Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 171: 171: Tổ Tông Van Cầu Ngài Đó Đi Gieo Họa Cho Đại Lục Đi!




Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là làm sao để trở về.
Thời An lấy quyển sổ tay của nhà họ Mục bị khói đen nuốt vào bụng ra, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Đáng tiếc, tuy bên trong có khá nhiều thông tin liên quan đến rồng, nhưng có rất ít thông tin nhắc tới vực sâu, thông tin liên quan đến Cự Long vực sâu đã ít lại càng ít hơn.
Điều này cũng có thể hiểu được.
Dẫu sao Thời An cũng là con Cự Long vực sâu cuối cùng trên thế giới, cậu lại dùng phần lớn thời gian để ngủ say.

Thế nên nhân loại không có cơ hội tiếp xúc với Cự Long vực sâu.
Sau khi thử nghiệm vài chú ngữ và trận pháp nhưng không có bất kì hiệu quả nào, cuối cùng Thời An cũng từ bỏ việc tiếp tục đọc quyển sách này.
Ngay sau đó, cậu thay đổi mạch suy nghĩ.
Thời An ra lệnh đám ma vật vực sâu kia đình chỉ việc tìm kiếm tài bảo, bắt đầu tìm kiếm các loại sách cổ trong vực sâu.
Dù sao trước đây vực sâu và đại lục cũng là một thể thống nhất, loài huyễn tưởng cường đại có thể tùy ý qua lại giữa đại lục và vực sâu.

Tuy chất liệu giấy bình thường đặt trong vực sâu sẽ nhanh chóng bị ăn mòn, nhưng sách vở do loài huyễn tưởng tạo thành thì lại có thể bảo tồn hoàn chỉnh.
Nói không chừng trong mấy quyển sách cổ đó sẽ có manh mối quan trọng nào đấy.
Sau khi truyền lệnh xuống, Thời An bắt đầu sửa sang lại gia sản của mình.
Tuy cậu đã quyết định sẽ về đại lục, nhưng chuyện này không có nghĩa là cậu sẽ bỏ lại những tài bảo đã vơ vét được trong vực sâu.
Có điều, từ khi trở lại vực sâu đến nay, của cái của Thời An đã gia tăng rất nhiều.
May mắn là độ lớn nhỏ của túi không gian ma lực có mối quan hệ mật thiết với lượng ma lực của người khóa chặt với nó.

Tuy rằng không gian trong túi khá lớn, nhưng dù có ba con ma vật giúp đỡ thì muốn cất toàn bộ tài bảo vào trong túi không gian ma lực vẫn tốn một khoảng thời gian rất lâu.
Trên thực tế, ý nghĩa của giúp đỡ là...
Ba con ma vật chịu trách nhiệm làm việc, Thời An chịu trách nhiệm đứng một bên đốc thúc.
Cậu nhìn chăm chú những tài bảo sáng lấp lánh được bỏ vào trong một cái túi nhỏ có thể mang theo bên người, Thời An lười biếng nheo mắt lại, ngáp một cái.
"Đại, đại nhân, tất cả đã chuẩn bị xong rồi."
Ma trùng thở hồng hộc báo cáo.
Căn phòng đầy ắp trước kia thoáng cái đã trở nên trống rỗng.
"Tốt lắm."
Thời An đứng dậy duỗi lưng một cái.
Thời An hoạt động gân cốt một lát, sau đó thoải mái nhận lấy cái túi, nói: "Đi xuống xem thử nào."

Mới vừa vào trong đại điện, Thời An đã bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng sợ.
Sách cổ trân quý đủ loại chất liệu còn sót lại từ thời thượng cổ bị chất đống trong đại sảnh như không cần tiền, ngay cả ghế đá đen nhánh trước kia cũng bị ngọn núi sách cao lớn ngăn cách.
Sách chồng chất không ngừng trượt xuống, gần như lấp đầy mặt sàn.
Thời An: "..."
Cậu hơi nghi hoặc quay đầu nhìn con đường bản thân vừa mới đi qua khi nãy: "...!Chúng ta tốn nhiều thời gian đến vậy à?"
Rõ ràng vừa mới truyền mệnh lệnh kia không lâu mà...
Sao nhanh như vậy đã có thể tìm về nhiều sách thế này chứ?
Ma trùng vỗ cánh bay đến một quyển sách đang trượt xuống, nó thu hồi con rối trùng được nó bố trí tại chỗ này.
Sau khi con rối trùng biến mất, vẻ mặt nó dần dần trở nên vi diệu.
Thời An: "Sao vậy?"
"Không...!không có gì ạ."
Ma trùng lộ ra vẻ mặt phức tạp một lời khó nói hết: "Thì là do..."
Thời An: "?"
"Là do...!uy thế của ngài nên đám ma vật vực sâu kia mới tích cực làm việc ấy mà."
Ma trùng khô cằn nói.
Nói đúng ra, khi nghe nói Thời An đang tìm kiếm phương pháp rời khỏi vực sâu, đám ma vật vực sâu kia sôi nổi vui mừng đến phát khóc, chúng tràn đầy động lực và dũng khí tiếp tục công việc.
Nói tóm lại —
Tổ tông, van cầu ngài đó, đi nhanh lên đi!
Đi gieo họa cho đại lục đi!
***
Sau khi tháo khớp hàm dưới của người áo bào đen, Ôn Dao thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
Cô nhanh chóng chấn chỉnh lại tâm trạng, lợi dụng ma lực tẩy đi vết máu trên quần áo, lại một lần nữa biến về sĩ quan phụ tá nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ.
Treo lên gương mặt làm người khác tín phục, Ôn Dao giao thiệp với bên phía cục quản lí khiến cục trưởng tưởng rằng lính đánh thuê đã đưa người áo bào đen đi.

Cô lại dùng thái độ cường thế truyền tin cho bên lính đánh thuê rằng cục quản lí muốn giam người áo bào đen lại.
Sau khi hoàn tất cả mọi chuyện, Ôn Dao quay đầu nhìn tù nhân của mình.
Vẻ mặt người áo bào đen âm u, ông ta dùng con mắt duy nhất còn có thể nhìn của mình nhìn chằm chằm Ôn Dao cách đó không xa, áo bào đen vốn lam lũ trên người giờ trở nên càng thêm rách nát, giữa những khe rách phủ đầy bụi bặm có thể thấp thoáng thấy được tứ chi sưng tấy màu xanh đen.
Ôn Dao thu hồi tầm mắt, dùng sức nhắm chặt mắt lại.
Cỗ nhiệt huyết duy trì hành động trước đó chậm rãi lạnh dần, hiện tại cô mới cảm nhận được vết thương trên cánh tay, giờ phút này nó đang đau lên từng cơn theo từng nhịp tim đập.
Ôn Dao không muốn suy nghĩ thêm hành động bản thân vừa làm ra khi nãy sẽ mang đến hậu quả gì.

Dẫu sao...!Cô vẫn còn việc quan trọng hơn cần phải làm.
Ôn Dao buộc bản thân tỉnh táo lại, lần nữa bắt đầu suy tư.
Nếu tin tức bên phía lính đánh thuê là thật, vậy thì hiện tại nghi thức đã hoàn thành.
Thời An...
Cũng đã bị đuổi về vực sâu rồi.
Trong nháy mắt nghĩ đến cái tên này, Ôn Dao hơi chớp mắt, cảm nhận được một loại cảm xúc kì lạ chạy thẳng lên não.
Thế nhưng một giây sau, cô lập tức kéo về suy nghĩ sắp bay mất của bản thân.
Hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những thứ này.
Việc quan trọng nhất chính là phải thực hiện hành động.
Trác Phù nằm trên giường trong nhà, bình tĩnh trừng mắt nhìn trần nhà.
Không biết vì sao, bắt đầu từ xế chiều ngày hôm nay, anh cứ cảm thấy trong lòng không yên.
Dù gì cũng đã trở thành viện trưởng viện nghiên cứu nhiều năm đến vậy, Trác Phù có thể mơ hồ cảm nhận được, dường như cục quản lí đang chuẩn bị làm gì đó, nhưng anh lại bị bài trừ khỏi kế hoạch đó, điều này khiến Trác Phù cảm thấy vô cùng bất an.
Anh hít sâu một hơi, nỗ lực thuyết phục bản thân rằng chỉ do mình suy nghĩ quá nhiều.
Đúng lúc này, "Rầm rầm rầm" tiếng đập cửa dồn dập vang lên như nhịp trống đòi mạng, khiến trái tim Trác Phù lập tức ngừng đập.
Anh nhảy dựng lên, trong lòng run sợ bật màn hình giám sát lên.
Vậy mà lại là Ôn Dao.
Trác Phù thở phào một hơi: "Cô làm gì vậy hả, hù chết tôi rồi —"
Anh vừa nói vừa ra mở cửa.
Một giây sau, lời chưa nói hết nghẹn lại trong cổ họng Trác Phù.
Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm người áo bào đen lam lũ, xiềng sắt leng keng bị Ôn Dao dắt tới.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, cửa lớn khép lại.
Lúc này Trác Phù mới lấy lại tinh thần.
Anh hít sâu một hơi: "Đợi...!đợi chút, đây là..."
Ôn Dao không chờ Trác Phù nói hết lời đã tiến lên, lòng bàn tay dâng lên luồng ma lực, đập bể thiết bị giám sát.
Một tiếng "đùng" vang lên, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Trác Phù nóng nảy: "Cô làm gì vậy? Cô phá hoại nhà mình còn chưa đủ à?"
Ôn Dao quét mắt nhìn anh một cái, bình tĩnh dặn dò:
"Nếu lát nữa cục quản lí có đến điều tra, thì nói với họ rằng là do tôi cưỡng ép xâm nhập."

Lúc này, Trác Phù mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Ánh mắt Trác Phù dần trở nên nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong mười phút sau đó, Ôn Dao đã nói thẳng hết mọi chuyện.
Trác Phù sững sờ ngồi trên ghế, nhất thời có chút thẫn thờ.
Ôn Dao đảo khách thành chủ, tốt bụng rót một ly nước ấm từ trong phòng bếp cho anh.
Trác Phù cầm ly nước ấm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía người áo bào đen ở bên cạnh: "Vậy nên ông ta..."
Ôn Dao gật đầu: "Đúng."
Trác Phù: "..."
Sau khi tan tầm về nhà phát hiện bạn của mình đột nhiên cướp trọng phạm đến nhà, hơn nữa còn tự động nói với anh rằng một khi sự việc bại lộ thì cô cũng sẽ biến thành trọng phạm.
Loại chuyện này dù có phát sinh trên bất kì người nào đi nữa thì người đó cũng khó mà bình tĩnh được.
Trác Phù giơ tay lên xoa mặt.
Tuy rằng giọng nói vẫn còn có chút yếu ớt, nhưng ít ra cũng đã bình tĩnh lại: "Vậy hiện tại Thời An...!đã bị đưa về vực sâu rồi hả?"
Ôn Dao quay đầu liếc nhìn người áo bào đen, gật đầu: "Ừm."
"...!Thế thì toang rồi." Trác Phù lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Ôn Dao khẽ giật mình: "Anh có ý gì?"
"Tôi đã quen biết Mục Hành nhiều năm, gia tộc của tôi và gia tộc của Mục Hành cũng đã quen biết nhiều năm..."
Trác Phù vùi mặt vào trong lòng bàn tay, giọng nói rầu rĩ truyền ra từ trong lòng bàn tay: "Cô không rõ mức độ cố chấp và si mê rồng của người nhà họ Mục lớn đến nhường nào đâu..."
Ôn Dao nhíu mày lại: "Tôi biết."
"Không, cô không biết."
Trác Phù giương mắt, chém đinh chặt sắt nói: "Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên, hơn nữa còn là càng mạnh càng điên!"
"Chỉ có điều...!Mục Hành không giống như tổ tiên của cậu ấy."
Trác Phù chậm rãi nói:
"Những người khác trong nhà họ Mục mê muội việc giết rồng, còn thứ cậu ấy mê muội chính là..."
Theo lời giảng giải của Trác Phù, Ôn Dao chầm chậm trừng lớn hai mắt.
Cô nhớ lại — thời điểm trước khi đến đặc khu Roth, Mục Hành không hề e dè mà thân mật với thiếu niên.

Dù là sau khi bại lộ thân phận Cự Long, tuy Mục Hành ngàn dặm lùng bắt nhưng vẫn thủ hạ lưu tình, và cả...
Trước mắt hiện lên đoạn kí ức ngắn ngủi.
Vào buổi chiều ánh dương rực rỡ, trong ngực Mục Hành ôm một con rồng nhỏ màu trắng bạc, lòng bàn tay anh đặt lên lưng rồng, lộ ra tư thế gần như là chiếm hữu.
Cô hít sâu một hơi: "— Nhật Long*." (????*câu này mình không hiểu lắm: từ gốc 日龙.

Ai biết thì cmt giúp mình nha)
Trác Phù: "..."
Khóe miệng anh giật giật:
"Kỳ thật tôi định nói là yêu đương với rồng, cơ mà cách nói này của cô...!cũng được."

"Cô tưởng tượng thử xem, nếu cô là một người có bệnh cố chấp với người yêu của mình, đột nhiên cô phát hiện người ấy đã bị đưa đến một nơi mà bản thân mình không thể nào tiếp xúc được, cô sẽ làm gì?"
Ôn Dao không hề nghĩ ngợi đáp: "Đương nhiên là cướp người đó về —"
Cô nghẹn lời.
Ôn Dao hít sâu một hơi: "Đợi chút đã, chẳng lẽ ý của anh là..."
Trác Phù: "Thời An làm một cuộc giao dịch với nhân loại rằng cậu ấy sẽ xử lí sạch sẽ tất cả vết nứt trước khi trăng máu đến.

Mà dựa theo tính toán, lần trăng máu tới nữa là vào 4000 năm sau.

Vì vậy, lần này là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Dựa theo sự quan sát và đánh giá của tôi, hiện tại những vết nứt kia đã được xử lí sạch sẽ hơn phân nửa rồi, nếu như tiếp tục với tốc độ này thì phong ấn giữa đại lục và vực sâu sẽ không thể nào bị đánh vỡ, trừ phi bọn họ nhận được một sự trợ giúp cường đại."
Ôn Dao: "..."
Hiện tại cô đã hiểu rõ vì sao người áo bào đen này cần sự trợ giúp của bọn họ.
Có điều, làm một người bình thường, Ôn Dao vẫn khó có thể tin nổi.
Cô lắc đầu, nói:
"Tuy anh nói vậy, nhưng tôi tin rằng Mục trưởng quan biết rõ nếu làm vậy sẽ có thể dẫn đến hậu quả như thế nào.

Là một thành viên của cục quản lí, chắc có lẽ ngài ấy —"
Ôn Dao vừa nói được một nửa đã bị tiếng tít tít của máy truyền tin cắt ngang.
Trác Phù kết nối máy liên lạc, một tin khẩn cấp xuất hiện trên màn hình.
Rất hiển nhiên, năm phút trước có người đã xâm nhập vào trong nhà của cục trưởng cục quản lí, hơn nữa còn biến cả tòa kiến trúc thành mặt phẳng.
Ở phía dưới kèm theo một video mơ hồ ngắn ngủi vài chục giây.
Hai người họ thấy được một thân hình thon dài quen thuộc đứng trước biển lửa hừng hực, liệt hỏa nhóm bừng bóng tối, chiếu sáng mái tóc dài màu bạc và đôi mắt xanh thẳm rét lạnh.
Người đàn ông thu hồi tầm mắt, lưỡi kiếm trong lòng bàn tay biến mất, sau đó cứ thế xoay người biến mất vào trong bóng tối.
Video kết thúc.
Cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Trác Phù quay đầu nhìn Ôn Dao.
"..."
Ôn Dao im lặng hồi lâu: "Xem như tôi chưa nói gì."
Hết chương 136.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Dao: Tôi không tin, trưởng quan không thể nào điên đến vậy đâu —
Năm phút sau.
Ôn Dao:...Tôi tin..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.