Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 137: Thấm Thoát Đã Đến Tiệc Xuân Nhật



"Đó là Thái tử Giang quốc?"

Ông lão làm trò cả buổi, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: "Chuyện này phải kể đến tiệc Xuân Nhật hai năm trước, xưa nay yến tiệc luôn do các thế gia đại tộc tổ chức, người đứng đầu kỳ thi văn phần lớn đều là con cháu quý tộc, nhưng tiệc Xuân Nhật năm đó lại bất ngờ xuất hiện một tiểu lang quân đến từ Vệ quốc, y không những càn quét toàn bộ giải đấu, mà còn đánh bại con cháu Nhan thị và nhóm văn nhân danh sĩ hàng đầu Giang Bắc, một lần ra tay đã gom về vô số giải thưởng. Nghe nói, đến cả Tả tướng ngay thẳng chính trực như Tức Mặc Thanh Vũ cũng xem trọng y, muốn thu làm đồ đệ, nhưng cuối cùng vẫn không được như ý nguyện."

Tụ tập ở quán trà ven đường ăn uống, phần lớn có ba loại người: Một là bách tính bình thường, hai là thương khách qua đường, ba là văn nhân học sĩ.

Mặt khác, tiệc Xuân Nhật năm nay sắp bắt đầu, không ít văn nhân sĩ tử đổ xô về Tùy đô, người ngồi trong đại sảnh phần lớn đều là học sĩ đến từ các nơi. Đương nhiên bọn họ cũng nghe nói về tiệc Xuân Nhật hai năm trước, cũng biết có một tiểu lang quân dựa vào tài năng xuất chúng của mình giành được giải "văn khôi", nhưng bọn họ không nắm rõ nội tình, càng không biết việc Tả tướng thu đồ đệ.

Hơn nữa, tiệc Xuân Nhật hai năm trước là đại tiệc của con cháu thế gia, hầu hết mọi người đều không có tư cách tham gia, chỉ nghe đám văn nhân khác kể lại chuyện này, trong lòng vẫn luôn tò mò về buổi tiệc Xuân Nhật năm ấy, thấy ông lão chủ động nhắc đến chuyện này, một học sĩ lập tức hiếu kỳ hỏi: "Cả thiên hạ này, học sĩ muốn bái Tả tướng làm thầy nhiều vô số kể, nhưng hầu hết đều không có tư cách bước vào cổng phủ Tả tướng, dù tài năng của vị tiểu lang quân đó nổi bật đến đâu đi nữa, có thể lọt vào mắt xanh của Tả tướng cũng xem như chuyện may mắn, vì sao cuối cùng Tả tướng lại "không được như ý nguyện"?"

Phạm Chu cũng nghe nói về tiệc Xuân Nhật ở Giang Bắc, nhưng năm đó điện hạ sống chết không rõ, tình huống ở Mộ Vân Quan nguy cấp, cả ngày ông đều bận rộn đối phó với Sở vương Giang Lang, nào có thời gian chú ý đến việc này. Thế là vừa nghe vài câu đã bị thu hút, muốn biết thêm tình tiết phía sau.

Trước vô số cặp mắt chăm chú của mọi người, ông lão chậm rãi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới híp mắt nói: "Bởi vì Thái tử."

"Thái tử?!"

"Chuyện này thì có liên quan gì đến Thái tử?!"

Ông lão đột nhiên mở mắt nói: "Bởi vì Thái tử cũng nhìn trúng vị tiểu lang quân đó, nên đã mang y về biệt viện nuôi dưỡng như ngoại thất. Có được vinh hoa phú quý ngập trời và sự cưng chiều vô hạn của Thái tử một nước, tiểu lang quân xem thường cánh cửa phủ Tả tướng cũng là chuyện đương nhiên."

"Cái gì?!"

Ai nấy đều bàng hoàng.

Sắc mặt của Công Tôn Dương và Phạm Chu cũng biến đổi.

Nói cả ngày trời, hóa ra tiểu lang quân kinh tài tuyệt thế trong tiệc Xuân Nhật năm ấy lại chính là vị tiểu thiếp quá cố khiến cho Thái tử Tùy quốc thần hồn điên đảo?

Hai người vô thức nhìn về phía Giang Uẩn.

Giang Uẩn đang chậm rãi cắn miếng bánh hoa mơ thứ hai, vẻ mặt rất bình tĩnh, như thể không nghe thấy những gì ông lão nói.

Nhưng hai người đều biết, nhất định điện hạ đã nghe được.

Đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, không ngờ chỉ đi uống trà thôi cũng đụng phải chuyện này.

Phạm Chu cau mày, lập tức nói: "Điện hạ, hay là chúng ta..."

"Không sao."

Giọng Giang Uẩn nhẹ nhàng: "Bánh hoa mơ ở đây không tệ, ông lão kể chuyện cũng rất thú vị, cô muốn nghe xong rồi về."

Hai người nhìn nhau.

Còn gì để nghe nữa?

Vốn dĩ chuyện này đã kỳ quái, nhưng qua lời kể của ông lão lại trở nên sinh động cuốn hút, Phạm Chu và Công Tôn Dương cũng nghe được rất nhiều chi tiết mà trước đây họ chưa từng nghe qua.

Mãi đến khi tiếng búa gõ lần nữa vang lên, các quan khách vẫn bàn tán không ngừng: "Từ lâu đã nghe Thái tử Tùy quốc yêu thương cưng chiều một tiểu thiếp, nhưng không ngờ lại có thể si mê đến mức này."

"Đến nay vị tiểu thiếp đó vẫn là vảy ngược của Thái tử điện hạ, không thể tùy tiện nhắc đến. Xem ra trong lòng Thái tử vẫn chưa buông bỏ được đoạn tình cảm năm xưa, Thái tử Giang quốc đáng thương biết bao..."

"Chuyện này không được nói lung tung, nếu truyền đến tai Thái tử Giang quốc thì rắc rối to."

Ảnh hưởng đến tình cảm của hai vị Thái tử là chuyện nhỏ, lỡ như nam bắc lại khai chiến, khác nào sinh linh đồ thán, thiên hạ đại loạn!

Nhưng các văn nhân lại chú ý đến một chuyện khác: "Thật không thể ngờ, tiểu lang quân gây chú ý trong tiệc Xuân Nhật năm ấy lại là người bên gối của Thái tử Tùy quốc."

"Vì vinh hoa phú quý mà xem thường phủ Tả tướng, thật sự không có chút phong thái nào của một bậc văn nhân."

Mọi người xì xào bàn tán.

Những người khác vẫn thích thú lắng nghe, nhưng Phạm Chu nghe xong chỉ tức giận, bưng chén trà lên uống một ngụm lớn.

Giang Uẩn đặt bánh hoa mơ trong tay xuống, gọi Công Tôn Dương sang, thấp giọng dặn dò vài câu. Công Tôn Dương sửng sốt, sau đó nghiêm mặt đáp vâng.

Trong góc tối không có người chú ý, một tùy tùng lặng lẽ rời khỏi đám đông, đi lên cầu thang, rẽ vào phòng riêng trên tầng hai, nó nhỏ giọng gọi: "Công tử."

Bên trong phòng vang lên một giọng nói lạnh nhạt: "Ừm."

Tùy tùng mở cửa bước vào, thấy công tử đang ngồi sau bàn uống trà, đáy mắt hiện lên ý cười, nó nói: "Đã làm theo căn dặn của công tử, vị Thái tử Giang quốc kia ngồi ở đại sảnh nghe hết toàn bộ, ban nãy vừa mới đứng dậy rời đi. Nô tài phát hiện, hai vị mưu sĩ bên cạnh y đều tái mét mặt mày, trong đó một người có tính tình nóng nảy còn làm nứt chén trà, xem ra tâm trạng của Thái tử Giang quốc cũng không khá hơn là bao. Chiêu này của công tử đúng là cao tay."

"Bút cùn tài mọn thôi."

Nhan Tề đặt chén trà xuống, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.

"Vị Thái tử Giang quốc này không phải có phẩm đức vang thiên hạ sao? Ta rất tò mò, đối mặt với việc phu quân nhà mình thương nhớ người khác, liệu y có còn khoan dung độ lượng như lời đồn nữa không?"

Tùy tùng nói: "Cái gọi là phẩm đức chỉ là để cho thiên hạ nhìn thấy. Thái tử Giang quốc đâu phải thánh nhân, càng không phải lòng dạ sắt đá, sao có thể thờ ơ trước chuyện này."

Nhan Tề đột nhiên đặt chén trà xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một bóng dáng màu xanh đeo rèm che mặt đang khom người vào xe, ống tay áo phất phơ trong gió.

Nhan Tề cau mày, nghĩ tới điều gì đó, hắn nheo mắt lại, hỏi: "Đó là Thái tử Giang quốc?"

"Không sai."

Tùy tùng cũng nhìn theo, nói: "Tuy rằng danh sĩ trong thiên hạ đều ca ngợi Thái tử Giang quốc phong nhã vô song, nhưng ra ngoài cũng phải đeo mạng che mặt như thế, xem ra dung mạo cũng không phải hạng đẹp đẽ gì. Chí ít, khẳng định không bằng công tử."

Vừa nhắc đến chuyện này, tùy tùng lập tức cảm thấy bất bình thay công tử.

Nếu không có tên Sở Ngôn chẳng biết từ xó nào chui ra, công tử không chỉ là đệ nhất tài tử mà còn là đệ nhất mỹ nam Giang Bắc. Nhưng tên Sở Ngôn đó vừa xuất hiện, y không những đoạt đi vị trí văn khôi vốn thuộc về công tử, mà còn lấn át dung mạo của công tử.

May là y chết rồi.

Nhan Tề đột nhiên cười khẩy một tiếng.

Tùy tùng không hiểu.

Nhan Tề nhếch môi nói: "Vị Thái tử Giang quốc này tuy có thân phận cao quý, nhưng lại đáng thương tội nghiệp hơn ta nghĩ."

Tùy tùng không giỏi đoán ý của chủ tử, nó vội bẩm báo một chuyện khác: "Hai vị đại nhân của bộ Binh Mã đã tới rồi, đang đợi ở chỗ cũ, công tử có muốn đi gặp không ạ?"

Tuy Nhan thị đã thất thế nhưng căn cơ gốc rễ vẫn còn đó, quan hệ trong triều không phải một sớm một chiều là có thể xóa bỏ. Hai vị đại nhân bộ Binh Mã bí mật gặp Nhan Tề chính là một trong những quân cờ ẩn giấu của Nhan Băng.

Nhìn từ bên ngoài, gia thế và lai lịch của bọn họ không hề có liên quan gì đến Nhan thị, vì vậy mới qua mắt được cuộc thanh trừng lần đó của triều đình.

Tuy tổ phụ bị cấm túc trong trạch viện không thể ra ngoài, nhưng mọi việc trong nhà và liên lạc bên ngoài đều do hắn phụ trách. Vốn dĩ theo kế hoạch của tổ phụ, nam bắc khai chiến, quân đội triều đình trống rỗng, Thái tử bị vây khốn ở Giang Nam, đây chính là cơ hội tuyệt vời để Nhan thị lật ngược tình thế. Nào ngờ cuộc chiến khốc liệt lại không diễn ra như dự đoán mà đột nhiên dừng chiến hòa đàm, cuối cùng biến thành hai nước liên hôn. Nhan thị chỉ có thể thu lại mũi giáo, tiếp tục ẩn mình mai phục, nhưng những âm mưu của các thế lực trong triều vẫn tiếp tục diễn ra.

Nhan Tề đứng dậy khoác áo choàng, quấn chặt gương mặt và toàn thân rồi rời khỏi gian phòng.

Trên đường trở về, Giang Uẩn và Phạm Chu cùng ngồi trong xe ngựa, Phạm Chu không ngốc, tuy rằng đang tức giận nhưng vẫn còn chút lý trí, sắc mặt ông nghiêm trọng, nói: "Chuyện hôm nay..."

Giang Uẩn bình tĩnh đáp: "Tiên sinh ngầm hiểu trong lòng là được, không cần phải nói ra."

Phạm Chu sửng sốt, sau đó cau mày: "Nhưng, mục đích của người này là gì? Muốn chia rẽ tình cảm của điện hạ và Thái tử Tùy quốc? Hay là phá hủy cuộc hòa đàm nam bắc, dẫn đến tranh chấp giữa hai nước?"

Kỳ thực, ở một ý nghĩa nào đó hai việc này đều như nhau.

Phạm Chu càng nghĩ càng phẫn nộ.

May là điện hạ bình tĩnh kiềm chế, không hành động bốc đồng, nếu đổi thành người bình thường nghe được tin tức này, nói không chừng sẽ làm loạn chạy đi chất vấn Thái tử Tùy quốc. Lúc đó, hôn sự hai nước chẳng phải sẽ biến thành trò cười hay sao?

Giang Uẩn suy nghĩ một lúc, nói: "Không sao, trước hết đừng làm lớn chuyện."

Phạm Chu thấy trong lòng điện hạ đã có tính toán nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Chỉ là, tuy kẻ đứng sau có ý đồ xấu xa, nhưng chuyện về vị tiểu thiếp của Thái tử Tùy quốc hoàn toàn là thật.

"Nếu điện hạ vẫn canh cánh chuyện này, ngài cũng có thể trực tiếp hỏi Thái tử Tùy quốc."

Phạm Chu do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn lên tiếng.

Giang Uẩn đang suy nghĩ điều gì đó, nghe vậy lập tức hiểu được Phạm Chu đang ám chỉ điều gì, y khẽ cười nói: "Tiên sinh yên tâm, cô không tức giận, cô vui là đằng khác."

"Hả?"

Dù người có tình tình trầm ổn như Phạm Chu cũng không nhịn được há hốc mồm.

Giang Uẩn chỉ cười một tiếng, nói: "Chúng ta về phủ thôi."

Sau khi ngồi vào xe, Giang Uẩn vén rèm lên, Phạm Chu thấy điện hạ khép tay áo ngồi xuống, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười dịu dàng, trông không giống như giả vờ, ông càng thêm khó hiểu.

Nếu nói người phiền muộn sầu não, chắc chỉ có Tùy Hành.

Giang Uẩn ngồi xe về phủ Thái tử, đúng lúc Tùy Hành vừa cưỡi ngựa quay về từ cung điện.

Thời tiết ấm áp, Giang Uẩn mặc một bộ trường bào mùa xuân mỏng manh, Tùy Hành phóng ngựa bước xuống, vội vàng chạy tới chỗ Giang Uẩn, đưa tay muốn ôm y.

Nào ngờ bị Phạm Chu chặn lại.

"Đình lớn nhiều người, mong điện hạ chú ý chút lễ nghi."

Sắc mặt Phạm Chu lạnh lùng.

Đây là địa bàn của hắn, hai người cũng đã thành hôn, dĩ nhiên Tùy Hành sẽ không nghe theo lời Phạm Chu, chỉ là ngày đầu tân hôn nếu như không nể mặt đối phương, sợ là sẽ khiến các mưu sĩ tướng lĩnh Giang quốc bất mãn.

May là Giang Uẩn lên tiếng, bảo rằng chân y không thoải mái nên muốn Tùy Hành ôm xuống.

Mặc dù Tùy Hành đã thực hiện được ý nguyện, dọc đường bế Giang Uẩn về phủ, nhưng ánh mắt ngập tràn sát khí của Phạm Chu cứ nhìn chằm chằm ở phía sau, khiến Tùy Hành dựng tóc gáy.

Trước khi đại hôn hắn đã nhiều lần chịu thiệt dưới tay Phạm Chu. Nhìn thấy tình cảnh này, da đầu hắn căng chặt, không biết mình đã đắc tội với ông Phật lớn này lúc nào.

"Vị Phạm tiên sinh này của em, mấy ngày trước còn khách sáo lễ độ với cô, cũng không còn quản thúc chuyện của chúng ta nữa, rốt cuộc hôm nay làm sao vậy, giống hệt như ăn trúng pháo nổ."

Tùy Hành nghĩ mãi không ra, chợt hỏi Giang Uẩn.

Giang Uẩn nhịn cười, nhéo mũi hắn, nói: "Đương nhiên là vì điện hạ đã đắc tội với Thái tử mà bọn họ tôn kính nhất."

"Đắc tội em?"

Tùy Hành cau mày: "Cô còn hận không thể biến thành cháu trai của em đây này. Dung Dữ điện hạ, cô đắc tội em lúc nào?"

"Sao ta biết được."

Giang Uẩn cong mắt, nghịch ngợm nói: "Điện hạ tự nghĩ đi."

...

Thấm thoát đã đến tiệc Xuân Nhật.

Tiệc Xuân Nhật vốn được tổ chức vào ngày ba tháng ba, nhưng do hôn lễ của hai vị Thái tử nên năm nay đã trì hoãn một đoạn thời gian, cuối cùng dời sang cuối tháng ba.

Giống như mọi năm, hai ngày trước khi yến tiệc bắt đầu, thí sinh từ các nước phụ thuộc và văn nhân học sĩ khắp thiên hạ đều lên đường xuất phát đến Ly Sơn, một hàng dài xe ngựa tụ tập đông đúc ở lối vào nơi này.

So với sự tiêu điều vắng vẻ của tiệc Xuân Nhật năm ngoái, yến tiệc năm nay vô cùng sôi động, bởi vì hai vị Thái tử Giang Nam Giang Bắc sẽ lộ diện sau hôn lễ, đồng thời cùng tham dự bữa tiệc.

Mặt khác, bởi vì nam bắc thống nhất, Giang quốc với tư cách là nước bá chủ vùng Giang Nam cũng sẽ cử một vài học sĩ đến bờ sông Khúc tham gia thi đấu, xem như ủng hộ tiệc Xuân Nhật lần này của Giang Bắc.

Ở khía cạnh nào đó, đây cũng là một trong những thành tựu nổi bật nhất trong công cuộc giao lưu nối liền hai miền nam bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.