Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 135: Điện Hạ Cũng Nghe Nói Rồi?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nói rằng trước đây Thái tử Tùy quốc từng si mê một vị tiểu thiếp, phải không?"

Lần này Giang đế mang bệnh đến Mộ Vân Quan, một là vì chuyện hôn sự, hai là vì lễ cập quan của Giang Uẩn.

Ban đầu vốn định tổ chức vào tháng hai, nhưng vì Giang đế bệnh mãi không khỏi, nên đã trì hoãn đến nay. Thật ra Giang Uẩn cũng không quan tâm việc này cho lắm, bởi vì thân là Thái tử, y đã bắt đầu đội quan từ lúc bước vào cung Lan Hinh, nhưng suy cho cùng từ thiếu niên đến thanh niên cũng xem như một bước trưởng thành quan trọng. Chiều hôm đó, Giang đế lệnh cho Lễ quan tổ chức nghi lễ đơn giản, đích thân đội mũ Thái tử cho Giang Uẩn, xem như chính thức làm lễ cập quan.

Tuy nhiên, để không bỏ lỡ giờ lành, tối hôm đó Giang Uẩn đã lên đường đến Tùy đô cùng với Tùy Hành.

Giang đế dẫn theo các tướng lĩnh Mộ Vân Quan đứng bên bờ sông Hoàng Hà, đưa tiễn đội thuyền hoàng tránh đi về hướng Bắc.

"Bệ hạ, bên ngoài gió lạnh, long thể quan trọng, ngài mau về nghỉ ngơi đi."

Mãi cho đến khi đội thuyền dần biến mất trong đêm tối, chỉ còn lại tàn ảnh mơ hồ, gần như không thấy bóng dáng nữa, Giang đế mới thu hồi tầm mắt, xoay người trở về.

...

Có Tùy đế và Nhan hoàng hậu ở Tùy đô, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa, Hàn Tiếu tính toán thời gian, đích thân dẫn theo một nhóm Lễ quan đứng ngoài cổng thành nghênh đón hai vị Thái tử.

Sau khi Tùy Hành và Giang Uẩn trở lại Tùy đô, bọn họ sẽ lập tức tổ chức một hôn lễ hoành tráng khác.

Lúc biết tin, người dân ai nấy đều ồ ạt chạy ra đường, nóng lòng muốn gặp hai vị Thái tử, đặc biệt là Thái tử Giang quốc bí ẩn trong lời đồn. Chỉ là Giang Uẩn vẫn luôn ngồi bên trong chiếc xe ngựa phủ đầy lụa màu, rèm ngọc che khuất mọi thứ, hai bên là các mưu sĩ tướng lĩnh của Giang quốc đi cùng. Tùy Hành khoác hỷ phục ngồi trên lưng ngựa, phía sau là Trường Ninh vương, Thụy Ninh vương và một nhóm tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang, Tùy Hành hăng hái cưỡi ngựa dẫn đầu, thu hút sự chú ý và tiếng reo hò từ bách tính.

Bởi vì chính thức thành hôn nên phòng tân hôn không được sắp xếp ở biệt viện mà là ở trong cung thất của phủ Thái tử.

Từ cổng thành phía Nam đến phủ Thái tử phải đi qua ba con phố dài, đội ngũ nghênh thân khổng lồ chậm rãi đi qua các con phố, Tùy Hành ra lệnh cho Kê An và Cao Cung dẫn theo một nhóm cung nhân trong phủ Thái tử, phân phát trái cây và bánh kẹo cho bách tính đang vây xem, các văn nhân danh sĩ cũng chạy đến làm thơ vẽ tranh, ghi lại cảnh tượng hôn lễ đẹp đẽ khó quên lần này.

Nhan Tề mặc thường phục đứng giữa đám người, hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn tuấn tú đang cưỡi ngựa ở phía trước.

"Công tử."

Tùy tùng lo lắng đứng ở một bên.

Hôn lễ của Thái tử càng rầm rộ náo nhiệt, nó càng lo lắng cho trạng thái và tâm tình của công tử. Cũng không biết vì sao công tử cứ nhất quyết muốn ra ngoài xem, cuối cùng người khó chịu chẳng phải là bản thân mình hay sao?

"Lão gia và phu nhân vẫn đang đợi công tử về dùng bữa, chi bằng chúng ta quay về nhé?"

Tùy tùng thấp giọng hỏi.

Nhan Tề dường như không nghe thấy, vẫn đưa mắt dõi theo bóng dáng của Tùy Hành, nhìn đối phương mỉm cười rạng rỡ, trò chuyện cười đùa với các tướng lĩnh đi cùng, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về cỗ xe ngựa phía sau.

Tùy tùng cảm thấy kỳ lạ, nó nhìn ý cười trên mặt Tùy Hành và hàng loạt các hành động khác thường, đây nào giống không có chút tình cảm gì với Thái tử Giang quốc? Nó không hiểu vì sao điện hạ lại có thể dễ dàng thích một Thái tử nước địch như thế.

Đương nhiên Nhan Tề cũng để ý đến những hành động đó.

Trái tim vốn trống rỗng của hắn lại trở nên rung động chỉ vì chi tiết nhỏ nhặt này.

"Thái tử điện hạ đúng là có tình cảm sâu nặng với Thái tử Giang quốc, nghe nói cỗ xe đón dâu này là do điện hạ đặc biệt lệnh cho Lễ bộ làm theo phong tục của Giang quốc, chỉ riêng rèm ngọc trên xe đã phải dùng hơn ba ngàn hạt ngọc trai, tấm màn che phủ bên ngoài cũng được dệt từ loại vải Ngân Giao* quý hiếm."

"Đâu chỉ vậy, ta nghe nói hôn lễ lần này, Thái tử không ngại bỏ tiền cho người sửa sang lại phủ Thái tử trong cung, nơi mà trước đây ngài ấy chưa từng ở qua. Từ đình đài lầu các cho đến cỏ cây hoa lá đều được trang trí theo sở thích của Thái tử Giang quốc."

Tiếng ồn ào xung quanh liên tục truyền vào tai hắn.

Tùy tùng thầm đổ mồ hôi, nó lo công tử không chịu nổi, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện sắc mặt vốn hơi tái nhợt của Nhan Tề đã khá hơn đôi chút.

Đội ngũ nghênh thân khổng lồ đã rẽ sang con phố khác.

Nhan Tề không nhìn nữa, hắn nói với tùy tùng: "Về phủ thôi."

"Vâng."

Tùy tùng đáp lời, vội vàng đi đến chỗ dừng xe ngựa, mở cửa mời Nhan Tề bước vào.

Nhan Tề ngồi trong xe, lúc này tâm tình hỗn loạn của hắn đã bình tĩnh lại.

Quả nhiên, nơi ở mà điện hạ sắp xếp cho Thái tử Giang quốc là phủ Thái tử chứ không phải Mai uyển. Hôn lễ có hoành tráng đến đâu cũng là vẻ bề ngoài, tên Thái tử Giang quốc ngồi trong cỗ xe ngựa cao quý kia chẳng qua chỉ là một con bọ đáng thương không hơn không kém.

Cũng không biết lúc con bọ đáng thương đó biết được chân tướng, y sẽ có phản ứng gì đây?

Nhan Tề nhếch môi.

"Thanh Hòa."

Nhan Tề gọi một tiếng.

Có xe phu đánh xe ở phía trước, tùy tùng lập tức bước vào, thấy công tử mặc thường phục ngồi giữa ánh sáng mờ ảo, gương mặt dịu dàng bình tĩnh như ngọc, nó vội hỏi: "Công tử có gì căn dặn?"

"Đổi hướng, đi đến phường thư họa một chuyến."

Ở Tùy đô có vài phường thư họa mở cửa thâu đêm.

...

Nhan hoàng hậu và Tùy đế đang ngồi trong đại sảnh, Nhan hoàng hậu đã sai Tần ma ma chạy ra cửa cung hỏi thăm ba lần.

"Không phải đã nói giờ Dậu* sẽ tới sao, sắp qua một canh giờ rồi, sao còn chưa đến nữa?"

*Khoảng 5-7 giờ tối.

Nhan hoàng hậu ngồi không yên, lần nữa đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía cửa đại sảnh.

Tần ma ma thấy nàng lo lắng sốt ruột, đi tới đi lui, không khỏi mỉm cười nói: "Lễ thành hôn của Thái tử có nhiều nghi lễ phức tạp, chậm trễ một chút cũng là chuyện bình thường. Nghe nói bên ngoài có không ít văn nhân danh sĩ đến làm thơ chúc mừng, điện hạ còn ban thưởng cho từng người một, khó tránh chậm trễ đôi chút. Nương nương đừng nôn nóng."

Sao Nhan hoàng hậu có thể không nôn nóng cho được?

Có trời mới biết, nàng đã mong chờ ngày này rất lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến gương mặt như sét đánh trong hai ngày qua của Lan Tâm Như, nàng ta cũng không còn tươi cười rạng rỡ như trước nữa, Nhan hoàng hậu cảm thấy sảng khoái khó tả.

Dĩ nhiên đây không phải là vấn đề chính, quan trọng nhất là cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy cháu trai yêu quý mà mình ngày ngóng đêm trông.

Nhóc con cũng ngồi trên xe ngựa, lát nữa sẽ theo Tùy Hành vào cung, Nhan hoàng hậu vội ra lệnh cho Tần ma ma: "Mau đi xem thử phô mai mà bổn cung nhờ ngự thiện phòng chế biến đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Nương nương cứ yên tâm, đã lấy ra khỏi nồi và đóng gói xong rồi, tất cả đều làm theo yêu cầu của nương nương, chế biến từ loại sữa tươi ngon nhất. Ngoài ra bọn họ còn cho thêm bột đậu phộng và bột óc chó có tác dụng chắc xương và tăng cường trí lực, tiểu hoàng tôn chắc chắn sẽ thích."

"Vậy thì tốt, người bên phía phủ Thái tử ngươi cũng phải theo dõi chặt chẽ, tất cả đồ dùng đều phải chuẩn bị đầy đủ."

Mặc dù Nhan hoàng hậu đã đích thân kiểm tra ba lần, nhưng nàng vẫn lo có gì đó sơ suất. Cuối cùng Tùy đế cũng không nhìn nổi nữa, nói: "Nàng mau ngồi xuống, đừng có đi tới đi lui nữa, khiến trẫm choáng hết cả đầu. Trong cung nhiều người như vậy, sao có thể chuẩn bị thiếu sót cho được?"

Nhan hoàng hậu muốn phản bác, nhưng vì ngại sắc mặt của hoàng đế nên cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ có thể ngồi xuống.

Tùy đế còn chưa kịp thư giãn lỗ tai, đã thấy Nhan hoàng hậu bưng một tách trà lên, động tác mạnh bạo uống một ngụm lớn.

"Bổn cung sốt ruột muốn chết."

Nhan hoàng hậu đặt mạnh tách trà xuống, nói một câu.

Vài giọt nước bắn lên long bào của Tùy đế, tuy nhiên tính tình Tùy đế vốn ôn hòa, hôm nay lại là ngày vui, ông đành lặng lẽ vung cánh tay, không nói gì.

Chỉ cảm thấy kỳ lạ, dạo gần đây hoàng hậu này của ông, tính tình ngày càng giống lúc trẻ.

Trong lúc Tùy đế đi thay quần áo, Tần ma ma nhanh chóng nhắc nhở Nhan hoàng hậu chú ý cách cư xử của mình, nào ngờ, Nhan hoàng hậu lại bật cười, nhướng mày nói: "Bổn cung cố ý đó."

"Ai bảo mấy năm nay bệ hạ cứ sủng ái Lan Tâm Như, khiến bổn cung ấm ức tức giận như vậy."

"Bây giờ bổn cung có cháu trai rồi, bệ hạ muốn sủng ai thì sủng, bổn cung chả thèm hầu hạ."

Tần ma ma: "..."

May là không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng nhạc vui vẻ, Tùy đế đã thay quần áo sạch sẽ trở lại. Tiểu Giang Nặc mặc một chiếc áo kép màu đỏ, trên đầu cột hai nhúm tóc như hai chiếc sừng nhỏ, bên trên có đủ loại dây cột tóc nhiều màu. Da thịt nhóc con bụ bẫm, đôi mắt sáng ngời, lại xinh đẹp ngoan ngoãn, được vú nuôi bế trên tay, trông đáng yêu giống hệt như búp bê tranh Tết.

Nhan hoàng hậu vừa nhìn mà tim đã tan chảy, tuy trước đó đã nghe Tùy đế và cung nhân kể về vẻ ngoài nổi bật của cháu ngoan, nhưng nàng không ngờ nhóc con lại dễ thương xinh xắn đến mức này!

"Nhanh nhanh, mau cho bổn cung bế."

Nhan hoàng hậu không ngồi yên được nữa, lập tức bật dậy đến ôm vật nhỏ, hôn lên khuôn mặt núng nính của nhóc hai cái thật kêu.

Tiểu Giang Nặc ai ya một tiếng, sau đó lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, chọc cho đám cung nhân bật cười khúc khích.

Tùy đế cũng rất nhớ cháu ngoan của mình, nhưng Nhan hoàng hậu cứ ôm mãi không buông, ông muốn ôm nhưng phải đứng đợi ở một bên. May là cục tuyết nhỏ rất tinh ý, nhóc con chủ động lấy kẹo từ trong tay đưa cho Tùy đế, dỗ ông vui vẻ đến mức cười tít mắt.

Sau khi nghi lễ hoàn thành, Tùy Hành và Giang Uẩn cùng nhau trở về phủ Thái tử, còn tiểu Giang Nặc thì được Nhan hoàng hậu ôm về cung.

Tiểu quận vương Tùy Chương vừa hay tin đã vội vàng chạy đến cung điện của Nhan hoàng hậu muốn chơi với nhóc Giang Nặc, còn bất chấp sự ngăn cản của cung nhân, khiến Lan quý phi suýt ngất đi vì tức giận.

Phủ Thái tử đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước.

Tùy Hành quyết tâm phải có một đêm tân hôn hoàn hảo, nên hắn ra lệnh cho Cao Cung và Kê An không được rải bất kỳ hạt vụn nào dưới chăn đệm, dù chỉ là một hạt đậu phộng nhỏ cũng không được.

Lần đầu để lại ám ảnh quá lớn, mặc dù trước đó hắn đã căn dặn kỹ càng, nhưng khi bước vào giường ngủ, Tùy Hành vẫn tranh thủ lúc Giang Uẩn đi tắm, tự mình vén chăn lên kiểm tra lần nữa.

Một ngày sôi động náo nhiệt cuối cùng cũng thuận lợi trôi qua. Ngày hôm sau, mãi đến khi trời sáng, trong phòng cũng không có chút động tĩnh gì. Đêm qua Tùy Hành yêu cầu nước nóng nhiều lần, Kê An và Cao Cung đều đoán hôm nay hai vị điện hạ sẽ dậy muộn, nên đã đặc biệt yêu cầu ngự thiện phòng chuẩn bị bữa sáng muộn một chút.

Phủ Thái tử rộng hơn nhiều so với biệt viện, từ phòng ngủ đến nơi dùng thiện khá xa, Tùy Hành trực tiếp bế Giang Uẩn sang đó, hai người cùng nhau dùng bữa, tiếp đến tiến cung gặp Tùy đế và Nhan hoàng hậu, sau cùng là tới gặp Thái hậu. Thái hậu mỉm cười vui vẻ, thưởng cho Giang Uẩn rất nhiều lễ vật, sau đó lại kéo Tùy Hành sang dặn dò một phen.

"Đứa trẻ ngoan như vậy, dù có thắp hương cầu nguyện cũng khó mà tìm được, cái tên nghịch ngợm nhà ngươi đúng là có phúc, sau này phải biết kiềm chế tính xấu của mình lại, đối xử với người ta cho tốt. Nếu dám không nghe lời, ai gia là người xử ngươi đầu tiên."

Sau đó lại nói với Giang Uẩn: "Uẩn nhi à, hoàng thất Tùy quốc chúng ta không có nhiều quy củ phức tạp, con cũng không cần câu nệ, muốn làm gì thì làm nấy, cứ xem như đang ở Giang quốc, nếu tên xấu xa này dám bắt nạt hoặc làm chuyện gì đó có lỗi với con, ai gia sẽ giúp con đánh nó."

Thái hậu có khuôn mặt hiền từ, cách nói chuyện cũng giống như một bà lão bình thường xuất thân quyền quý, tính tình thẳng thắn bộc trực, khiến người khác nghe xong cảm thấy ấm áp. Thái hậu vẫn đang nhớ tới chắt trai đến từ Giang quốc của bà, nghe nói nhóc con lại bị Nhan hoàng hậu ôm tới Ti Y Cục thử quần áo, lập tức bĩu môi không vui.

"Hoàng hậu đúng là ngang ngược vô lý, một mình độc chiếm nhóc con, cũng không cho người khác nhìn một cái."

Cung nhân nghe được lời này, không khỏi che miệng mỉm cười.

Tùy đế giữ Tùy Hành lại bàn chuyện triều chính, Giang Uẩn cũng không tiện ở lại nên đã một mình ngồi xe ngựa trở về phủ Thái tử.

Tùy Hành biết Giang Uẩn thích yên tĩnh, cho nên khi sửa sang lại phủ, hắn đã đặc biệt xây dựng một mái đình trên hồ và trồng hoa sen bên dưới. Vào mùa này, tuy sen vẫn chưa nở, nhưng ngồi trong đình uống trà đọc sách cũng là một lựa chọn không tệ. Xưa nay Giang Uẩn vốn cần mẫn, tuy đêm qua bị Tùy Hành giày vò đến tận khuya mới chợp mắt, nhưng y không có thói quen ngủ nướng, sau khi về phủ thì ngồi trong đình đọc sách một chút. Không lâu sau, Công Tôn Dương đeo kiếm từ bên ngoài bước vào.

Vẻ mặt Công Tôn Dương hơi do dự, nhìn Thái tử đang im lặng đọc sách, muốn nói lại thôi.

Giang Uẩn ngước mắt lên, hỏi: "Sao vậy?"

Công Tôn Dương nói: "Hiện tại trên phố đang lan truyền một tin."

"Tin gì?"

"Nói rằng Thái tử Tùy quốc..."

Công Tôn Dương không biết có nên nói hay không.

Giang Uẩn im lặng một lát rồi nói: "Nói rằng trước đây Thái tử Tùy quốc từng si mê một vị tiểu thiếp, phải không?"

Công Tôn Dương sửng sốt.

"Điện hạ cũng nghe nói rồi?"

Dù sao đi nữa, vừa mới thành hôn đã truyền ra tin đồn thế này, quả thật không tốt cho điện hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.