Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 54: 54: Chương 29 1





Editor: Lam Phi Ngư
Trong quán cafe.

Ánh mặt trời trong vắt chiếu vào từ cửa sổ, lặng yên không một tiếng động rơi lên mái tóc xõa tung mềm mại của thiếu niên, dát lên một màu nâu vàng rực rỡ.

Thời An cắn muỗng nhỏ, cậu đẩy ly thủy tinh sắp bị vét sạch ra ngoài, chớp mắt vài cái, dè dặt hỏi:
"Tôi có thể gọi thêm một ly nữa không?"
"..."
Nhìn bốn cái ly thủy tinh trống rỗng trên bàn, khóe mắt Vương Lê căng ra nhưng Vương Lê vẫn vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó không xa:
"Thêm một ly chocolate parfait size cực lớn."
Vương Lê do dự một lát: "Không, thêm hai ly đi."
...Vương Lê luôn có cảm giác rằng một ly có lẽ vẫn không đủ.

Thời An tỏ ý khen ngợi nhìn nhân loại trước mặt một cái.

Tốt lắm, rất có tiền đồ! Có mắt nhìn đấy!
Cuối cùng, vào lúc Thời An bắt đầu ăn ly kem thứ năm, Vương Lê không nhịn được nữa đưa tay sờ mũi nói: "À ừm, ngài cân nhắc đến đâu rồi?"
Vương Lê giương mắt nhìn thiếu niên ngồi ở phía đối diện, dùng thái độ chân thành nhất của bản thân nói: "Ngài nguyện ý gia nhập không?"
Thời An gật gật đầu: "Có thể."
Nhưng Vương Lê còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Thời An nói tiếp:
"Nhưng tôi muốn một nửa."
Vương Lê sững sờ: "Hả?"
Thời An liếm liếm vết kem ở khóe miệng, nâng đôi mắt sạch sẽ vô tội nhìn Vương Lê, cậu nói với vẻ mặt cực kì vô hại: "Chiến lợi phẩm, tôi muốn một nửa."
Vương Lê trong bụng thất kinh, trên mặt lộ ra vẻ do dự đấu tranh: "Việc này..."
Thời An dùng muỗng nhỏ càn quét chút sô cô la còn sót lại dưới đáy ly, hơi nghiêng đầu hỏi:
"Học viên hệ hỏa lợi hại ở học viện này có lẽ không ít nhỉ? Cậu đến tìm một tân sinh như tôi chỉ đơn giản là vì tôi đã cứu các cậu à? Tôi đoán rằng có lẽ là có gì đó nên không có tôi là không được, nhưng cậu cũng không muốn nói ra nguyên nhân, đúng không?"
Thời An chớp mắt vài cái, chân thành nói: "Một nửa cũng không quá nhiều đâu!"

Đối với cậu, sẵn lòng nhường một nửa chiến lợi phẩm đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi.

- Suy cho cùng là một con rồng, Thời An vẫn thích độc chiếm hơn.

Vương Lê bình tĩnh nhìn Thời An vài giây, cuối cùng cười khổ một tiếng, thở dài: "...!Được thôi, bị cậu đoán trúng rồi."
Không ngờ thiếu niên nhìn như không tim không phổi, không hề sắc sảo vậy mà ở phương diện này lại có loại trực giác như dã thú, có thể xem thấu ý đồ của Vương Lê, còn tranh thủ mặc cả thù lao ở mức cao nhất mà bọn họ có thể chấp nhận.

Phế vật?
...!Sai hoàn toàn.

Giấu tài, thậm chí Thời An còn lừa gạt tất cả mọi người.

Người thế này nói là quái vật cũng không quá.

Vương Lê hít sâu một hơi, nói: "Có thể."
Tuy một nửa thù lao có hơn nhiều, nhưng là người được rèn luyện trong gia tộc lớn từ nhỏ, ở phương diện này Vương Lê có một loại dự cảm nhạy bén mà người thường không thể sánh nổi.

Người trước mắt này không thể đối địch, tốt nhất là nên làm bạn.

Trước khi đối phương chưa bộc lộ tài năng thì đây là cơ hội tốt để kết bạn, dù cho phải nhường một phần lợi ích cũng không hề gì.

"Nhưng mà..."
Vương Lê dừng lại một chút, nói tiếp: "Tuy tôi là đội trưởng nhưng dù sao thành viên trong đội không chỉ có một mình tôi.

Cậu còn phải gặp những thành viên khác nữa."
Muốn những thành viên khác đồng ý cách thức phân chia không đồng đều này thì phải có lí do đầy đủ.

Hoặc là phải có thực lực.


Thời An gió cuốn mây tan tiêu diệt hai phần chocolate parfait, cậu thỏa mãn liếm liếm cái muỗng còn mang theo vị ngọt, ngước mặt nhìn Vương Lê, đáp ngắn gọn: "Được thôi, khi nào thì họ rảnh?"
***
"Sao đội trưởng lại đột nhiên gọi chúng ta đến đây nhỉ?" Trần Mộng hơi nhíu mày, ôm cánh tay nói: "Hơn nữa còn là tới sân huấn luyện?"
Triệu Xã lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.

Ngô Hoán Thành hòa giải nói: "Hiện tại có bàn cũng không kết luận được gì đâu, chúng ta cứ đi vào trước xem sao."
Ba người vừa nói vừa cùng nhau đi vào sân huấn luyện tư nhân của Vương gia.

Sân huấn luyện có mái vòm cực cao, diện tích sân rộng rãi có thể để người luyện tập thi triển tất cả thực lực, tất cả thiết bị huấn luyện ma lực đều là những thiết bị xịn nhất, xét trên cả toàn bộ đại lục này vẫn có thể xem là xuất sắc.

Tại giữa sân, Vương Lê đang ngồi kế một thiếu niên trò chuyện gì đó.

Thiếu niên ngồi trên đài cao, hai bắp chân mảnh khảnh thoải mái nhàn nhã đung đưa, mái tóc xù xù khẽ gật gù, thiếu niên đang nghiêm túc cẩn thận ăn kem trong cái ly giấy trên tay.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vương Lê quay đầu lại nhìn, vẫy tay với ba người bọn họ: "Bên này!"
Sau khi ba người đi tới, Vương Lê giới thiệu cho thiếu niên:
"Trần Mộng, năm tư, sở trường hệ băng."
"Triệu Xã, năm ba, sở trường hệ lực lượng."
"Ngô Hoán Thành, năm ba, sở trường hệ ánh sáng."
Vương Lê quay đầu nhìn ba thành viên đội mình, nói: "Thời An, sở trường hệ hỏa."
Dù đã đoán được người tới là ai nhưng ba người còn lại vẫn cảm thấy khó chịu.

Bọn họ thật sự không ngờ Vương Lê ấy vậy mà lại thật sự mời Thời An tới đây.

Tuy ba người họ chưa bao giờ thật sự gặp Thời An, nhưng những tin đồn liên quan đến Thời An họ đã nghe được không ít.


Trần Mộng đánh giá dáng người mảnh khảnh của thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới, trong đôi mắt hồ ly thoáng hiện lên một tia khinh miệt:
"Thế nên cái người cứu đám người đội trưởng ngày hôm nọ chính là cậu à?"
Triệu Xã kéo Trần Mộng một cái: "Này."
Tuy Triệu Xã ngăn không cho Trần Mộng nói nhưng không thể không nói, khi nhìn thấy dáng người của thiếu niên trước mặt, Triệu Xã cũng không khỏi cảm thấy có chút không ổn.

Cái bộ dạng tay chân lèo khèo gió thổi qua liền ngã này thật sự là người thần bí phóng liệt hỏa ngày hôm nọ ư?
Có nhầm chỗ nào không?
Thời An suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Cứ xem là thế đi."
Dù sao lúc ấy cậu cũng không định cứu đám người kia.

Trần Mộng cảm thấy gân xanh trên trán mình giựt giựt.

Cứ xem là thế đi?
Đây là cái đáp án quỷ gì hả?
Thời An quay đầu nhìn Vương Lê: "Thế nên nếu tôi muốn một nửa chiến lợi phẩm thì phải đánh với bọn họ một trận à?"
Ba người trước mặt cùng lúc cả kinh.

Một nửa chiến lợi phẩm?!!!
Ba người vẻ mặt khó tin nhìn Vương Lê: "Đội trưởng, cậu nghiêm túc đấy à?"
Trên mặt Vương Lê lộ ra một nụ cười khổ.

Ban đầu Vương Lê tính cứ giới thiệu Thời An trước, sau đó để Thời An thể hiện một ít thực lực, cuối cùng mới nói đến chuyện phân chia lợi ích.

Thế nhưng Vương Lê không ngờ Thời An lại thẳn thắn đến vậy, vừa mở miệng là nói thẳng vào chủ đề.

.

Truyện Đô Thị
Vương Lê kiên trì đến cùng: "Không...!không hoàn toàn là vậy..."
Thời An thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt quá, tôi không muốn đánh nhau với mấy người bọn họ đâu."
Vương Lê sững sờ: "?"
Thời An nhảy từ trên đài cao xuống, cậu dùng gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn và chất giọng mềm mại nói: "Lỡ như tôi không khống chế được làm họ bị thương thì không tốt lắm đâu."

Ba người: "..."
Lúc này, mặt mọi người đều đen lại.

Họ hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên không biết lượng sức mà nói lời ngông cuồng trước mặt, bầu không khí lập tức rơi xuống 0 độ.

Trần Mộng cười lạnh một tiếng: "Thế này nhé? Vậy hai người chúng ta thử xem, cậu yên tâm không cần nương tay với tôi đâu."
Trần Mộng gần như là cắn răng gằn từng chữ cuối cùng.

Nhìn tình cảnh giương cung bạt kiếm trước mặt, Vương Lê đau đầu vô cùng.

Rõ ràng chỉ muốn mấy người bọn họ gặp mặt nhau thôi, sao mọi việc lại phát triển thành tình hình như hiện tại chứ?
Để tránh sự việc phát triển theo hướng không thể khống chế, Vương Lê vội vàng đứng ra nói: "Bây giờ mục đích hàng đầu của chúng ta không phải là tỉ thí, các cậu quên rồi à? Hiện tại chỉ còn lại một tuần cuối cùng trước khi ngọn núi bị phong tỏa, nếu chúng ta muốn tiến sâu vào di tích thì đó là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

Thời gian cấp bách, chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt cho nhiệm vụ tiếp theo..."
Đúng lúc này, Ngô Hoán Thành vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Đội trưởng, tôi thấy như vậy là không thỏa đáng."
Ngô Hoán Thành nhìn Thời An đứng cách đó không xa, hơi nheo mắt lại nói:
"Hiện tại thời gian quả thực cấp bách, hơn nữa chúng ta đều hiểu rõ tầm quan trọng của hệ hỏa trong nhiệm vụ lần này.

Phân chia 50% cũng không phải không thể tiếp nhận, nhưng mà đồng đội mới của chúng ta cũng phải chứng minh bản thân có thực lực tương ứng, có đúng không?"
Dù hai người còn lại không nói nhưng vẻ mặt của họ đã tỏ rõ thái độ của mình.

Trên mặt Trần Mộng mang theo ý châm biếm: "Để tôi, ngược lại tôi muốn thử xem-"
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Vương Lê cắt lời: "Không thể, tôi không đồng ý các cậu đánh nhau."
Trần Mộng khiếp sợ nhìn Vương Lê, không phục nói: "Đội trưởng!"
Thái độ của Vương Lê vô cùng kiên định, lắc đầu.

Hiện tại chỉ còn mấy ngày nữa là ngọn núi đó bị phong tỏa.

Nếu trong lúc mấu chốt này mà có bất kì người nào bị thương ngoài ý muốn thì đều sẽ là tổn thất khổng lồ đối với cả đội.

Search sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương sớm nhất nhe mn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.