*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hắn không nỡ để người ngoài nhìn thấy tiểu mỹ nhân nhà mình."Hắn đau lòng như vậy mà đối phương còn nói bóng nói gió mỉa mai hắn.
Con hồ ly nhỏ này quả thực đáng ghét.
Phàn Thất ý thức được mắt mình hơi đỏ, trên mặt còn vương nước mắt, một tên nam nhân to lớn trốn ở đây khóc thầm thì thôi, còn bị con hồ ly nhỏ xấu xa đó bắt gặp. Trên đời này quả thật không còn gì... xấu hổ hơn!
Phàn Thất hừ lạnh một tiếng, quệt nước mắt, trừng Giang Uẩn, nói: "Bộ chưa từng thấy người nào bị cát bay vào mắt à? Nhìn cái gì mà nhìn!"
Sau khi hùng hồn nói xong, hắn chột dạ bỏ chạy như tên trộm.
Giang Uẩn lại nhàn nhã cắn quả mơ chua.
Y ung dung nói: "Bị người khác ức hiếp còn không biết đánh trả, trốn ở đây khóc nhè thì có ích gì."
Phàn Thất đang định ra ngoài, nghe được lời này, đột nhiên dừng lại, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Uẩn: "Ngươi nói ai khóc nhè? Con mắt nào của ngươi thấy ta khóc nhè?!"
Giang Uẩn quay đầu nhìn hắn, sau đó giơ ngón tay chỉ vào hai con chim đang mổ nhau kịch liệt trên cây, đáp: "Ta đang nói bọn chúng, Phàn phó tướng, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói ngươi?"
Phàn Thất: "..."
Phàn Thất ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai con chim non màu vàng đang giành miếng ăn, sau khi mổ nhau, con nhỏ hơn đã bị con cao khỏe hơn đè xuống, đôi mắt tròn xoe như hạt đậu rưng rưng nước mắt.
Phàn Thất đỏ mặt vì xấu hổ và tức giận, hắn nghi ngờ con hồ ly nhỏ này đang cố tình dùng con chim yếu ớt đó để chế nhạo hắn, nhưng hắn không có bằng chứng.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!
Giang Uẩn tiếp tục nhìn chằm chằm hai con chim, chỉ trỏ với vẻ thích thú: "Biết rõ bản thân yếu thế, còn cố tình khiêu khích, bị đánh thành như vậy, đáng đời. Nếu là ta, ta sẽ tỏ ra yếu thế trước, đợi nó tập trung ăn rồi đánh úp bất ngờ từ phía sau."
Nói lảm nhảm gì đó.
Phàn Thất lại hung dữ nhìn Giang Uẩn, sau đó quay người bỏ đi.
Giang Uẩn thu lại ánh mắt, nhướng mày liếc nhìn hướng Phàn Thất rời đi, sau đó ngẩng đầu lên, khẽ cười nói với con chim đang ôm cánh giả vờ đáng thương: "Tên đầu gỗ đó còn không thông minh bằng ngươi."
...
Không lâu sau, Tùy Hành hạ triều trở về.
Theo sau hắn là hai vị ngự y tóc bạc.
Hai vị ngự y đều là Tả Hữu viện của Thái y viện, nghe nói tinh thông y thuật, hôm nay một người có ca trực, một người ở nhà nghỉ ngơi, Tùy Hành không chịu nói lý, một hai đưa bọn họ đến phủ Thái tử.
Giang Uẩn ngồi bên cửa sổ đọc sách, thấy Tùy Hành dẫn người vào, có hơi kinh ngạc.
Tùy Hành nhướng mày, cười nói: "Để bọn họ xem bệnh cho ngươi."
Giang Uẩn cảm thấy kỳ quái.
Y có bệnh gì?
Tùy Hành nói: "Bệnh dạ dày của ngươi, ăn cháo thuốc nhiều ngày như vậy cũng không thấy khá hơn. Cô nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là do ngự y lần trước y thuật kém cỏi, không chẩn bệnh rõ ràng cho ngươi, nên cô đưa hai người mới đến."
Hắn trực tiếp sải bước tới, rút quyển sách ra, sau đó bế Giang Uẩn lên ghế dài.
Hai vị ngự y sợ hãi cúi đầu.
Giang Uẩn hơi khựng lại, không ngờ hắn vẫn để tâm đến chuyện này, y nói: "Đây là bệnh cũ của ta, có khám cũng vô ích thôi."
Tùy Hành không đồng ý.
"Chỉ cần là bệnh đều có thể khám ra, nếu không thì cần y quan làm gì. Năm đó cô dẫn binh ra trận, mấy lão già cổ hủ trong triều không chịu nói lý, nói tới nói lui đều cho rằng cô sẽ thất bại, nào ngờ cuối cùng cô giành chiến thắng, quay về đánh bọn họ một trận."
Hai chuyện này thì có liên quan gì với nhau?
Hai vị ngự y mơ hồ cảm thấy bị uy hiếp, nhưng cũng không dám nói gì, càng thêm cung kính cúi đầu.
Thời tiết ngày càng ấm hơn nhưng Giang Uẩn vẫn chỉ mặc một chiếc áo mỏng dành cho mùa xuân, mái tóc đen được buộc đơn giản, buông thõng sau vai. Tùy Hành ngang ngược đến mức ngoại trừ trường hợp bắt buộc, nếu không, hắn không nỡ để người ngoài nhìn thấy tiểu mỹ nhân nhà mình. Hắn tự chỉnh lại ống tay áo cho Giang Uẩn, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho ngự y: "Qua đây đi."
"Vâng."
Hai vị ngự y bưng hộp thuốc, run rẩy tiến tới, quỳ xuống trước ghế dài.
Tùy Hành cũng không làm khó hai người, bởi vì hắn vẫn cần bọn họ trị bệnh, đặc biệt yêu cầu Kê An mang hai chiếc ghế thấp tới.
Hai người cảm kích.
Còn chưa kịp cảm ơn xong, vị Thái tử ngang ngược kia lại lên tiếng: "Nếu hôm nay không chẩn ra bệnh, các ngươi đừng mong rời đi."
"Vâng vâng."
"Lão thần nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Ngự y toát mồ hôi lạnh.
Giang Uẩn bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Ngươi cần gì phải làm khó họ."
Tùy Hành ngay thẳng nói: "Cô làm khó họ lúc nào, cô chỉ yêu cầu bọn họ tận chức tận trách thôi."
Hai vị ngự y ở trong cung nhiều năm như vậy, có thể ngồi lên vị trí này đều là người biết quan sát nét mặt, lập tức đồng thanh nói: "Đúng vậy, đây là bổn phận của lão thần, công tử không cần khách sáo."
Sau tiệc Xuân Nhật, trong cung hầu như không ai không biết Thái tử điện hạ si mê một tiểu lang quân đến từ Vệ quốc.
Tiểu lang quân không chỉ xinh đẹp nho nhã mà còn rất có tài năng, y đã giành được toàn bộ giải thưởng trong cuộc thi văn, đây là điều xưa nay chưa từng xảy ra trong tiệc Xuân Nhật, quả thật xứng đáng là một thiên tài.
Vừa rồi bọn họ bước vào, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ ấn tượng bởi vẻ ngoài nho nhã của đối phương.
Điện hạ say mê y cũng là chuyện bình thường.
Giang Uẩn chỉ có thể duỗi cổ tay ra, để họ bắt mạch.
Hai vị ngự y thay phiên nhau bước lên, Tùy Hành giống như môn thần giữ cửa, cầm đao đứng một bên nhìn chằm chằm bọn họ.
Ít ai có thể chịu được loại áp lực này.
Nhưng vẫn may hai người họ đều nhờ vào thực lực mà có được chức vụ hiện tại, tài năng và kiến thức uyên thâm, người đầu tiên bắt mạch xong thì nghiêm túc hỏi Giang Uẩn: "Lão thần mạo muội hỏi một câu, công tử vì sao lại mắc phải bệnh dạ dày?"
Tùy Hành cũng chăm chú lắng nghe.
Hắn cũng rất ngạc nhiên, mặc dù tiểu lang quân lai lịch không rõ, nhưng nhìn cách hành xử thì hẳn là người có học thức, trông y không giống như sinh ra trong một gia đình nghèo khó, mà càng giống với một tiểu công tử được nuông chiều, nuôi dưỡng cẩn thận từ bé.
Lần đầu gặp nhau, y phục trên người y cũng không tệ, sao có thể vô cớ mắc bệnh dạ dày?
Đương nhiên, Giang Uẩn cũng suy nghĩ đến tất cả những khả năng mà Tùy Hành có thể nghĩ đến.
Sau đó y nhẹ nhàng đáp: "Khi còn nhỏ ta sống nhờ nhà người khác, thường ăn không đủ no. Đôi khi vì đói quá mà ăn một ít đồ nguội để qua đêm."
Tùy Hành khựng lại.
Sống nhờ nhà người khác?
Người khác giàu có đến đâu cũng không liên quan gì đến y, khó trách bị bán cho ngự xe của Trần quốc.
Chẳng lẽ những phép tắc và cử chỉ nho nhã của y đều do đám người Trần quốc dạy?
Giang Uẩn nói tiếp: "Hơn nữa, từ nhỏ ta đã thích đọc sách, còn thường xuyên đọc đến mức quên ăn quên ngủ. Đây cũng có thể là một nguyên nhân quan trọng."
Ngự y gật đầu.
Họ quả thật đã từng gặp một vài trường hợp mắc bệnh dạ dày do làm việc đến mức quên ăn quên uống.
Tuy hiếm thấy nhưng không phải không tồn tại.
Vị ngự y còn lại hỏi: "Công tử mắc bệnh này bao lâu rồi?"
Giang Uẩn nói: "Đã nhiều năm rồi, ta không nhớ rõ."
Nhiều năm.
Hai vị ngự y tỏ vẻ đồng tình, tiểu lang quân trước mặt nhìn còn rất trẻ, thậm chí còn chưa đến nhược quán, nếu như mắc bệnh dạ dày từ nhiều năm trước, từ nhỏ đến lớn chắc chắn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là giày vò.
Ngự y lại hỏi triệu chứng.
Giang Uẩn nói ngắn gọn: "Mới đầu sẽ thường đau vào ban đêm, nhưng sau đó đỡ hơn, chỉ cần chú ý ăn uống là được."
Bệnh dạ dày phát triển mãn tính theo thời gian là một trong những bệnh khó trị nhất, đồng thời hy vọng chữa khỏi cũng rất mong manh.
Hiển nhiên Giang Uẩn có thể nhìn ra từ biểu cảm của bọn họ.
Trên thực tế, y biết rõ điều này hơn ai hết.
Nhưng Tùy Hành không nghĩ như vậy.
Vẻ mặt Tùy Hành âm trầm, tiễn hai vị ngự y ra sân, tuy nói là tiễn, nhưng thực chất là nhân cơ hội uy hiếp họ.
"Rốt cuộc thế nào? Có thể chữa khỏi không?"
Hai người nào dám trực tiếp nói "không", chỉ uyển chuyển đáp: "Có thể từ từ chữa trị, quan sát hiệu quả."
Mà Tùy Hành là người thế nào, sao có thể nghe lọt tai những lời qua loa chiếu lệ như vậy? Nhưng hắn biết, cứ uy hiếp cũng không phải là cách, hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Có loại thuốc nào có tác dụng không? Dù hiếm đến mấy cũng không thành vấn đề."
Dạ dày rất quan trọng, nó không chỉ mang lại cảm giác tận hưởng mỹ thực mà còn liên quan đến sức khỏe. Tiểu lang quân mỗi ngày đều ăn ít như vậy, Tùy Hành rất lo lắng cho tuổi thọ của y.
Hữu viện đột nhiên nhanh trí: "Trứng Đồng Hạc?"
Tùy Hành: "Trứng gì?"
Hữu viện nói: "Đồng Hạc, ta từng đọc sách cổ, trong đó nói rằng trứng do loài Đồng Hạc đẻ, nếu dùng với mật ong sẽ có tác dụng chữa bệnh dạ dày."
Tùy Hành hỏi: "Ở đâu có?"
Lần này là Tả viện lên tiếng: "Nghe nói vườn chim quý hiếm trong cung có nuôi một con, đây là một loài hạc cực kỳ hiếm, mang ý nghĩa may mắn, do một nước nhỏ cống nạp. Bệ hạ còn đặc biệt sai người xây tổ vàng cho nó... Tuy nhiên, Đồng Hạc ba năm mới đẻ một trứng, năm nay cũng không biết có phải là mùa đẻ trứng hay không."
Lời còn chưa dứt, Tùy Hành đã biến mất.
Hắn bảo Thập Phương tiễn khách rồi trực tiếp cưỡi ngựa tiến cung.
Thủ vệ rất ngạc nhiên khi thấy Thái tử vừa hạ triều không bao lâu đã quay lại, đều vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Tùy Hành giao ngựa cho bọn họ rồi đi thẳng đến vườn chim.
Vườn chim được xây dựng trong Ngự Hoa viên, do nội thị trông giữ. Mỗi dịp lễ bọn họ sẽ phụ trách chọn một loài chim quý mang ra biểu diễn trong tiệc cung đình. Từ nhỏ Tùy Hành ở trong quân doanh luyện binh, hắn chỉ nuôi loài chim săn mồi như
Hải Đông Thanh*, không bao giờ để ý đến mấy thứ làm người ta mất mặt như này.
*Hải Đông Thanh:Vì vậy, những nội thị trông coi vườn chim thấy Thái tử đột nhiên xuất hiện, tất cả đều ngạc nhiên và sợ hãi.
Tùy Hành lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp hỏi năm nay có phải là mùa đẻ trứng của Đồng Hạc không.
Đám nội thị nhìn nhau.
Tùy Hành đến thật đúng lúc, năm nay quả thực là mùa đẻ trứng của Đồng Hạc, mới ngày hôm qua vừa đẻ một quả trứng màu đỏ tươi.
Hai mắt Tùy Hành sáng lên, duỗi tay ra: "Trứng đâu?"
Đám nội thị đều sợ hãi không dám trả lời.
Sắc mặt Tùy Hành trầm xuống: "Các ngươi lén ăn rồi?"
"Không không không."
Bọn họ làm gì có gan đó, một nội thị quỳ ở phía trước vội vàng đáp: "Là... là Lan quý phi, Lan quý phi vừa phái người tới lấy trứng cát tường mang đi rồi, nói là để tẩm bổ cho tiểu quận vương."
Sắc mặt Tùy Hành càng sa sầm.
"Chỉ có một trứng?"
"Vâng, loài Đồng Hạc quý hiếm, ba năm mới đẻ một trứng cát tường. Có lúc tâm tình không tốt, hoặc là đám nô tài chăm sóc không đúng ý, cũng sẽ không có."
"Cô biết rồi."
Tùy Hành đứng dậy rời đi.
Đám nội thị lần lượt ngã phịch xuống đất, toát mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
Cung điện của Lan quý phi ngập tràn tiếng cười nói.
Tuy Lan quý phi sai người đi lấy trứng nhưng không giao cho cung nhân chế biến ngay, bởi vì trứng cát tường quý hiếm, đám cung nhân đang truyền tay nhau ngắm nghía.
Tiểu quận vương Tùy Chương chớp chớp mắt, nằm trong chiếc nôi làm bằng vàng ngọc, phát ra những tiếng bập bẹ, Lan quý phi và cung nhân đang trêu chọc đứa cháu trai ngoan ngoãn nhà mình.
Tùy Chương không biết nói, nhưng đã có thể nhìn chằm chằm mọi người, vẫy bàn tay nhỏ bé, vui vẻ nhào lên.
Đây là một đứa trẻ khỏe mạnh, Lan quý phi rất vui mừng, đợi sau khi ăn trứng cát tường, nhất định sẽ càng mạnh khỏe hơn. Chương nhi là cháu trai đầu tiên của bệ hạ, cũng là tiểu quận vương đầu tiên ở Tùy đô, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Nàng lo cung nhân bất cẩn làm vỡ trứng nên lệnh cho họ không được chơi đùa nữa mà giao lại cho thiện phòng.
Lúc này, cung nhân bên ngoài bẩm bảo, Thái tử đến.
Lan quý phi cau mày: "Hắn đến làm gì?"
"Cô đến thăm cháu trai của cô, không được à?"
Tùy Hành chắp tay sau lưng, thản nhiên đi vào.
Tính tình Thái tử ngang ngược, còn có nhiều lời đồn đáng sợ, nhưng tướng mạo lại vô cùng tuấn tú, khiến tất cả cung nhân trẻ tuổi đều thầm ngưỡng mộ. Bình thường lúc gặp, bọn họ không dám nhìn thẳng Thái tử, hôm nay bất ngờ được thấy, ai nấy đều đỏ mặt, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Nhan hoàng hậu và Lan quý phi xưa nay không hợp nhau, Nhan hoàng hậu không chỉ một lần chế giễu thẳng mặt Lan quý phi, nói rằng nàng sinh con còn hơn cái máy, nên dù có đánh chết, Lan quý phi cũng không tin Tùy Hành lại tốt bụng đến thăm Chương nhi nhà mình.
Nhưng Thái tử là trữ quân, tính tình ngang ngược có tiếng, Lan quý phi không biết mục đích thật sự của đối phương, chỉ có thể hành lễ trước, giả vờ nói: "Thái tử đến sao các ngươi không báo một tiếng?"
"Đều là người một nhà, tuân thủ mấy quy củ như vậy làm gì."
Tùy Hành đi thẳng đến nôi, búng ngón tay rồi trêu chọc đứa nhỏ nằm bên trong.
Xấu muốn chết.
Hắn nghĩ thầm.
Lan quý phi hoảng hồn, tim muốn vọt lên cổ họng.
Nàng có chút nghi ngờ, đối phương đến đây là để sát hại Chương nhi, suy cho cùng Tùy Hành là Thái tử, nhưng lại không có con nối dõi, Chương nhi quả thật là cái gai trong mắt hắn.
"Điện hạ..."
Lan quý phi không nhịn được gọi một tiếng.
Không ngờ, đứa bé trong nôi lại cười khúc khích, còn nắm lấy ngón tay Tùy Hành.
Tùy Hành cười nói: "Nó thích cô."
Lan quý phi: "..."
Lan quý phi gần như muốn té xỉu ngay tại chỗ.
Tùy Hành nhịn xuống vẻ mặt ghét bỏ, để cho đứa cháu xấu xí ngậm ngón tay của mình một hồi, sau đó rút ra nói: "Được rồi, cô chỉ xem một chút thôi, bây giờ cô phải hồi phủ, không cần tiễn."
Hắn nghênh ngang quay người, tiện tay quơ lấy quả trứng màu đỏ trên bàn, rồi rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của Lan quý phi.
"Quý phi..."
Cung nhân đỡ Lan quý phi suýt chút nữa ngã xuống đất.
"Không sao."
Lan quý phi như vừa mới lịch kiếp, thở dài một hơi, chỉ vào trong: "Mau đi xem Chương nhi."
"Nương nương yên tâm, tiểu quận vương không sao, còn đang cười vui vẻ..."
Lan quý phi đi tới, nhìn cháu trai vẫn còn nguyên vẹn của mình, chưa kịp thở một hơi đã nghe thấy cung nhân kêu lên: "Nương nương, không ổn rồi, không thấy trứng cát tường đâu nữa!"