“Không được…..” Sắc mặt Thẩm Tri Hạ trắng bệch, “Anh ơi, em không phải đến quấy rối đâu, em cũng không cố ý đánh người mà, anh đừng giận, nếu anh không muốn nhìn thấy em, em sẽ đi ngay…..”
Vẻ mặt của Thẩm Tri Hạ vẫn chưa bớt hung dữ, giọng nói lại đáng thương như vậy, giống như một chú chó con bị bỏ rơi.
“Anh ơi, anh đừng bỏ rơi em mà.”
Tưởng Minh Trác không nhìn cậu cái nào, dưới sự giúp đỡ của Lục Khải chậm rãi rời đi.
Khi đi ngang qua Thẩm Tri Hạ, anh lạnh lùng nói: “Thẩm Tri Hạ, cậu không yêu tôi, đến khi nào cậu mới hiểu được đây?”
Tưởng Minh Trác bình tĩnh cực kỳ, giống như đã hoàn toàn ở bên ngoài, đem hiện thực tàn nhẫn nhất mở ra trước mắt Thẩm Tri Hạ.
“Số lần cậu ném nhẫn đi, liệu có bằng số lần cậu nhớ đến tôi hay không? Lúc cậu đưa tôi đến gặp Từ Lan Đình, cậu đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Lúc cậu về Thẩm gia…”
Tưởng Minh Trác hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Cậu biết hôm đó là sinh nhật tôi không?”
“Cậu nhìn ngón áp út của cậu đi, nhẫn đã bị cậu ném đi 48 ngày rồi, à không phải…” Tưởng Minh Trác nghĩ lại, “Thêm hôm nay nữa, là 49 ngày. Thẩm Tri Hạ, cậu đã từng một lần để ý rồi đi tìm chưa?”
“Nếu đây là phương thức yêu một người thì xin lỗi cậu, tôi từ bỏ.”
“Thẩm Tri Hạ, tôi không muốn ở bên cạnh cậu nữa.”
Cửa xe mở ra rồi đóng lại. Những ngọn đèn ở Pennsylvania sáng trưng, Thẩm Tri Hạ đứng chôn chân tại chỗ.
Không biết đứng bao lâu, cậu mới từ từ nâng tay lau nước mắt. “Ha….” Cậu ngơ ngác nhìn ngón út trống không, mờ mịt chớp chớp mắt.
“Nhẫn của mình….Nhẫn của mình đâu….” Tay Thẩm Tri Hạ cuộn tròn lại, giống như làm vậy sẽ không cảm thấy sự trống rỗng ở ngón áp út nữa.
Em không phải cố ý làm mất….Em chỉ cảm thấy, cho dù em ném đi đâu, thì anh vẫn sẽ tìm thấy.
Nhưng tại sao em lại quên mất sinh nhật anh chứ?
“Xin lỗi anh..” Trái tim Thẩm Tri Hạ nhói lên, cậu nhớ lại đến miếng bánh mì bị nướng cháy đen kia, còn có ly sữa bò đổ ra cho có lệ, vốn dĩ không phải là một bữa sáng dồn hết tâm sức.
Cậu dường như nhìn thấy Tưởng Minh Trác lặng lẽ ngồi ở trước bàn ăn, ánh mắt mất mát không thể miêu tả được. Mà cậu, trong ngày sinh nhật của người yêu mình lại lôi lôi kéo kéo Từ Lan Đình ở bệnh viện, sau đó bị chụp lại.
Ngày hôm đó là sinh nhật của Tưởng Minh Trác….Thẩm Tri Hạ lúc này mới phát hiện ra, 5 năm này, những việc về Tưởng Minh Trác, cậu quên mất càng ngày càng nhiều.
Ngày kỷ niệm, ngày sinh nhật, tất cả đều có ý nghĩa quan trọng, những ngày được nâng niu và trân trọng từ trước đến nay, tất cả đều chìm trong cuộc sống ngày qua ngày.
Lúc cậu vùi đầu vào đánh bài, lúc cậu vội vàng chửi nhau qua lại với đồng đội, lúc cậu vội vàng so tài cao thấp với lũ bạn, những ngày quan trọng ấy cứ lẳng lặng mà trôi đi.
Lúc cậu rối rắm nên tìm cớ gì để trốn ra ngoài uống rượu, Tưởng Minh Trác lại ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn, một mình châm nến, ước một điều ước, sau đó thổi tắt nến.
Cuối cùng, anh yên lặng cất bánh kem đã được chuẩn bị chu đáo vào tủ lạnh.
Bánh kem có thể giữ ở trong tủ lạnh, nhưng tình cảm thì sao?
Tình cảm của bọn họ tựa như lưu sa chậm rãi trôi đi, sự ôn nhu của Tưởng Minh Trác cũng chậm rãi biến mất, cuối cùng đủ thất vọng mà buông tay.
*lưu sa: dòng chảy của cát.
Chia tay không phải là không có điềm báo trước, mỗi một người nhẫn tâm rời đi, đều đã trải qua những ngày tháng thất vọng, dần dần tích lũy, cuối cùng hết hy vọng.
Thẩm Tri Hạ nghẹn ngào, ở một nơi xa lạ, lặng lẽ khóc, trông rất cô đơn.
Tưởng Minh Trác không cần cậu, anh không cần cậu nữa rồi. Cả người Thẩm Tri Hạ run rẩy, khó chịu giống như là bị đâm một nhát dao lên người vậy.
“Xin lỗi anh…” Thẩm Tri Hạ thấp giọng nức nở, trên con đường xa lạ khóc lên: “Đừng bỏ rơi em có được không?”
Thế nhưng, thời gian đã mất thì không thể quay lại được. Anh yêu người khác rồi, cũng đã biến mất giữa biển người.Truyện chỉ được đăng trên wp saodiemvuong.wordpress.com và wt nhacuanangha, không rp, không ăn cắp!
“Trên đời này, không có ai là không sống nổi khi người khác rời đi.” Trong phòng khách sạn ấm áp, Lục Khải dùng khăn lông ấm lau mặt cho Tưởng Minh Trác.
Cậu nhẹ giọng nói: “Anh Minh, tất cả sẽ là quá khứ mà thôi.”
Giường lớn làm bằng lông ngỗng, Tưởng Minh Trác hai mắt nhắm lại, vì uống rượu mà mặt hơi đỏ lên. Vừa rồi là một người lạnh lùng vô tình, giờ phút này yên lặng ngủ, khuôn mặt yếu ớt treo một tầng hơi nước.
Nếu không phải Lục Khải tận mắt chứng kiến bộ dạng yếu ớt này của Tưởng Minh Trác, cậu cũng sẽ không tin, người vừa rồi còn bình tĩnh lạnh nhạt, thật ra trong lòng đã vỡ vụn.
Tự tay đẩy người mình yêu năm năm ra, chẳng khác nào cắt đi một miếng thịt. Lục Khải thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh Minh, anh yên tâm, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Chẳng sợ anh không cần, chẳng sợ lúc anh tỉnh lại sẽ là bộ dáng kiên cường lạnh nhạt hàng ngày, em vẫn sẽ mãi ở bên anh….
Trời đông giá rét tựa như vĩnh viễn không mất đi, ngoan cố bám trụ ở thế gian.
Hợp đồng đã đến giai đoạn kết thúc, thời gian về nước cũng đến gần.
Tưởng Minh Trác đã đặt vé máy bay trở về Trung Quốc, luôn cẩn thận với việc hợp tác, ở thời điểm mấu chốt này, chỉ là một sai lần nhỏ thôi cũng là trí mạng.
Anh không có một phút giây nghỉ ngơi nào, như một cỗ máy làm việc không có cảm xúc.
Tưởng Minh Trác muốn chiến thắng hơn bao giờ hết, nỗi đau mất đi tình yêu dần biến thành ý chí chiến đấu. Bây giờ anh chỉ muốn đấu lại Thẩm thị, khiến cho những người trốn chui lủi ở một góc tính kế anh đều phải trả giá.
“Anh Minh, mai chúng ta phải về nước rồi.” Lục Khải mở cửa bước vào, cái lạnh mùa đông bị cửa chặn lại.
Cậu cầm theo một hộp cơm ba tầng to, được bọc cẩn thận, lúc mở ra vẫn còn tỏa ra hơi nóng.
“Em biết gần đây anh không ăn được gì, nhưng mà nể tình em tự tay làm, anh ăn một chút nhé.”
Tưởng Minh Trác nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Cậu biết nấu cơm?”
Lục Khải đẩy món canh khoai sọ hầm xương sườn tới, mùi khoai sọ bay lên, khiến người ta muốn ăn ngay lập tức.
“Anh nếm thử đi ạ.”
Tưởng Minh Trác tìm bát đũa, cẩn thận dùng nước sôi tráng qua.
“Anh Minh, anh ăn đi.” Lục Khải không ngừng gắp đồ ăn cho Tưởng Minh Trác, khóe mắt cong lên lộ ra vẻ vui sướng.
Trước những khung cửa sổ kiểu Pháp, những miếng sườn khoai môn bốc khói nóng hổi và súp bí đỏ đặc sệt, thơm phức, một bàn đồ ăn tự nấu, hai người giống như trở về những ngày tháng yên bình.
Lục Khải hận không thể dừng lại thời gian vào lúc này. Như vậy thì những năm tháng khác nghiệt cậu có thể ở bên Tưởng Minh Trác, mãi mãi không rời đi.
“Lục Khải.” Âm thanh Tưởng Minh Trác trở nên lạnh lùng, đâm thủng ảo tưởng của cậu.
Lục Khải: “Vâng, em đây.”
Tưởng Minh Trác: “Lần này phải cảm ơn cậu.”
Lục Khải thẹn thùng cười, nói: “Cũng không hẳn ạ.”
Tưởng Minh Trác: “Đừng nói như vậy.” Anh buông đũa xuống, xoay người lấy ra một bản hợp đồng.
“Lần hợp tác này giữa hai chúng ta chia hoa hồng, cổ phần trên danh nghĩa hoặc là chia hoa hồng, cậu chọn một cái đi.”
Lục Khải vội vàng xua tay, từ chối: “Không, anh Minh, em cam tâm tình nguyện, không cần anh trả thù lao.”
Tại sao anh lại muốn phân chia rõ ràng như vậy? Tại sao lại khách khí như vậy?
Tưởng Minh Trác không cho cậu con đường nào để từ chối: “Việc công xử theo phép công, cầm đi.”
Lục Khải nhìn hợp đồng, tâm trầm xuống. Cậu không nghĩ đến việc phải xử theo phép công, cậu không cam lòng: Loại người như Thẩm Tri Hạ còn được Tưởng Minh Trác yêu năm năm, tại sao cậu muốn một chút ôn nhu lại khó như vậy?
Rõ ràng cậu là người biết Tưởng Minh Trác trước, cậu là người đến bên anh trước tên kia.
“Được rồi.” Tưởng Minh Trác tự giác thu dọn bát đũa, “Ngày mai bay rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Anh cầm bát đũa đi đến phòng bếp, nhanh nhẹn đeo găng tay, thành thục rửa bát. Tưởng Minh Trác vừa rồi mới còn họp qua video bày mưu lập kế mấy người ở Thẩm thị, bây giờ lại đang cúi người làm việc nhà.
Anh quay lưng về phía Lục Khải, vai rộng, eo hẹp, chân dài. Tay áo được xắn lên, bám vào cơ bắp hơi lộ ra mỗi khi hoạt động. Anh đang làm những việc không hề phù hợp với khí chất của anh.
Tâm tình Lục Khải cuồn cuộn, tư tưởng chiếm hữu người đàn ông này không thể nào kìm nén được nữa.