"Nếu còn tự ý động vào người của cô, cô sẽ khiến cả Nhan thị chôn cùng."
"Ta không hiểu, vậy ngươi hiểu sao?"
Sau khi sững sờ một lúc, Nhan Tề nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Hắn có gia thế tốt, từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài, gánh trên vai sự vinh quang và hy vọng của gia tộc, đồng thời lớn lên trong sự tôn trọng và khen ngợi của mọi người xung quanh.
Hắn chưa từng chủ động cúi đầu trước bất cứ ai.
Thế lực gia tộc lớn mạnh, Nhan thị là một cây cổ thụ to lớn và vững chãi, đương kim thánh thượng có thể thuận lợi đăng cơ đều nhờ vào một tay Nhan thị giúp đỡ.
Thân là đích trưởng tôn Nhan thị, thân phận và địa vị hắn cao quý hơn nhiều so với đám con cháu quý tộc ở Tùy đô.
Mọi người đều biết thế lực của Nhan thị vững chắc như núi, không thể dao động, càng không thể đắc tội, chỉ có Tùy Hành là tìm đủ mọi cách để quá vỡ quy tắc sớm được định sẵn từ trước.
"Ngươi cho rằng, ngươi có thể ngang hàng với điện hạ sao?"
Nhan Tề dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra những lời tàn nhẫn.
Mặc dù biết Tùy Hành mang Giang Uẩn từ Giang Nam trở về, sắp xếp cho y ở biệt viện, nhưng hắn chưa từng xem y là đối thủ cạnh tranh, bởi vì thân phận và địa vị của họ chênh lệch quá lớn, so sánh với một kẻ tầm thường xuất thân từ nơi hẻo lánh sẽ hạ thấp giá trị của hắn. Cho đến khi Giang Uẩn âm thầm giành được vị trí "Văn khôi" nhờ sáng tác bài "Xuân Nhật phú", Tùy Hành tận tay tặng đóa tuyết liên cho y, đây là lần đầu tiên Nhan Tề nghiêm túc nhìn nhận vị công tử trẻ tuổi đến từ Vệ quốc này.
Tuy là đối thủ, nhưng Nhan Tề không thể không thừa nhận, trên người Giang Uẩn có một loại khí chất nho nhã không ai có thể sánh bằng, đôi mắt đen láy luôn điềm tĩnh, không hề dao động trước mọi việc.
Nhưng đứng trước quyền lực, sự phong nhã và thuần khiết ấy cùng lắm chỉ là vẻ bề ngoài, không thể đại diện cho bất cứ điều gì.
Hắn nói: "Ngươi chỉ là một thường dân xuất thân hèn mọn, mà điện hạ lại là Thái tử cao cao tại thượng, từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu thương và cưng chiều, không thiếu kẻ chạy theo nịnh nọt lấy lòng. Cho dù người có ham muốn dung mạo của ngươi đến đâu đi nữa, sau này để có thể ổn định địa vị, điện hạ bắt buộc phải cưới một nam nữ tử thế gia làm Thái tử phi, dù không phải ta thì cũng là người khác. Thân phận của ngươi đã quyết định ngươi vĩnh viễn không có tư cách đứng ngang hàng với điện hạ. Một chữ "thích", đối với người ngồi ở vị trí đó mà nói, chẳng là cái thá gì cả."
"Sở công tử có tài văn chương, đọc nhiều sách vở, hẳn là hiểu rõ điều này."
Hương trà lặng lẽ tràn ngập giữa hai người.
Giang Uẩn bình tĩnh nói: "Có lẽ như ngươi nói, ta không hiểu, nhưng ta biết, thích một người thì không liên quan gì đến quyền lực và địa vị. Tình yêu chân chính có thể vượt qua mọi thử thách, dẫu cho kề dao vào cổ, liệt hỏa thiêu thân cũng sẽ có người liều mạng đuổi theo. Đại nhân chưa từng nhìn thấy, không có nghĩa là nó không tồn tại."
"Thay vì đau khổ tức giận, thậm chí cảm thấy bất công, chi bằng đại nhân tự hỏi lòng mình, ngươi thực sự thích hắn sao? Nếu thích hắn, ngươi sẽ vì thứ gọi là thể diện mà trơ mắt nhìn hắn chịu đói chịu rét ở phương Bắc ư?"
Nhan Tề cau mày, còn muốn nói thêm gì nữa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh, một người từ bên ngoài bước vào.
Giang Uẩn quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cơ thể y chợt nhẹ bẫng, bị một bóng người sải bước về phía mình bế lên.
Tùy Hành thấp giọng nói: "Không có mệnh lệnh của cô, ai cho phép ngươi chạy lung tung, lại muốn đánh đòn phải không?"
Trong đình lớn nhiều người như vậy, hắn hoàn toàn coi y như vật riêng mà trách phạt. Giang Uẩn cắn môi, vùi đầu vào vai hắn, có chút xấu hổ nhìn người nọ.
Nhan Tề nhìn Tùy Hành và Giang Uẩn bị hắn dùng sức ôm chặt vào lòng, sắc mặt trắng bệch như giấy, không thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung được nữa.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Tùy Hành như vậy.
Điện hạ sẽ ôm một người, sẽ nói lời thân mật với người đó.
"Biết sai chưa?"
Tùy Hành nhướng mày, xem mọi người xung quanh như không khí, tiếp tục hỏi.
Giang Uẩn vòng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào hõm cổ đối phương, nhẹ giọng đáp: "Ừm."
Tùy Hành mỉm cười hài lòng.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Nhan Tề khẽ run.
Tùy Hành quay đầu lại, nụ cười trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại một tầng lạnh lùng thấu xương, hắn nhìn chằm chằm Nhan Tề, trên mặt tràn đầy mỉa mai, gằn từng chữ:
"Đây là lần đầu tiên, nếu ngươi còn tự ý động vào người của cô, cô sẽ khiến cả Nhan thị chôn cùng."
Thanh Đàn bị hai binh lính của phủ Thái tử giữ chặt, nằm sấp ở hành lang với vẻ mặt kinh hãi.
Tùy Hành bế Giang Uẩn rời khỏi gian phòng, lúc đi ngang qua, hắn lạnh lùng nói: "Chặt tay nó."
Hai mắt của Thanh Đàn mở to, nó hét lên: "Công tử, cứu ta!"
Nhưng Nhan Tề vẫn chết lặng tại chỗ, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh la hét nào xung quanh nữa.
Hắn không hiểu.
Rõ ràng hắn đã chủ động gạt bỏ thân phận, đến tận Trần đô để gặp người nọ, thậm chí còn chủ động thi đấu dưới danh nghĩa của phủ Thái tử trong tiệc Xuân Nhật. Vì sao? Vì sao người nọ vẫn không cảm kích, còn muốn sỉ nhục hắn như thế.
Giang Uẩn cau mày, nói: "Thôi."
Y không thích cảnh máu me.
Tùy Hành nói: "Việc này không liên quan đến ngươi, một tùy tùng nhỏ nhoi lại dám kiêu căng ngạo mạn chặn xe ngựa phủ Thái tử, còn to gan mang người của cô đi, chỉ chặt một tay thì quá dễ dàng cho nó."
"Không phải cô đang tra tấn, mà là đang nói cho Nhan thị biết, ai là quân, ai là thần."
Thập Phương bị phạt một tháng bổng lộc.
Thập Phương biết mình suy nghĩ bất cẩn nên nghiêm túc nhận sai, cam lòng chịu phạt.
Trở lại xe ngựa, Tùy Hành cũng không lập tức đặt y xuống, mà mang theo vẻ mặt nguy hiểm nói: "Cô phát hiện gần đây ngươi càng ngày càng to gan, dám một mình đến gặp người của Nhan thị, ngươi có từng nghĩ đến, lỡ như trong quán trà đó có thích khách mai phục thì sẽ thế nào không?"
Tùy Hành thật sự có hơi sợ hãi.
Dù biết Nhan Tề không có gan gây sự trong tiệc Xuân Nhật, nhưng hắn vẫn sợ, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Tiểu lang quân trân quý như báu vật trên đời, Tùy Hành không dám tưởng tượng nếu mất đi báu vật này thì hắn sẽ thế nào.
Hắn điên mất.
Tùy Hành nghĩ.
Giang Uẩn thấy Tùy Hành thực sự tức giận, chỉ có thể hôn một cái vào má hắn.
Sắc mặt Tùy Hành vẫn lạnh lùng, nói: "Dù lần này ngươi có ngoan ngoãn lấy lòng thế nào đi nữa, cũng đừng mơ nghĩ đến việc trốn phạt, cô nhất định phải trừng phạt ngươi thật nặng, mới khiến ngươi chịu nghe lời."
Giang Uẩn lại hôn vào má bên kia của hắn.
Tùy Hành không hề dao động, đặt y ngồi lên đùi mình, sau đó cởi bỏ chiếc áo lụa đang quấn chặt cơ thể y ra.
Giang Uẩn lập tức cắn hắn.
Tùy Hành lại cười ác liệt.
Hắn nhướng mày: "Cắn cũng vô dụng, lần này cô không chỉ trừng phạt ngươi, còn phải để cho mọi người nghe thấy."
Lòng bàn tay của hắn di chuyển một cách nguy hiểm.
Giang Uẩn trực tiếp cắn xuống một nơi khác.
Tùy Hành: "..."
Tùy Hành cúi đầu không thể tin được.
Giang Uẩn nhân cơ hội ngồi dậy, giống hệt như bé hồ ly nhỏ ôm lấy hắn, vùi đầu vào hõm vai, sau đó nhẹ nhàng cắn tai hắn: "Ta biết sai rồi, tha cho ta lần này, được không?"
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, nhẹ nhàng lướt qua như sợi lông vũ.
Chẳng khác gì một bé mèo con đang làm nũng.
Tim Tùy Hành lập tức mềm nhũn, thật ra hắn cũng không định phạt Giang Uẩn, hắn thương y chiều y còn không kịp nữa là.
Tùy Hành vươn tay, ôm thật chặt y vào lòng, nói: "Ngươi có biết, hôm nay cô đứng ở bên ngoài, nghe ngươi nói những lời đó, trong lòng cô vui đến nhường nào không, còn vui hơn cả lúc cô thắng trận ở phương Bắc."
Tùy Hành cho rằng, trên đời này không ai có thể hiểu được hắn.
Không ngờ hôm nay lại có thể nghe thấy một người nói ra niềm kiêu ngạo và tôn nghiêm mà hắn đã chôn sâu ở đáy lòng, như thể có một linh hồn khác, vào những năm tháng hắn khổ sở chịu đựng, thay hắn trải qua, thấu hiểu hắn, đồng tình hắn.
Loại cảm giác này, khiến máu trong người Tùy Hành dâng trào, toàn bộ tâm hồn run rẩy và tê dại.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại biết nhiều như vậy? Chắc chắn là bảo bối vô giá mà ông trời ban thưởng cho cô, đúng không?"
Giang Uẩn chỉ nói sự thật mà thôi.
Y cũng là Thái tử, đương nhiên y biết sự kiêu ngạo và tự phụ chôn sâu trong xương tủy của đám con cháu hoàng quyền. Y cũng hiểu, phải cần bao nhiêu dũng khí và ý chí mới có thể thoát khỏi xiềng xích và sự trói buộc của một thế gia đại tộc như thế.
Thậm chí Giang Uẩn còn nghĩ rằng, nếu ba năm trước Tùy Hành bại trận, hắn thật sự vì cuộc tranh giành quyền lực trong triều mà bỏ mình ở núi tuyết phương Bắc. Có lẽ, Tùy quốc sẽ không là Tùy quốc như bây giờ, Giang Bắc cũng không là Giang Bắc như hôm nay, năm nước Giang Nam cũng không bị ép đến mức phải quy hàng, mà Giang quốc, cũng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm cận kề như hiện tại.
Nhưng trên đời này làm gì có "nếu như".
Thời thế tạo anh hùng, người này có trí tuệ, có đủ kiên trì và đầy lòng dũng cảm, số mệnh của hắn đã được định sẵn là một con sói hoang dục huyết trùng sinh, dựng lên một hồi đại nghiệp giữa thiên hạ loạn lạc.
Thứ Nhan Tề bận lòng là vận mệnh của gia tộc và đất nước.
Nhưng y biết, tham vọng của Tùy Hành không chỉ là Tùy quốc, không chỉ là Giang Bắc, người nọ còn muốn băng qua Hoàng Hà, vượt muôn trùng sóng, thu cả thiên hạ vào trong túi.
Đối với một người như vậy, dẫu là con chim ưng bị gãy cánh và mắc kẹt trong bùn lầy một thời gian, cuối cùng nó cũng sẽ dang rộng đôi cánh và bay cao.
Nhan thị, không xứng là đối thủ của hắn, cùng lắm chỉ là một hòn đá trở ngại tương đối lớn trên con đường mở rộng bờ cõi, xưng bá thiên hạ của hắn mà thôi.
Có đôi khi, Giang Uẩn nghĩ, nếu y may mắn thoát được một kiếp, mai sau trên chiến trường cùng hắn binh qua tương kiến*, sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?
*Đao kiếm gặp nhau, ý chỉ chiến tranh.
Có lẽ hắn sẽ hận y thấu xương, chỉ mong mang y thiên đao vạn quả.
Suy cho cùng, y đã gạt hắn nhiều như vậy, còn lừa dối tình cảm của hắn.
"Sao thế?"
Thấy tiểu lang quân của mình hồi lâu không phản ứng, Tùy Hành khó hiểu hỏi.
Giang Uẩn lười biếng tựa đầu vào vai hắn, nói không có gì.
Tùy Hành thích chết đi được dáng vẻ ngoan ngoãn dịu hiền này của y, tiểu lang quân vẫn luôn dựa dẫm vào hắn, nói: "Hôm nay cô tha cho ngươi một lần, nhưng lần sau, dù ngươi có cầu xin thế nào cũng vô ích."
Giang Uẩn vẫn lười biếng đáp một tiếng "ừm".
...
Thi đấu võ nghệ buổi chiều, phủ Thái tử do Tùy Hành dẫn đầu vẫn càn quét toàn bộ đài thi đấu, chiếm vị trí đứng đầu trong mọi cuộc thi.
Tiệc Xuân Nhật năm nay kết thúc tốt đẹp, còn có nhiều bất ngờ ngoài dự kiến, khiến Tùy đế rất hài lòng. Cuối cùng, Tùy đế đặc biệt ban thưởng cho năm nước Giang Nam vừa quy hàng, nhằm xoa dịu các nước mới phụ thuộc này.
Rất nhiều người nhạy bén nhìn ra được, đây là sự công nhận của bệ hạ đối với thành quả Nam chinh của Thái tử. Cùng với cuộc đối đầu gay gắt giữa phủ Thái tử và Nhan thị, Thái tử ngày một trưởng thành, dùng tư thế uy nghiêm mạnh mẽ áp đảo các thế lực triều thần cũ.
Ngày hôm sau, Giang Uẩn trở lại biệt viện, Thái y viện đã gửi đến một lượng lớn dược liệu bồi bổ khí huyết cũng như nhiều bài thuốc chữa bệnh dạ dày.
Tùy Hành thề sẽ chữa khỏi bệnh dạ dày cho tiểu lang quân nên hắn ra lệnh cho ngự trù dựa theo đơn thuốc, mỗi ngày nấu một chén cháo thuốc trị bệnh dạ dày cho y.
Hương vị của cháo thuốc đương nhiên cũng không khá hơn là bao, Giang Uẩn biết rất rõ bệnh dạ dày của mình đã tích tụ quá lâu, một sớm một chiều không thể chữa khỏi.
Cho nên mỗi ngày sau khi Tùy Hành thượng triều, y chỉ ăn vài thìa cho có lệ, sau đó đều lén đổ đi.
Kê An không trông chừng Giang Uẩn dùng bữa nên không để ý, sau này Tùy Hành ngoài ý muốn phát hiện, hắn rất tức giận, lệnh cho Kê An mỗi ngày phải trông chừng Giang Uẩn ăn cháo.
Đây là một con sói độc đoán không chịu nói lý, Giang Uẩn không còn cách nào khác ngoài việc phải chịu đựng món cháo có đủ loại mùi vị lạ mỗi ngày.
Hôm nay, Giang Uẩn vẫn đang ngồi trong đình ăn cháo, nhìn thấy Phàn Thất từ bên ngoài khập khiễng đi vào, mũi bầm tím, mặt sưng tấy.
Từ khi trở về từ tiệc Xuân Nhật, không biết vì lý do gì mà Phàn Thất luôn tránh mặt Giang Uẩn, hôm nay vẫn vậy, vừa nhìn thấy Giang Uẩn đã nhanh chóng quay đầu đi, hắn thẳng lưng, lướt qua như không có chuyện gì.
Giang Uẩn cảm thấy kỳ lạ, đợi Thập Phương đi tới, y hỏi: "Phàn phó tướng có chuyện gì vậy?"
Giang Uẩn cho rằng Phàn Thất lại làm sai điều gì đó nên bị Tùy Hành phạt đòn.
Không ngờ, Thập Phương nói: "Sau khi Phàn đại ca làm sai chuyện lần trước, bị điện hạ đưa đến doanh trại Cửu Đại bên ngoài thành để huấn luyện. Ở đó con cháu quý tộc rất nhiều, bọn họ chia bè kết phái, coi thường xuất thân của Phàn đại ca, nghe nói còn liên thủ đối phó với huynh ấy. Hơn nữa, từ tiệc Xuân Nhật trở về, Phàn đại ca đã khiêu khích hai người là con cháu Nhan thị trước mặt đám đông, bọn họ đánh không lại Phàn đại ca, vì vậy bí mật lôi kéo đám con cháu quý tộc khác, dùng kế hãm hại khiến huynh ấy lãnh một trận đòn. Với tính tình của Phàn đại ca, sao có thể nuốt trôi cục tức này, vừa nãy chạy đến trước mặt điện hạ, xin điện hạ đưa huynh ấy ra khỏi doanh trại Cửu Đại, nhưng bị người thẳng thừng từ chối. Chắc là bây giờ trong lòng ấm ức lắm."
Giang Uẩn biết, chuyện sai mà Thập Phương nói, đa phần là chỉ việc Phàn Thất tự ý nhận thiệp của Nhan Tề.
Giang Uẩn ăn cháo xong, y nói với Kê An mình muốn đi dạo hoa viên.
Hiện tại Giang Uẩn đã quen thuộc địa hình của biệt viện, Kê An cũng không còn gì phải lo lắng nữa, vội vàng sai người chuẩn bị trà và vài món ăn nhẹ.
Giang Uẩn chậm rãi đi dạo sau vườn, từ xa nhìn thấy một bóng người đang ngồi xổm sau hòn non bộ, đôi mắt đỏ hoe, giống như vừa mới khóc.
Quả nhiên là Phàn Thất.
Phàn Thất vừa nhìn thấy Giang Uẩn, hắn lập tức đứng dậy như một con thỏ bị giẫm phải đuôi, lớn giọng: "Ngươi nhìn lén ta?"
Giang Uẩn khoanh tay dựa vào lan can, cắn quả mơ chua trong tay, nói: "Vừa vặn đi ngang qua thôi, Phàn phó tướng đừng tự mình đa tình."