Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 140: Ngoại Truyện 01 Đồng Hạc



"Nếu làm tốt, cô không những miễn tội, mà còn trọng thưởng cho ngươi."

"Thời thượng cổ có cây đại xuân, tám ngàn năm phùng xuân, tám ngàn năm phùng thu."

Vào hạ, ve kêu rả rích, tiết trời oi ả. 

Tùy Hành xử lý xong chính vụ, vừa trở về từ doanh trại Cửu Đại, hắn giao ngựa cho Thập Phương, sau đó sải bước vào phủ, vừa vào đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ sảnh chính.

Tiếp đến là giọng nói non nớt của nhóc con: "Thời thượng cổ, có con cọp giấy..."

Tùy Hành ra hiệu cung nhân không được lên tiếng, hắn đứng bên ngoài nhìn qua cửa sổ, thấy Giang Uẩn ngồi trên ghế dài, khoác y phục mùa hạ mỏng manh, mái tóc đen buộc lỏng ở sau vai như thường lệ, trên tay đang cầm một quyển sách, đỡ trán như đứa nhỏ đối diện.

Đối diện, tiểu Giang Nặc mặc áo kép trắng như tuyết, trên tay cũng cầm một quyển sách, ngồi khoanh chân lắc lư đọc theo. Vì nhóc con mới bắt đầu học nói nên phát âm vẫn chưa rõ lắm.

Trên ghế dài còn có chiếc bàn nhỏ đựng một đĩa phô mai.

"Không phải con cọp, mà là đại xuân."

*Con cọp /dàchóng/, đại xuân /dàchūn/ đọc gần giống nhau.

"Dạ, con, cọp, giấy..."

Nhóc con lắc lư cái đầu nhỏ, đọc rành rọt từng chữ, giọng sữa ngọt xớt, vừa đọc xong đã vội đặt sách xuống, liếc nhìn đĩa phô mai trên bàn, hai mắt sáng ngời nhìn Giang Uẩn, gọi: "Cha ơi."

Sau đó nhóc há miệng "aaa" một tiếng, háo hức đợi được đút ăn.

Giang Uẩn đưa tay nhéo gò má đầy thịt của nhóc, nói: "Học hết nửa tiếng mới được ăn."

"Sáng nay Nặc Nặc đã ăn ba miếng rồi."

Cục tuyết nhỏ lập tức biến thành thỏ con ủ rũ, cầm sách lên.

"Con, cọp, giấy..."

Đúng lúc Kê An đi tới đưa ít đá giải nhiệt, thấy điện hạ lén lút đứng ở ngoài, ông đang định hỏi thì Tùy Hành vội làm động tác im lặng.

Kê An hiểu ý, không nói lời nào bước vào thay đá giải nhiệt.

Tùy Hành đứng bên ngoài nhìn hồi lâu, sau đó bật cười một tiếng, đứng dậy đi vào phòng nghị sự. Vật nhỏ này sĩ diện lắm, tiểu kiều thê thì không thể đắc tội, lúc này hắn mà vào sợ là sẽ chọc giận ai đó.

"Điện hạ."

Thập Phương đã đứng đợi trước cửa phòng nghị sự, bên cạnh là một đạo sĩ khoác đạo bào, mái tóc hoa râm, trong tay cầm cây phất trần, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, chính là Ngọc Hành chân nhân tiếng tăm vang vọng khắp dân gian.

"Điện hạ đại an!"

Ngọc Hành chân nhân hí hửng chào Tùy Hành.

Tùy Hành phớt lờ ông ta, bước thẳng vào đại sảnh, Ngọc Hành chân nhân cũng không để bụng, còn ra vẻ ân cần xắn tay áo lên che nắng cho Tùy Hành, sau khi bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương liếc nhìn, mới rụt rè thu tay lại. Thập Phương đứng phía sau nhìn thấy màn này liền bĩu môi.

Cũng không trách được vì sao Ngọc Hành chân nhân lại làm như vậy.

Hai năm trước, ông ta nhận hối lộ bịa đặt chuyện đá cát tường, sau khi sự việc bại lộ thì bị xem như phạm nhân áp giải đến phương Bắc làm lao dịch, mỗi ngày đều phải lên núi vác đá, cả người gầy trơ xương, vốn tưởng cuộc đời này cứ thế là xong, nào ngờ cách đây không lâu, đột nhiên có sứ thần Tùy đô đến chỉ đích danh ông ta.

Trên đường đi khoảng bảy tám người, bọn họ đều mặc trang phục màu đen, vẻ mặt ngập tràn sát khí, Ngọc Hành chân nhân bị bỏ vào bao tải khiêng về Tùy đô, lúc mở mắt ra, ông ta lập tức nhìn thấy một gương mặt tuấn tú sắc bén.

Mà khuôn mặt đó, Ngọc Hành chân nhân nằm mơ cũng không thể quên được.

"Điện hạ tha mạng!"

Ngọc Hành chân nhân bắt đầu khóc lóc quỳ lạy.

"Cô không giết ngươi."

Vị sát thần đó lạnh lùng lên tiếng: "Lần này, cô có việc quan trọng giao cho ngươi, nếu làm tốt, cô không những miễn tội, mà còn trọng thưởng cho ngươi."

Vài ngày sau, Ngọc Hành chân nhân khoác đạo bào, quay về nghề cũ, phong độ ngời ngời xuất hiện trước triều đình Tùy quốc, giải thích cụ thể cho mọi người hiểu vì sao hai vị Thái tử lại có thể sinh ra tiểu hoàng tôn.

Quả nhiên Tùy Hành giữ lời, chẳng những miễn tội lưu đày mà còn thưởng cho ông ta một túi vàng.

Ngọc Hành chân nhân mừng như điên, tưởng rằng cuối cùng mình cũng có được một cuộc sống tốt đẹp, định nhân lúc trời tối lẻn ra khỏi Tùy đô, nào ngờ lại bị người của phủ Thái tử bắt về.

"Cô phát hiện, cái danh thần cơ diệu toán này của đạo trưởng cũng không hẳn là giả..."

"Nhớ năm đó ở Ly Sơn..."

Ngọc Hành chân nhân vừa nghe hai chữ "Ly Sơn" da đầu liền tê dại, lông tơ dựng đứng, tưởng rằng Tùy Hành muốn tính sổ chuyện cũ, ai ngờ đối phương nói tiếp: "Nhớ năm đó ở Ly Sơn, đạo trưởng bói ra con nối dõi của cô sinh ở phương Nam, quả thật là một câu nói nhìn thấu thiên cơ."

"Lần này, chi bằng đạo trưởng bói đâu trúng đó thêm lần nữa, nếu có thể giúp cô giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt, cô sẽ phong đạo trưởng làm Thần Toán đại sư của phủ Thái tử. Về sau cứ ở lại làm việc cho cô."

Ngọc Hành chân nhân ngơ ngác, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì Tùy Hành đã nói tiếp: "Bây giờ, cô có nhiệm vụ quan trọng khác giao cho đạo trưởng. Mời đạo trưởng bói một quẻ, xem thiên hạ này nơi nào có trứng Đồng Hạc?"

"Đồng, Đồng Hạc?"

"Không sai, cô cho đạo trưởng thời gian một tháng, nếu có thể tìm ra vị trí của Đồng Hạc, cô sẽ thưởng cho đạo trưởng một túi vàng khác, bằng không, cô chỉ đành lấy lại túi vàng lúc trước."

Tuy Tùy Hành không nói thẳng, nhưng Ngọc Hành chân nhân có thể đoán được, đa phần hắn sẽ tống cổ ông đến phương Bắc đào mỏ vác đá.

Tuy Ngọc Hành chân nhân bịa chuyện lừa bịp người khác nhiều năm, nhưng cũng là một tên lừa bịp có đầu óc, ông ta lập tức hiểu được, muốn trốn thoát khỏi Tùy đô là chuyện không thể, những năm tháng về sau buộc phải ôm chặt đùi vị Thái tử Tùy quốc này mới có thể sống sót qua ngày.

Vì vậy một tháng nay, Ngọc Hành chân nhân chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích của Đồng Hạc.

"Điện hạ, có tin vui!"

Lúc vừa bước vào phòng nghị sự, Ngọc Hành chân nhân vội bẩm báo: "Được Nguyên Thủy Thiên Tôn Thái Thượng Đạo Tôn Nam Phương Nam Cực Quan Thế Âm phù hộ, tiểu nhân tìm thấy thánh vật rồi ạ!"

Tùy Hành vén áo bào lên ngồi vào ghế chính, tự động ném mấy câu tào lao đầu tiên ra khỏi đầu, "Nói trọng điểm."

"Vâng vâng."

Ngọc Hành chân nhân kích động đến mức nước bọt bắn tung tóe: "Sau khi tiểu nhân nhận được ủy thác của điện hạ, lập tức quên ăn quên ngủ, ngày đêm quan sát thiên tượng, cuối cùng nửa tháng trước tiểu nhân đã phát hiện một luồng ánh sáng màu tím lóe lên ở phía Tây Bắc, rất có thể là nơi thánh vật xuất hiện, tiểu nhân không dám lơ ​​là, lập tức làm theo chỉ dẫn của thiên tượng, ngày đêm đi về phía Tây Bắc truy tìm tung tích của thánh vật. Trải qua bao thăng trầm gian khổ, vượt đèo lội suối, cuối cùng tiểu nhân cũng tìm thấy hai con Đồng Hạc ở vương cung Sa Hồ năm xưa."

Ngọc Hành chân nhân có thể tìm thấy Đồng Hạc, dĩ nhiên không chỉ dựa vào sự liều lĩnh mà còn sử dụng tất cả khả năng bói toán mà ông ta học được trong nhiều năm, đồng thời cũng tận dụng không ít mối quan hệ trước đây nhờ lừa bịp mà có được, từ đó nghe ngóng thành công tin tức bên phía Sa Hồ. Sau khi Sa Hồ diệt vong, nơi này đã trở thành khu chợ buôn bán tự do, mỗi ngày đều diễn ra các loại giao dịch hàng hóa khác nhau, nếu không phải là người bản địa nắm rõ tình hình thì rất khó tìm được.

"Vương cung Sa Hồ?"

"Đúng vậy, tiểu nhân đã giúp điện hạ xem qua, thánh vật đó khỏe mạnh dẻo dai, đôi cánh duỗi thẳng, lông vũ rực rỡ, đang ở giai đoạn sung sức, chậm nhất là mùa xuân năm sau có thể đẻ trứng, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là hai con Đồng Hạc đó từ nhỏ được người Sa Hồ nuôi dưỡng, tính tình hung bạo, nghe nói lúc mất bình tĩnh còn có thể tấn công người khác. Tiểu nhân không dám tự ý quyết định nên tạm trả tiền đặt cọc, nhanh chóng quay về Tùy đô bẩm báo với điện hạ."

Tùy Hành không sợ điều này, đến cả Sa Hồ hắn còn dám giết, huống gì là hai con Đồng Hạc.

Chuyện Đồng Hạc quan trọng, khó khăn lắm mới tìm được hai con, Tùy Hành không dám sơ suất, sau nhiều lần suy nghĩ, hắn quyết định đích thân đến đó một chuyến, đồng thời mang theo Ngọc Hành chân nhân đi cùng để vận chuyển Đồng Hạc về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.