quả thật đã được mở mang tầm mắt, có cơ hội chứng kiến da thịt của Giang Uẩn mỏng manh cỡ nào.
Tuy vậy nhưng hắn cũng không nhụt chí, dù gì lúc về Tùy đô cũng phải tổ chức thêm một hôn lễ long trọng nữa, lúc đó hắn bù lại gấp đôi là được.
Tuy nhiên đó là chuyện của sau này, hôn lễ đẹp đẽ tối qua lại chẳng thể có được một đêm động phòng thỏa mãn, Tùy Hành vẫn lấy làm tiếc, hắn nhân lúc Giang Uẩn không để ý, vén tấm chăn lên chen người vào trong.
Giang Uẩn lập tức cảm nhận được sự biến hóa bên dưới của hắn, không dám tin nhìn người trước mặt: "Điện hạ làm gì đấy?"
"Em nói xem."
Tùy Hành ăn ngay nói thật.
"Cứ thức dậy như vậy cô không cam tâm, cô sợ mình ăn sáng không vô."
"..."
Giang Uẩn nhìn hắn: "Vậy điện hạ muốn thế nào?"
Tùy Hành nhướng mày, lập tức bày ra vẻ mặt lưu manh thiếu đánh.
"Chúng ta làm lại lần nữa?"
"Không được."
Giang Uẩn thẳng thừng từ chối.
"Tại sao?"
"Trời đã sáng rồi."
Chỉ nói mỗi câu này mà vành tai Giang Uẩn đã đỏ bừng.
Tùy Hành không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
"Sáng thì sáng, bên trong có màn che, ánh sáng không lọt vào được đâu."
Đây là trọng điểm ư?
Tuy ánh sáng không lọt vào, nhưng người khác có thể nhìn thấy.
Đường đường là Thái tử hai nước, ban ngày lười biếng không chịu dậy, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa.
Hắn không biết xấu hổ, nhưng y thì biết!
Dĩ nhiên Tùy Hành hiểu rõ Giang Uẩn đang lo lắng điều gì, hắn hùng hồn nói: "Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, ai dám nói gì? Dung Dữ điện hạ ơi, hôm nay em không cần phải quân tử như vậy đâu."
Giang Uẩn vẫn không đồng ý.
Tùy Hành đành nói: "Em không thể chỉ quan tâm mỗi danh tiếng của bản thân, cũng phải suy nghĩ một chút đến danh tiếng của cô chứ."
Giang Uẩn cảm thấy tên này lại bắt đầu nói nhảm.
Còn lâu y mới mắc lừa.
"Việc này thì liên quan gì đến danh tiếng của điện hạ?"
"Em còn hỏi? Tối qua ngọn nến tắt sáng liên tục, cả đêm chúng ta cũng không gọi cung nhân mang nước nóng vào, người trong cuộc thì không nói, lỡ như đám mưu sĩ tướng lĩnh Giang quốc mà biết chuyện này, sợ bọn họ sẽ hiểu lầm..."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm cô không cứng được."
"..."
Tùy Hành thừa thắng xông lên: "Giang Dung Dữ, em nói xem, em có nên hợp tác cứu vãn thanh danh của cô một chút không?"
Giang Uẩn không phải là người không nói lý, y vẫn sáng suốt hiểu chuyện. Nghĩ kỹ lại thì tối qua hai người cùng nhặt hạt vụn, Tùy Hành bị giày vò liên tục, Giang Uẩn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Tùy Hành lập tức đen thui.
Giang Uẩn ghé vào tai đối phương, nói cho hắn thời gian cụ thể.
Nếu lâu hơn nữa, sợ là y không còn mặt mũi nào gặp người khác.
Mặc dù hơi ngắn so với dự tính của vị Thái tử nào đó, nhưng có thể đòi được chút lợi ích này cũng xem như thu hoạch bất ngờ.
Tùy Hành ngáp một cái, nói: "Cô sẽ cố gắng hết sức."
Giang Uẩn đá hắn.
"Em đá đi đâu vậy hả..."
Tùy Hành hít sâu một hơi, đổi lời: "Được, cô sẽ nghiêm túc nghe theo yêu cầu của Dung Dữ điện hạ."
Giang Uẩn bảo Tùy Hành khép chặt màn ngủ, toàn bộ đều che phủ kín mít, sau đó mới buông góc chăn ra, để Tùy Hành hoàn toàn tiến vào trong.
Nhưng dù rèm giường có kín đến đâu thì vẫn có ánh sáng chiếu vào.
Lúc này Giang Uẩn xấu hổ chết đi được, lại không thể chống cự được con sói đuôi lớn trên người, đành cắn vào vai Tùy Hành, cố gắng không phát ra tiếng.
Làm xong xuôi, Tùy Hành đứng dậy, thấy Giang Uẩn đã xấu hổ đến mức gò má, hai tai, thậm chí là phần cổ đều đỏ lựng.
Tùy Hành phát huy hết bản tính lưu manh của mình, cười nói: "Loại chuyện này cần hai bên đều cảm thấy thoải mái mới có thể coi là thành công. Em nói thật đi, lần này cô có tiến bộ hơn không?"
Giang Uẩn che mặt trốn dưới chăn, lại đá Tùy Hành, bảo hắn ra ngoài, không muốn thảo luận vấn đề này nữa.
Tâm trạng Tùy Hành thỏa mãn, hắn nhướng mày mỉm cười, khoác ngoại bào lên, sau đó vén màn ra ngoài gọi người mang nước nóng vào.
Mặc dù các mưu sĩ tướng lĩnh trong quan đều biết hôm qua là đêm tân hôn của Thái tử, không có kẻ nào chán sống chạy đến quấy rầy, nhưng hôm nay Giang Uẩn và Tùy Hành phải khởi hành đến Tùy đô, trong quan vẫn còn nhiều việc phải thu xếp. Giang Uẩn không dám ham ngủ, sau khi lau người xong, chỉ làm loạn với Tùy Hành một lát rồi nhanh chóng ra ngoài.
Thắt lưng y vẫn còn đau nhức, may là Tùy Hành nhanh tay lẹ mắt, không đợi Giang Uẩn chống người ngồi dậy, hắn lập tức đưa tay ra đỡ, sau đó mới đứng dậy rút y phục từ móc treo xuống. Dù sao hai người cũng đã chính thức thành hôn, không có gì phải xấu hổ nữa, Giang Uẩn yên tâm dựa vào vai hắn, thoải mái híp mắt lại, để Tùy Hành giúp y mặc áo.
Sau khi mặc quần áo xong, cuối cùng Giang Uẩn cũng khôi phục lại chút sức lực, y tự mình khoác ngoại bào, đeo thắt lưng ngọc gọn gàng.
Phía bên kia Tùy Hành cũng đã thu dọn xong đồ đạc.
Liễu Công, Cao Cung, Kê An đều là những người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đương nhiên bọn họ biết rõ vì sao giờ này trong Thanh Lư lại không có chút động tĩnh gì, tuy rằng Liễu Công đã bớt nghi ngờ hơn, nhưng lúc này nỗi lo mới lại xuất hiện.
Sức khỏe điện hạ không tốt, Thái tử Tùy quốc đang độ tuổi tráng niên, lại sinh long hoạt hổ, ông sợ đối phương đòi hỏi quá nhiều, khiến cơ thể điện hạ không chịu nổi.
Đây quả thực là một nỗi lo không hồi kết.
Nhưng may là không lâu sau Tùy Hành đã ra ngoài yêu cầu đồ vệ sinh cá nhân, hắn không cho cung nhân vào hầu hạ Giang Uẩn mà tự mình giúp y rửa mặt, sau đó thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi mới ra khỏi Thanh Lư cùng với Giang Uẩn.
Hai người đã thay thường phục, Liễu Công nhìn thấy Giang Uẩn mặc trường bào màu xanh, ánh mắt trong veo, hành động như thường, mới thở phào nhẹ nhõm, ông bước tới hành lễ, cười nói: "Lão nô đã cho người chuẩn bị xong bữa sáng rồi, điện hạ muốn dùng ở Thanh Lư hay ở đại sảnh?"
Giang Uẩn bảo Liễu Công mang đến đại sảnh.
Tùy Hành ra lệnh cho Cao Cung đi tìm thần y Mạnh Huy sang đây một chuyến.
Hắn nhớ mỗi ngày sau khi dùng bữa Giang Uẩn phải uống một bát thuốc dạ dày, việc này không thể chậm trễ.
Cao Cung hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, ông vội đi làm ngay.
Liễu Công ở một bên im lặng quan sát, thấy Thái tử Tùy quốc tuy tính tình có chút ngang ngược, nhưng rất coi trọng và quan tâm điện hạ, lo lắng trong lòng ông cũng giảm đi đôi chút.
Giang Uẩn và Tùy Hành cùng đi về hướng đại sảnh, sau khi khuất tầm mắt của mọi người, Tùy Hành lại vươn tay ra bế y lên. Lực tay của hắn mạnh kinh người, chỉ dùng một cánh tay đã có thể dễ dàng nhấc bổng Giang Uẩn lên.
Thỉnh thoảng có vài binh lính đi ngang qua, bọn họ cũng biết điều nhìn đi chỗ khác.
Giang Uẩn nói: "Ta tự đi được."
Tùy Hành vẫn không dừng lại, giống như đang ôm báu vật trong lòng, nói: "Em tự đi được nhưng không thoải mái, cô ôm sẽ dễ chịu hơn nhiều, em có thể nhân cơ hội chợp mắt một lát."
Tuy lời này là sự thật, nhưng khoảng cách từ Thanh Lư đến đại sảnh không có bao xa, làm gì đủ để Giang Uẩn chợp mắt.
Hơn nữa...
Giang Uẩn nhìn vẻ mặt của Tùy Hành, cảm thấy tên này giống như một con công kiêu ngạo, hận không thể nói cho cả thiên hạ biết mình đã thành hôn.
Xung quanh không có nhiều người, cơ thể Giang Uẩn chưa hoàn toàn khôi phục sức lực nên y cũng không nói gì thêm, chỉ cảnh cáo Tùy Hành: "Nếu gặp người khác thì phải đặt ta xuống ngay."
Bộ dáng y như vậy, nếu để Thái phó năm xưa dạy dỗ y nhìn thấy, sợ là sẽ bị dọa ngất xỉu.
"Được."
"Từ nay trở đi, Dung Dữ điện hạ bảo cô đi hướng Đông, cô tuyệt đối không dám rẽ hướng Tây."
Tùy Hành vui vẻ đồng ý, sau đó nhướng mày cười nói: "Yên tâm, cô cũng đâu phải là người thích sĩ diện, suốt ngày khoe khoang khắp nơi."
Từ Thanh Lư đến đại sảnh không gặp người nào khác, chẳng mấy chốc đã đến cửa điện, Tùy Hành đặt Giang Uẩn xuống.
Điều này dĩ nhiên là do Giang Uẩn một hai yêu cầu, nếu theo ý của Tùy Hành, hắn đã trực tiếp bế người vào cung rồi.
Liễu Công đã sai cung nhân chuẩn bị bữa sáng trong đại sảnh, Cao Cung cũng mang thuốc đến. Bởi vì mỗi sáng Giang Uẩn đều phải uống, nên Mạnh Huy thường bảo dược đồng sắc thuốc sẵn, khi dùng chỉ cần hâm nóng trên bếp là được.
Tuy nhiên, trước khi hai người kịp ngồi xuống, Liễu Công đã đích thân tới bẩm báo với Giang Uẩn một tin bất ngờ: Giang đế đến.
Giang Uẩn sửng sốt.
Gương mặt bình tĩnh thường ngày của Liễu Công tràn đầy phức tạp, ông nói: "Nghe Vương thống lĩnh Cẩm Y Vệ nói, mấy ngày trước bệ hạ vừa khỏi bệnh đã lập tức lên đường đến Mộ Vân Quan, bệ hạ một hai đòi cưỡi ngựa, vì không biết có tới kịp tham dự hôn lễ của điện hạ hay không, nên không muốn cho người thông báo trước."
Tiếc là vẫn chậm một bước.
Nhưng hôm nay tới cũng xem như vừa vặn, nếu muộn hơn một chút, sợ là tiểu điện hạ phải khởi hành đến Tùy đô mất.
Nghĩ đến đây, Liễu Công nhìn Giang Uẩn với ánh mắt mong đợi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Nhất định là bệ hạ không muốn bỏ lỡ sự kiện quan trọng trong đời của tiểu điện hạ, nên mới mang bệnh đến đây, tiểu điện hạ qua đó kính ngài ấy một chén trà đi."
Liễu Công nhìn Giang Uẩn lớn lên, chứng kiến cảnh tượng y được Giang đế dạy dỗ bên cạnh, kể cả bây giờ Giang Uẩn đã là Thái tử một nước, là Dung Dữ điện hạ trong mắt mọi người, nhưng ông vẫn theo thói quen cũ gọi y một tiếng tiểu điện hạ.
Giang Uẩn gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ quay sang bảo Tùy Hành: "Chúng ta đến đó đi."
Tùy Hành cũng im lặng theo sau.
Tuy hắn không thích Giang đế, nhưng suy cho cùng ông cũng là phụ hoàng của Giang Uẩn, là hoàng đế Giang quốc, dù đang bệnh nặng cũng muốn chạy sang đây, xem như còn có chút lương tâm. Điều này cũng phần nào bù đắp được tiếc nuối của Giang Uẩn khi không có người thân nào có mặt trong hôn lễ hôm qua.
Giang đế vẫn ở trong cung điện trước đây.
Lúc Giang Uẩn đến, Vân Hoài đã dẫn theo các tướng lĩnh trong quan quỳ xuống nghênh đón ông.
Giang đế đứng ở hành lang, tay áo gấp lại, hôm nay ông không mặc trường bào màu trắng như thường lệ, mà diện áo cổn mũ miện, vẻ ngoài uy nghiêm, theo sau là thống lĩnh Cẩm Y Vệ Vương Hiểu. Không biết có phải là do long bào màu vàng phát huy tác dụng hay không, trên mặt Giang đế đã không còn dấu vết bị bệnh tim hành hạ nữa, mà trông có sức sống hơn nhiều.
"Đều đứng dậy đi."
Thấy Giang Uẩn đi tới, Giang đế bảo mọi người bình thân, ánh mắt ông dừng lại trên người y một chút, sau đó xoay người một mình bước vào cung.
Giang Uẩn và Tùy Hành cố ý thay hỷ phục, cùng bước vào phòng, Giang đế đã ngồi ở ghế chính phía sau, Liễu Công đứng ở một bên, trên tay bưng hai tách trà nóng mới pha.
Cung nhân đặc biệt đặt hai tấm đệm tròn ở khoảng trống phía trước ghế chính.
Giang Uẩn và Tùy Hành cùng nhau hành lễ, sau đó nhận chén trà từ tay Liễu Công, lần lượt dâng trà cho Giang đế.
Giang đế uống trà, hỏi Liễu Công: "Lễ vật trẫm tặng cho Thái tử, đã mang đến chưa?"
"Bẩm bệ hạ, đều ở đây cả."
Liễu Công nhanh chóng lấy một cái khay được phủ vải đỏ, sau đó mở tấm vải ra, bên dưới là một cặp
ngọc đồng tâm* tinh xảo.
Đây đương nhiên không phải là ngọc bình thường, mà là ngọc thủy cực kỳ hiếm trong truyền thuyết, nghe nói trong chính điện hoàng cung Giang đô chỉ có một khối.
Bên trên vòng ngọc, một chiếc được khắc chữ "Trường Lạc", chiếc còn lại thì khắc chữ "Vô Ưu".
Giang Uẩn và Tùy Hành nhận quà, sau đó khấu đầu tạ ơn Giang đế.
Giang đế nhìn gương mặt con trai mình, khóe môi hơi mấp máy, nói: "Uẩn nhi, ngươi lui xuống trước đi. Trẫm có vài lời muốn nói với Tễ Sơ."
Giang Uẩn không rời đi ngay, hiển nhiên có hơi do dự.
Y không lo lắng cho an nguy của Tùy Hành, chỉ lo hai người xảy ra xung đột.
"Không sao đâu." Tùy Hành ở bên cạnh nói.
Giang Uẩn gật đầu, sau đó hành lễ rời đi, nhưng y không đi xa mà đứng ở bậc thang bên ngoài cung điện chờ Tùy Hành.
Bên trong khôi phục lại dáng vẻ im lặng ban đầu.
Giang Uẩn vừa đi, Tùy Hành đã đứng dậy hỏi Giang đế: "Không biết bệ hạ có gì chỉ bảo?"
Tùy Hành chỉ thu lại vẻ sắc bén của mình trước mặt Giang Uẩn. Khi ở trước mặt người khác, kể cả là ông trời hắn cũng không nể nang chút nào, hoàn toàn bộc lộ vẻ mặt lạnh lùng.
Liễu Công đứng phía sau không khỏi lo lắng, bởi vì ông không thể quên được, lần trước cũng ở trong tòa cung điện này, nửa đêm Thái tử Tùy quốc chạy đến đây, không biết đối phương đã nói những gì mà khiến cho bệ hạ hôn mê mất mấy ngày.
Nhìn bóng dáng thanh niên trẻ tuổi với thân hình cường tráng phản chiếu trong cung điện, lúc này Giang đế mới nhận ra ông thực sự đã già.
Giang đế không quan tâm đến sự ngạo mạn vô lễ của Tùy Hành, chỉ nói: "Mở mang bờ cõi, tuổi trẻ anh hùng, trẫm đã từng giống như ngươi, một lòng muốn dựa vào sức mình thu cả thiên hạ vào trong túi."
"Trẫm đã từng bước thực hiện được dã tâm của mình, nhưng đồng thời cũng đánh mất đi thứ quan trọng nhất."
"Trẫm từng khoác giáp đeo gươm, dục huyết sa trường, chinh chiến tứ phương, chuyên quyền độc đoán đi hết nửa đời. Mãi đến bây giờ trẫm mới hiểu, đối với một bậc đế vương mà nói, vũ lực có thể là phương tiện để thực hiện tham vọng và hoài bão, nhưng không thể biến nó thành công cụ cho những ham muốn ích kỷ, một trái tim kiên định và sáng suốt mới là điều quan trọng nhất."
"Trẫm hỏi ngươi, nếu sau này trời yên biển lặng, thiên hạ thống nhất, ngươi và Uẩn nhi đều lên ngôi hoàng đế, vậy giang sơn này sẽ rơi vào tay ai?"
Nếu người khác đề cập đến vấn đề này, có thể xem là có ý đồ xấu, châm ngòi ly gián.
Nhưng nếu do Giang đế nhắc đến, Tùy Hành lại cảm thấy việc này rất phù hợp với tác phong hành sự của hoàng đế Giang Nam.
Tùy Hành không ngại trực tiếp trả lời, nói: "Đương nhiên là song đế lâm triều, cùng trị thiên hạ."
"Nếu quan niệm trị nước bất đồng thì sao?"
"Chỉ cần mở miệng thì không gì không giải quyết được. Hơn nữa, tài trị nước của cô không bằng Dung Dữ, dĩ nhiên sẽ nghe theo y, có điều..."
Tùy Hành nói: "Có lẽ bệ hạ đã quên mất một chuyện quan trọng."
Giang đế nhìn hắn.
Tùy Hành: "Bọn ta còn có một đứa con trai."
"Sau khi về Tùy đô tổ chức hôn lễ, phụ hoàng ta sẽ chính thức ban hành chiếu chỉ lập A Nặc làm tiểu hoàng tôn Tùy quốc."
Giang đế im lặng, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi định giải thích thế nào về thân phận của nhóc con?"
Vẻ mặt Tùy Hành không đổi, nói: "Ta sinh."
Đây là lần đầu tiên Giang đế phải nhìn Tùy Hành bằng con mắt khác, Tùy Hành vẫn bình tĩnh đối diện với ông.
Giang đế cảm thấy mình không còn gì để hỏi nữa.
Vốn dĩ cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng khi Tùy Hành sắp đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, hơi liếc sang một bên, nói thêm: "Bệ hạ yên tâm, cho dù ta có khốn nạn đến đâu, tuyệt đối sẽ không bao giờ bịa đặt thân phận yêu hậu cho sinh mẫu của A Nặc, khiến y phải gánh vết nhơ trên người, cả đời bị thế nhân chỉ trích."
"Bệ hạ!"
Đợi đến khi bóng dáng của Tùy Hành biến mất ngoài cửa cung, Liễu Công lập tức đưa tay ra đỡ Giang đế.
Giang đế xua tay, nhịn xuống cơn đau trong ngực, vẻ mặt trắng bệch trong chốc lát, tuy nhiên sau đó ông đã nhanh chóng khôi phục lại uy nghiêm thường ngày của đế vương, nói: "Không sao."