Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 139: 139: Lừa Gạt Và Phản Bội Nhất Định Phải Chấm Dứt Bằng Máu Tươi Và Giết Chóc




Tiếng rồng ngâm to rõ trầm lắng vang vọng phía chân trời.
Uy áp cường đại khiến người ta hít thở không thông không hề thu liễm trải rộng ra ngoài.
Trong nháy mắt, nhân loại đang giao chiến và chém giết lập tức run rẩy theo bản năng.
Bọn họ gần như đồng thời dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về phía trung tâm nơi sức mạnh chấn động.
Đốm lửa đỏ tươi bồng bềnh trong khói bụi dày đặc đen ngòm, nó lập lòe, bao phủ lớp vảy trắng bạc của Cự Long.
Trong đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng bùng lên ngọn lửa vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn, như vị thần vô tình quan sát thế gian.
Chấn nhiếp, sợ hãi, khủng hoảng.
Cảm xúc tối tăm lan ra trong không khí.
Trong chốc lát, chiến trường nhất thời rơi vào trong sự yên tĩnh hết sức kinh khủng, như con đê vừa chạm vào sẽ sập, trong nháy mắt nó sụp đổ, nước lũ ngập trời lan ra khắp nơi, cắn nuốt hết mọi sinh linh.
Đám lính đánh thuê siết chặt vũ khí, dưới áp lực đáng sợ đó, đầu gối cả đám phát run, bọn gã cố nén xúc động muốn lùi về phía sau.
Xảy ra chuyện gì vậy?!
Rõ ràng tên áo bào đen chết tiệt kia đã đảm bảo với bọn gã, khi bọn gã đến thì Cự Long trong trạng thái nhân loại sẽ không thức tỉnh!
Trác Phù ngã ngồi tại chỗ.
Là người cách nơi xảy ra sự việc gần nhất, Trác Phù tận mắt nhìn thấy tất cả mọi việc vừa mới phát sinh khi nãy.
Trong trận hỗn chiến, đám lính đánh thuê đánh lén khiến họ không kịp trở tay, đó là một cuộc đồ sát vô cùng thê thảm, không người nào còn sống.
Có điều, đám lính đánh thuê không ra tay với những người không phải là thành viên chiến đấu.
Không phải bọn gã nhân từ, mà chính xác hơn là khinh thường.
Bọn gã biết rõ, dưới tình huống không có ai bảo vệ, nhóm người không phải thành viên chiến đấu sống không quá năm phút.
Hơn nữa, bọn gã vẫn còn chuyện quan trọng hơn, khẩn cấp hơn phải làm.
Dao găm sắc bén lóe ra ánh sáng rét lạnh, tàn nhẫn vô tình hạ xuống.
"Không —" Trác Phù trừng lớn hai mắt, xông lên phía trước.
Sâu trong đôi mắt Trác Phù phản chiếu tất cả mọi chuyện xảy ra ngay gần đó.
Hình ảnh như được tua chậm lại.
Liệt hỏa rực cháy ẩn trong dòng máu, lính đánh thuê gào thét thảm thiết trong ngọn lửa.
Và...
Rồng.
Cách Trác Phù mấy bước chân, ma lực chấn động mãnh liệt ầm ầm nổ tung, thiếu niên dáng người mảnh khảnh biến thành Cự Long kinh khủng.
Quá gần.
Thật sự quá gần.
Gần đến mức Trác Phù có thể ngửi được mùi khói lửa và hơi thở sắc bén trên người Cự Long, cảm nhận được dòng khí lưu mãnh liệt xoáy lên khi hai cánh của Cự Long giang ra.
Tiếng rồng ngâm rõ ràng vang lên.
Trác Phù đờ đẫn ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt trắng bệch, vẻ mặt ngớ ra và mờ mịt.
Trác Phù có thể nghe thấy tiếng nổ vang trong đầu mình, cơ bắp và xương cốt run rẩy ma sát vào nhau, thế nhưng trừ việc này ra...
Không còn gì cả.
Trác Phù cảm nhận được mình không hề tự hỏi điều gì.
Giống như thật sự có quá nhiều điều để suy nghĩ, khiến bộ máy xử lí ở trung khu thần kinh cháy hỏng.
Đám lính đánh thuê là người đầu tiên kịp thời phản ứng.
Một trong số đám lính đánh thuê nhặt thanh dao găm vừa rơi trên mặt đất lên, ngón tay gã vì sợ hãi đến cùng cực mà liên tục run rẩy, nhưng trong đôi mắt màu xám đậm lại bùng lên ánh sáng điên cuồng.
Gã nhảy lên, dao găm rạch một đường sau lưng Cự Long.
Dao găm xé mở lớp vảy cứng rắn màu trắng bạc, một vệt máu nho nhỏ xuất hiện trên người Cự Long.
Máu rồng chảy dọc xuống theo khe hở giữa lớp vảy, như dòng sông màu đỏ vàng uốn lượn.
Cự Long phát ra tiếng gào thét điếc tai nhức óc.
Hai cánh nó hung ác mở ra, gã lính đánh thuê nọ lập tức bị hất bay ra ngoài, lưng gã đập vào vách đá bên cạnh Trác Phù, thậm chí Trác Phù còn có thể nghe được tiếng xương cốt toàn thân đứt gãy của gã lính đánh thuê trên đỉnh đầu mình.
Một giây sau, Cự Long nhìn về phía bên này.
"..."
Trong hoàn cảnh khủng hoảng tột độ, cơ thể của nhân loại sẽ trở nên cứng đờ.
Toàn thân Trác Phù run rẩy đối mặt với Cự Long, Trác Phù nhìn thấy đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng kia mang theo sự tàn khốc và hung ác không thuộc về loài người.
Một giây sau, nó hé miệng.
Liệt diễm mạnh mẽ, có thể nóng chảy cả nham thạch trào ra ngoài.

Trác Phù vô thức nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử vong ập đến.
Mùi khét lẹt của lửa cháy bắt đầu bốc lên trong không khí, Trác Phù có thể nghe được tiếng xì xì cháy khét của da thịt, đám lính đánh thuê gào thét đầy thống khổ thê lương, mấy giây ngắn ngủi lại như bị kéo dài thành cả một thế kỉ.
Trác Phù cảm giác mình có thể sẽ chết.
Hoặc là sẽ qua lại giữa vòng tuần hoàn sống và chết vài lần, mãi đến khi không còn lại chút gì dù là một hạt bụi.
Thế nhưng, khi Trác Phù lần nữa mở hai mắt ra.
Trước mặt là cảnh tượng như địa ngục.
Nhân loại hóa thành tro tàn, hạt bụi trôi lơ lửng trong không trung.
Đốm lửa lấm tấm bùng lên trong tro tàn, tản ra ngoài nhiệt lượng còn sót lại.
...!Sống?
Mình vẫn còn sống?
Ý nghĩ này bay lên từ sâu trong não của Trác Phù, nhưng lại có vẻ khó hiểu.
Trác Phù chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau lưng mình.
Những nhân viên y tế đang ôm lại thành một cụm, họ run rẩy, mặt đầy nước mắt, bị dọa sợ gần chết.
Thế nhưng, vẫn còn sống.
Đúng lúc này, một âm thanh chấn động nặng nề, xa xăm vang lên từ phương xa.
Cự Long ngẩng đầu lên, đồng tử đỏ vàng nhìn về nơi xa xôi đó.
Lúc này Trác Phù mới lấy lại được ý thức, âm thanh rõ nét Trác Phù vừa mới nghe được không phải là ảo giác, cơn chấn động truyền đến từ dưới chân đang dần trở nên kịch liệt, mùi lưu huỳnh trong không khí dần trở nên rõ ràng hơn.
Tri thức tích lũy hơn nửa đời người tự động xuất hiện.
Trác Phù nghe thấy giọng nói khàn khàn như muốn vỡ cả giọng của bản thân, anh gào lên bằng giọng thảm thiết: "Núi lửa sắp phun trào rồi — Mau chạy đi —"
Núi lửa trong đặc khu Roth không hề tầm thường.
Sâu trong núi lửa là lõi ma lực cực kì nồng đậm và nóng bức, không giờ khắc nào nó không bốc cháy và dâng trào.
Trên lý thuyết, ma lực chấn động mãnh liệt sẽ khiến nham thạch nóng chảy khác thường dâng trào, thế nhưng, trên thực tế thì tỉ lệ việc này xảy ra cực kì thấp.
Nhưng có lẽ sự xuất hiện của Cự Long đã dẫn đến phản ứng dây chuyền — Núi lửa sắp phun trào, nham thạch nóng chảy sẽ cắn nuốt toàn bộ khu vực này.
***
Thời An phảng phất cảm thấy mình như đang lơ lửng trong trạng thái nửa tỉnh táo, nửa mê man.
Cậu loáng thoáng biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại không có quá nhiều cảm giác chân thật, tựa như linh hồn của cậu đang phiêu du bên ngoài thân thể.
Quả thực giống như lúc cậu vừa bị triệu hoán tới nơi này.
Mãi đến khi mũi nhọn của dao găm xé mở lớp vảy, đau đớn kịch liệt truyền đến.
Lúc này, Thời An mới như đột nhiên thức tỉnh, cậu phẫn nộ giết chết người tấn công mình, đốt trụi những con sâu cái kiến khiến người ta ghét bỏ.
Trước khi hỏa diễm chạm tới những nhân loại khác, Thời An hơi do dự, rồi ngừng lại.
Thế nhưng, một giây sau, một cảm giác bị nhìn chằm chằm đầy mãnh liệt truyền đến từ một nơi khác.
Chấn động ma lực đó thật sự quá mức quen thuộc.
Thời An vô thức quay đầu nhìn về hướng đó.
Bụi núi lửa dày đặc bay khắp trời, như khói đen tầng tầng lớp lớp vẫn còn sống, trong bóng râm bao phủ hết tất cả mọi thứ.
Cuồng phong nóng rực cuốn theo mùi lưu huỳnh xé mở tro tàn.
Thân hình thon dài cao ngất của người đàn ông bị bao phủ trong bụi mù như đám mây.
Anh từng bước từng bước đi về phía Thời An.
Cuồng phong phần phật xoáy bay góc áo và mái tóc dài như dòng thác bạc của anh.
Gương mặt của Mục Hành trắng bệch đến dọa người.
Như tuyết đọng ngày cực đông, không hề có chút huyết sắc.
Con ngươi trong mắt anh co thành cây kim, đôi mắt xanh lam như có quỷ hỏa bốc cháy trong bóng tối, có loại lạnh buốt khiến người ta rét run cả người, như lưỡi dao cắt đứt lớp khói bụi dày đặc trước mặt, im hơi lặng tiếng đâm về phía Cự Long cách đó không xa.
Trường kiếm trong lòng bàn tay anh lóe lên ánh sáng rét lạnh, mũi kiếm trong suốt như băng tuyết rũ xuống, máu tươi đỏ sậm chảy dọc theo lưỡi kiếm rơi trên mặt đất.
Mục Hành đi về phía Cự Long.
Đúng lúc này, dưới mặt đất vang lên tiếng ầm ầm.
Như có vật gì đó sâu mấy mét dưới chân đang trào lên, nó gầm thét, khát cầu muốn được phóng thích.
Cự Long ngẩng đầu lên, nhìn núi lửa ở phía xa.
Đúng lúc này...
Tiếng thét xé lòng của Trác Phù từ nơi xa truyền đến — "Núi lửa sắp phun trào rồi — Mau chạy đi —"
Biến cố bất thình lình khiến Mục Hành hơi dừng bước.
Một giây sau, Cự Long màu trắng bạc trước mặt giang rộng hai cánh, cuốn lên sóng nhiệt nóng hổi và khói bụi, tiếng vỗ cánh mang theo sóng âm kịch liệt.

Cự Long bay lên.
Nó bay về phía bụi mù, mép cánh màu trắng bạc cắt đôi bụi núi lửa, trong giây lát, thân hình khổng lồ đã bị nuốt chửng.
Đúng lúc này, tiếng cười khanh khách của gã áo bào đen vang lên:
"Nham thạch nóng chảy sẽ không tràn đến khu vực này đâu."
"Rồng sẽ không cho phép điều đó xảy ra."
Gã áo bào đen càng cười vui vẻ hơn: "Nhưng hành động lần này của nó không phải vì nó nhân từ, cũng không phải vì nó lương thiện, mà chỉ vì tài bảo của nó đang nằm trong hố núi lửa, cùng một chỗ với chúng ta."
"Cấp dưới của mày sẽ không chết đâu, vì vậy...!yên tâm đuổi theo nó đi."
Nửa câu sau của gã hơi nâng giọng, mang theo tính xúi giục cực mạnh.
Người mạnh nhất trong nhân loại đã giao trái tim của mình cho kẻ địch, vứt bỏ kiêu ngạo của bản thân, mãi đến khi lời nói dối và lớp ngụy trang bị xé rách, lộ ra chân tướng tàn khốc, máu chảy đầm đìa.
Đây không chỉ là vũ nhục, mà còn là phản bội.
— Lừa gạt và phản bội nhất định phải chấm dứt bằng máu tươi và giết chóc.
Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, tất cả hòa bình giả dối đều sẽ sụp đổ.
Mà thần của bọn gã cuối cùng cũng sẽ thấy rõ mọi việc.
Cừu hận, đó mới là ràng buộc thắm thiết nhất giữa hai chủng tộc.
Chỉ có hủy diệt mới là kết cục cuối cùng của cả thế giới này.
Thế nhưng, gã áo bào đen còn chưa kịp nói thêm lời nào thì một tia sáng bạc lóa mắt đột nhiên xé rách trời xanh, như sao băng đột nhiên bùng nổ thẳng tắp ập về phía gã.
Đồng tử gã áo bào đen co rụt lại, gã vội vàng giơ vũ khí lên đỡ lấy.
"Răng rắc —"
Một trong các khối khoáng thạch trên cổ tay phát ra tiếng vỡ vụn rõ nét, một mạch máu đỏ thẫm biến mất dưới làn da.
Phần da tại vùng đó mất đi sự co dãn, lần nữa biến về bộ dáng nhăn nheo như trước kia.
Mục Hành không nói một lời.
Sâu trong con ngươi cháy lên ngọn lửa rét lạnh, môi mỏng tái nhợt mím thành một đường thẳng lạnh băng, trên mặt anh không có chút cảm xúc, như pho tượng cẩm thạch không có tình cảm, quanh người sôi trào lệ khí nồng đậm.
Khác hoàn toàn với khi nãy, thế tấn công của anh điên cuồng lại tàn bạo ngang ngược, mạnh mẽ thoải mái, ra tay tàn nhẫn đến cực điểm.
Mũi kiếm phát ra một tiếng kenggg, kiếm khí mang theo tia sáng trắng ác liệt cắt qua không khí đen kịt sền sệt, lưu lại trên mặt đất một vết kiếm đáng sợ sâu đến vài tấc.
Đó là một loại bạo lực đến cực đoan.
Không có bất kì cảm xúc nào, chỉ đơn giản là phẫn nộ và sát ý.
Gã áo bào đen ngăn cản một cách gian nan, gã không thể không liên tiếp lui về sau.
"Rắc!"
Kết tinh màu tím đen trải đầy vết rạn.
Phảng phất như rốt cuộc đã chống đỡ đến cực hạn, nó đột nhiên vỡ vụn dưới cơn sóng ma lực va chạm kịch liệt.
Gã áo bào đen phun ra một ngụm máu đỏ sậm, cả người giống như diều đứt giây ngã về phía sau.
Gã cắn chặt răng, chau mày, tựa như không ngờ rằng Mục Hành lại có thể chiếm thế thượng phong trong tình huống này.
Bản thân gã e rằng không phải là đối thủ của Mục Hành.
Gã quyết định một cách nhanh chóng, kéo một khối kết tinh xuống khỏi cổ tay, sau đó dùng sức bóp nát nó.
Hoa văn thuật luyện kim bay lên dưới chân gã, phát ra ánh sáng đỏ tươi dưới sự gia trì của sức mạnh.
Trước khi một kiếm chứa đầy sát khí của Mục Hành lại lần nữa tập kích đến, gã áo bào đen đã chạy thoát, trong không khí chỉ còn lại tiếng cười khàn khàn.
— Ván cờ đã bố trí xong.
Còn lại chỉ chờ chém giết thôi.
Bóng người gã biến mất trong không khí.
Cả người Mục Hành xơ xác tiêu điều đứng tại chỗ, anh quay đầu nhìn về phía Cự Long biến mất, đôi mắt rét lạnh lộ ra màu sắc khủng bố khiến người ta kinh hãi rét run.
Mũi kiếm của anh nhỏ máu, giống như một sát thần.
Thời An nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai.
Cậu bay rất cao, đã cao hơn cả mây đen dày đặc của núi lửa.
Cách đó không xa, có thể loáng thoáng nhìn thấy miệng núi lửa đỏ tươi, hiện tại nó đang phun trào liệt diễm và khói đen ra bên ngoài.
Mọi việc vừa rồi xảy ra quá nhanh.
Cậu luôn có cảm giác một giây trước mình còn đang đứng trước đống tài bảo ngửa mặt lên nhìn bầu trời, một giây sau cậu đã biến trở về nguyên hình, đôi mắt nhìn xuống hỏa diễm và thi thể, và cả...
Tốc độ bay của Thời An chậm lại.

Trong đầu cậu, ánh mắt của Mục Hành lóe lên một cái rồi biến mất.
Không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
Có lẽ là vì về sau cậu sẽ không thể cuộn tròn làm ổ trong cái ôm của nhân loại nữa, hoặc có lẽ là vì sau khi vứt bỏ thân phận Thời An, cậu sẽ không thể ăn kem ly được nữa...
Thời An ổn định tinh thần, có chút tức giận vứt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Ai thèm quan tâm chứ.
Không có thì không có thôi.
Sau này cậu có thể tìm miệng nham thạch nóng chảy để làm ổ, nhiệt độ ở nơi đó ấm áp hơn vòng tay của nhân loại nhiều, muốn ăn cái gì thì cứ cướp về thôi, dù sao cậu cũng rất mạnh mà, sau này nói không chừng cậu có thể ăn càng nhiều kem ly hơn thế nữa.
Thời An bay về phía miệng núi lửa.
Bất kể ra sao, không thể để núi lửa phun trào, bằng không thì hố núi lửa phía dưới nhất định sẽ bị nhấn chìm.
Tài bảo của cậu vẫn còn ở đó đấy.
Ngoài tài bảo ra thì tuyệt đối không còn nguyên nhân nào khác đâu.
Dù sao, ngoại trừ tài bảo, những chuyện còn lại cậu hoàn toàn không hề để tâm đến một xíu nào đâu nhá.
Muốn áp chế sự phun trào của núi lửa khó hơn nhiều so với việc thúc đẩy quá trình này.
Ngay lúc đầu, Thời An muốn đè ép nó quay ngược lại, nhưng rất nhanh sau đó cậu phát hiện cách này gần như là bất khả thi.

Sau đó, cậu thay đổi phương pháp, bắt đầu thử dùng móng vuốt đào nham thạch ra, dẫn nham thạch nóng chảy chảy về phía ngược lại với hố núi lửa.
Khi hai móng vuốt của cậu bị bụi núi lửa nhuộm thành màu xám tro, mãi sau khi không nhìn ra màu trắng bạc trước đó nữa, kế hoạch cuối cùng cũng hoàn tất.
Nham thạch đỏ thắm chảy xuôi như sợi tơ màu vàng, từ miệng núi lửa chảy dọc về phía cánh đồng tuyết Ewen.
Nham thạch nóng hổi và băng tuyết trắng xanh va vào nhau, nham thạch nóng chảy ùng ục sôi trào, biến thành màu cháy đen và cứng rắn, cánh đồng tuyết xèo xèo tan chảy, lại bị nhiệt độ thấp đông cứng, càng nhiều nham thạch nóng chảy tràn tới khắp nơi, nó vòng qua vòng lại, mãi đến khi sự phun trào kịch liệt của núi lửa trở nên chậm rãi và ôn hòa, đến cuối cùng nó không còn sự uy hiếp nào nữa.
Thời An đập đập đôi cánh, đứng trên miệng núi lửa.
Trong nháy mắt khi hạ xuống, cậu mới cảm thấy một trận đau đớn.
"Grào!"
Cự Long phát ra một tiếng kêu đau, vội vàng lần nữa bay lên.
Cậu cúi đầu xuống, nhìn móng vuốt bên phải của chính mình.
Từ đầu ngón tay đến chính giữa bàn tay, một vết dao sâu hoắm vắt ngang qua, máu tươi và bùn đất lẫn lộn trên vảy rồng trắng bạc, nó tí tách rơi xuống mặt đất.
Máu tươi ẩn chứa ma lực rơi vào trong nham thạch nóng chảy, trong nháy mắt lại lần nữa kích thích một trận phun trào cỡ nhỏ.
Lúc này Thời An mới mơ hồ nhớ lại khi cậu vừa tỉnh dậy, dường như cậu đã dùng tay nắm chặt một vật gì đó sắc bén, có vẻ vết thương này đã xuất hiện vào lúc đó.
Nhưng không biết vì sao, lúc nãy khi đào nham thạch thì cậu không hề cảm thấy gì.
Đau quá.
Đau quá đau quá đau quá!
Thời An cẩn thận từng li từng tí thổi thổi vào móng vuốt của chính mình.
Làn gió nóng rực thổi qua miệng vết thương, cậu không khỏi đau đến mức run lên, nước mắt không nhịn được mà ứa ra.
Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống từ trong hốc mắt, dù có làm thế nào cũng không ngừng được.
Chỉ thấy rồng vùi đầu vào trong cánh, cái đuôi ỉu xìu rũ xuống, co lại thành một cục khóc nhè.
Hu hu hu hu đau quá đi.
***
Trác Phù người đầy bụi bẩn ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt anh là máu tươi đã khô một nửa trộn lẫn với bùn đất, thoạt nhìn vừa mờ mịt lại chật vật, ánh mắt trống rỗng, như một con chó nhà có tang.
Sau lưng anh, các thành viên cục quản lí còn lại đang kiểm kê thương binh và xử lí thi thể.
Mà cách không xa trước mặt Trác Phù, Ôn Dao đang kịch liệt tranh chấp gì đó với Mục Hành.
Nói đúng ra, là Ôn Dao đang đơn phương tranh chấp:
"...Chuyện về Thời An chúng ta nhất định phải báo cáo lên trên, thưa trưởng quan."
Sắc mặt của cô nàng cực kì khó coi, như đã bị đánh một trận: "Thật không ngờ, trong thời gian dài như vậy Cự Long lại vẫn luôn ẩn núp bên cạnh chúng ta, lắng nghe kế hoạch của chúng ta...!Chẳng trách đến hiện tại chúng ta vẫn không tìm được tung tích hình người của Cự Long, đúng là chân lí dưới đĩa đèn thì tối mà."
"Đây là một sự nhục nhã với cục quản lí, với toàn nhân loại."
Giọng Ôn Dao cực kì lạnh lẽo và cứng rắn, tới tận bây giờ Trác Phù chưa từng thấy cô nàng nói với giọng điệu đáng sợ đến thế:
"Ngài hãy giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ liên lạc với cấp trên."
Trác Phù có chút thất thần.
Loại suy nghĩ này của Ôn Dao thật sự rất bình thường, nói trắng ra là tất cả mọi người thấy được một màn vừa rồi đều nghĩ như vậy.
Thế nhưng...!người nên cảm thấy bị phản bội, bị lừa gạt, bị vũ nhục và phẫn nộ nhất không phải là bọn họ —
Trác Phù giương mắt nhìn Mục Hành.
Từ lúc bắt đầu, Mục Hành từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Ánh mắt anh rét lạnh như băng tuyết, trên người mang theo một loại lệ khí cực kì khủng bố, thế nhưng trên mặt lại không hề có bất kì biểu cảm nào.
Dù Trác Phù có cẩn thận quan sát đến đâu, cũng không thể nhìn ra rốt cuộc Mục Hành đang suy nghĩ gì.
Chỉ cần Mục Hành muốn, anh có thể khống chế cẩn thận chặt chẽ mọi cảm xúc của anh, không để cho bất kì người nào cảm nhận được suy nghĩ trong lòng anh, thậm chí không hề để lộ dấu vết nào có thể dùng để suy đoán.
Trác Phù cũng không đoán được.
Nhất là khi Mục Hành còn là Đồ Long Giả...
Điều này khiến Trác Phù gần như không cách nào tưởng tượng được hiện tại Mục Hành rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
"Phải tra rõ về Thời gia, ngoài ra, tất cả những nơi Thời An từng ở, những nhân loại có liên quan và từng tiếp xúc với Thời An đều phải bị khống chế —"
Trác Phù lung la lung lay đứng lên đi về phía trước, cắt lời Ôn Dao: "Vậy theo ý cô, chẳng phải chúng ta đều nên bị khống chế lại nhỉ?"

Giọng Trác Phù suy yếu và khô cằn, nhưng lại mang theo sự nghiêm túc hiếm thấy.
Ôn Dao khẽ giật mình, cô quay đầu nhìn Trác Phù.
Cô nàng nhíu chặt lông mày, nói: "Là một nhân viên nghiên cứu, việc này không liên quan đến anh."
"Vì sao lại không liên quan đến tôi?" Trác Phủ hỏi ngược lại: "Không phải vừa rồi cô vừa nói muốn khống chế tôi sao?"
Ôn Dao hơi ngừng lại.
Cô nàng mím môi, không nói gì tiếp.
Trác Phù lắc lắc đầu, bột đá núi lửa rơi xuống khỏi kẽ tóc, như bụi mưa đổ ào ào xuống:
"Có thể là do bản chất của tôi là người theo chủ nghĩa không chính phủ, là người thuộc đảng tự do, tóm lại các người muốn nói thế nào cũng được, tôi cảm thấy, có lẽ chúng ta, tạm thời không nên báo cáo chuyện này lên trên..."
Vẻ mặt của Ôn Dao càng trở nên khó coi hơn: "Anh có ý gì?"
Trác Phù: "Ý tôi là..."
Trác Phù còn chưa nói hết đã bị Ôn Dao dùng giọng điệu nghiêm nghị quát dừng lại: "Trác Phù, anh đừng nói với tôi là hiện tại anh bắt đầu đồng cảm với thứ phi nhân loại kia rồi đấy nhé? Dù bị nó nói dối và lừa gạt lâu đến mức này?"
Cô nàng tiến lên một bước, trong đôi mắt màu nâu đậm mang theo vẻ hùng hổ dọa người:
"Tôi thấy anh ở trong sở nghiên cứu quá lâu rồi đấy, rốt cuộc anh có biết một con Cự Long có thể tạo thành tổn thất lớn đến cỡ nào với thế giới của chúng ta không? Anh có biết nó có thể chế tạo ra địa ngục nhân gian đáng sợ đến cỡ nào không? Cấp dưới của tôi đã chết nhiều người đến thế —"
Trác Phù khẽ chớp mắt, hỏi:
"Họ bị rồng thiêu chết à?"
Ôn Dao: "..."
Cô đột nhiên nghẹn lời.
"Nói không chừng, chúng ta có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt hơn, nói không chừng kì thật rồng..."
Trác Phù tạm dừng lời nói lộn xộn của bản thân.
Trác Phù hít sâu một hơi, đưa tay che kín mặt mình, chà thật mạnh.
Vài giây sau, Trác Phù mới ngẩng đầu lên, có chút gian nan nói: "Ý tôi là...!tôi cũng không biết...!aizz."
Nếu là Trác Phù lúc trước, anh khẳng định sẽ đồng ý 200% với lời nói của Ôn Dao.
Dù sao một con Cự Long có được lực lượng kinh khủng có thể biến hai phần ba khu vực trên đại lục thành quái vật cháy khét.

Đối với nhân loại, tiêu diệt nó mới là biện pháp tốt nhất.
Nhất là sau khi Trác Phù đã tận mắt nhìn thấy những thiệt hại do Cự Long tạo thành.
Nỗi sợ mãnh liệt vốn nên áp đảo hết mọi thứ.
Thế nhưng...!Trác Phù nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, anh phát hiện mình và tất cả nhân viên y tế đều bình an.
Hỏa diễm của Cự Long đã lách qua người bọn họ.
Nếu như nó là quái vật như trong lời Ôn Dao, tất cả biểu hiện của nó trước mặt bọn họ đều là ngụy trang và lừa gạt, cứu bọn họ khỏi sự phun trào của núi lửa cũng chỉ vì bảo vệ tài bảo của nó.
Nhưng...!sao nó phải cố né tránh bọn họ?
Trác Phù không nghĩ ra.
Thế nhưng, Trác Phù phát hiện, tại thời điểm bản thân không nhịn được suy nghĩ về vấn đề này, thứ hiện lên nhiều lần trong đầu không phải là Cự Long hình thể khổng lồ, thực lực cường hãn, mà là thiếu niên lười biếng thích làm nũng, thích cười.
Thật sự rất kì lạ.
Cuối cùng, hai người đồng thời quay sang nhìn Mục Hành.
Ôn Dao hít sâu một hơi, trên mặt toát lên vẻ uể oải, cô nói: "Trưởng quan, ngài đưa ra quyết định đi."
Mục Hành giương mắt nhìn Ôn Dao, giọng nói trầm thấp lạnh băng: "Không cần báo lên trên."
Không biết vì sao, Trác Phù nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng một giây sau, chỉ thấy người đàn ông trước mặt chậm rãi quay đầu nhìn Trác Phù, đôi mắt kia không hề có chút tình cảm, gần như tàn nhẫn nhìn Trác Phù, vươn tay ra nói: "Túi của Thời An."
Trác Phù sững sờ.
Trác Phù không ngờ rằng sức quan sát của Mục Hành lại kinh người đến thế, vậy mà lại phát hiện mình đã nhặt được túi không gian tại nơi Thời An nằm khi nãy.
Trác Phù thở dài, giao túi ra.
Túi được đưa vào trong tay Mục Hành.
Mục Hành ném nó xuống đất, chậm rãi rút trường kiếm bên hông.
Đó không phải là thanh kiếm do ma lực ngưng tụ thành, mà là thanh kiếm thật sự dùng để giết rồng.
Anh dùng mũi kiếm đẩy mở miệng túi.
Một giây sau, ba con ma vật nối đuôi nhau chui ra ngoài.
"Hu hu hu đại nhân ơi, lâu lắm rồi ngài không tìm tụi tui!"
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy, tụi tui lo gần chết luôn á!"
"Đúng đó đúng đó —"
Ba con ma vật đồng thời nghẹn họng.
Chúng nó đờ đẫn nhìn mũi nhọn trường kiếm lóng lánh ánh sáng lạnh đang dừng ngay trước mặt, chúng lại chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông tóc bạc sát khí khắp người đang cầm kiếm đứng đó, chúng đồng loạt choáng váng:
"............"
Mọe nó.
Mọe nó.
Hết chương 104..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.