Đường Trì gõ cửa, đạo diễn đi tới mở cửa vừa nhìn thấy Đường Trì không khỏi sửng sốt.
Còn chưa kịp định thần lại, Đường Trì dựa vào tường, một chân chạm đất vẻ mặt đau khổ nói: “Nghiêm Ngộ Sâm, em bị bong gân rồi, rất đau.”
Huấn luyện khả năng diễn xuất lâu như vậy, cuối cùng diễn xuất cũng có chỗ dùng.
Xét cho cùng, kinh nghiệm trải qua tam kim ảnh đế và huấn luyện chuyên nghiệp của vị đại diễn trẻ tuổi Nghiêm Ngộ Sâm, đạo diễn không nhìn ra bất cứ sơ hở nào, hắn nuốt hết những gì muốn nói xuống, quay đầu lo lắng nói với Nghiêm Ngộ Sâm: “Nghiêm tổng, chân Đường Trì bị thương rồi.”
Một tiếng bảo bối này của Nghiêm Ngộ Sâm, khuôn mặt thanh niên bên trong nhất thời tái xanh.
Đường Trì đắc ý dùng khóe mắt liếc nhìn người bên trong, sau đó vành mắt đỏ bừng duỗi tay túm lấy Nghiêm Ngộ Sâm, cả người tựa như không xương dính trên người Nghiêm Ngộ Sâm: “Lão công, anh ôm em đi phòng y tế được không, đau quá.”
Nghe âm thanh rầm rì của Đường Trì, trái tim Nghiêm Ngộ Sâm hóa thủy, trực tiếp ở trước mặt đạo diễn và Hứa Hải ôm Đường Trì lên, ngay thời điểm hai người chuẩn bị rời đi.
Hứa Hải đột nhiên đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nói: “Trước kia tôi từng họ y, tình cờ tôi thấy một cái hộp đựng thuốc ở đằng đi, chi bằng để tôi băng bó giúp.”
Đạo diễn do dự nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, lại nhìn Hứa Hải: “Cái này có thích hợp không?”
Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: “Cái này cái gì, Hứa Hàn, cậu cho rằng vợ tôi là chuột bạch sao? Đến chứng nhận hành nghề y cậu cũng không có, cậu dựa vào đâu muốn khám cho vợ tôi?”
Đạo diễn có chút ngượng ngùng tiến đến bên tai Nghiêm Ngộ Sâm, nhỏ giọng nhắc nhỏ: “Nghiêm tổng, cậu ta tên Hứa Hải, không phải Hứa Hàn.”
Ngài làm ơn nhớ rõ tên người ta được không? Đã mấy lần rồi vẫn không gọi đúng…
“Có khác nhau sao?” Nghiêm Ngộ Sâm không kiên nhẫn nói, muốn ôm Đường Trì đi.
Đường Trì vẻ mặt mảnh mai nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, ôn nhu nhỏ giọng nói: “Lão công, nếu không để Hứa ca ca khám thử đi.”
“Ca ca?” Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu: “Em chưa từng gọi anh là ca ca.”
Đường Trì vô tội chớp chớp mắt: “Anh lớn hơn em nhiều lắm, nếu bàn về bối phận, anh phải là chú em mới đúng.”
Nghiêm tổng cảm giác trái tim mình đang hứng chịu vạn mũi tên xuyên qua.
“Anh là chú?!” Nghiêm Ngộ Sâm kinh ngạc.
Đường Trì cọ cọ trước ngực anh, nhão nhão dính dính làm nũng nói: “Lão công, người ta rất đau đó, trước cứ để Hứa ca ca khám thử, sau đó chúng ta quay về bàn xem nên gọi anh là chú hay là ca ca, được không?”
Khi Đường Trì nói câu này, dư quang chú ý tới hành động yên lặng nắm chặt tay của Hứa Hải.
Trong lòng Đường Trì sinh ra một loại sảnh khoái.
Hừ, tiểu yêu tinh, muốn đấu với anh đây, cậu còn non lắm.
Thật ra, rất lâu trước kia Nghiêm Ngộ Sâm đã kể cho cậu những lần hẹn hò của anh trước đây, thế nhưng, những người tiếp cận mà Nghiêm Ngộ Sâm nói, không phải người có khuôn mặt đại chúng vặn vẹo méo mó thì cũng là người ham tiền bạc của anh, còn dễ xấu hổ, nói chưa được vài câu anh đã chịu không nổi, hai người liền chia tay.
Chưa từng nói qua còn có một người thiếu chút nữa liền kết hôn.
Nghiêm Ngộ Sâm nói đương nhiên Đường Trì sẽ tin tưởng, dù sao anh cũng là lão công của mình cho nên tổng hợp lại lời giữa hai bên, khẳng định cái người tên Hứa Hải kia suy nghĩ quá nhiều.
Đường Trì vừa làm nũng, Nghiêm Ngộ Sâm lập tức biến thành hôn quân, bất đắc dĩ thở dài: “Thật hết cách với em.”
Sau đó ôm Đường Trì quay lại sô pha, tiện đà bày ra vẻ mặt nghiêm túc đối với cái người cho đến bây giờ anh vẫn không thèm để ý rốt cuộc là Hứa Hải hay là Hứa Hàn: “Cậu nhẹ chút, đừng để em ấy đau.”
Hứa Hàn ừ một tiếng, làm bộ tự tin tôi ra tay anh cứ yên tâm, sau đó cầm hòm thuốc ngồi xổm bên người Đường Trì, vừa mới nhéo mắt cá nhân Đường Trì, Đường Trì lập tức a một tiếng, vội vàng cắn môi dưới nhịn lại.
Giống như thật sự rất đau.
Nghiêm Ngộ Sâm thiếu chút nữa dậm chân tại chỗ: “Chẳng phải đã nói cậu nhẹ chút rồi sao? Sao em ấy lại đau thành như vậy? Nếu cậu không được vậy tôi đưa em ấy đi gặp bác sĩ.”
Hứa Hải đang muốn giải thích, Đường Trì vẻ mặt oán trách nói với Nghiêm Ngộ Sâm: “Lão công, anh không được nói người ta như vậy.”
Chân trước vừa nói giúp Hứa Hải, sau lưng, Đường Trì lập tức vứt cái nhìn thập phần dụ hoặc cho Hứa Hải.
Ánh mắt này có khiến Hứa Hải thích hay không thì Đường Trì không biết, nhưng lại dọa Nghiêm Ngộ Sâm hoảng sợ một trận.
Lại nhìn thấy Hứa Hải đang xoa mắt cá chân trắng nõn của Đường Trì, trong đầu anh đều là ý niệm tà ác, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Không cần nữa, anh đưa em về, anh tự xoa thuốc cho em.” Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì lên.
Nằm trong ngực Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì quay đầu hướng về phía Hứa Hải nở nụ cười.
Hứa Hải lập tức hiểu rõ chuyện thế nào, vì sao Đường Trì luôn kêu đau nhưng dưới mắt cá chân không có hiện tượng sưng đỏ, nguyên lai đều là giả vờ!
Bất quá, chờ đến lúc y chuẩn bị vạch trần Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm đã ôm Đường Trì rời đi rồi.
“Cái cậu Đường Trì kia luôn như thế sao?” Hứa Hải phẫn nộ nói.
Đạo diễn cười nói: “Không biết, Nghiêm tổng là người huấn luyện cậu ấy, Nghiêm tổng hiểu rõ nhất.”
Hứa Hải cắn răng: “Nếu không phải cậu ta, hiện tại Nghiêm Ngộ Sâm đã là của tôi.”
Đạo diễn nhíu mày, có chút khó chịu nói: “Hứa tiên sinh, tôi mặc kệ năm đó ngài và Nghiêm tổng có quan hệ gì hay không, nhưng bây giờ Nghiêm tổng đã kết hôn rồi, cậu nói những lời này không quá tốt lắm đâu, hơn nữa, tôi còn đang ở đây.”
Không chờ Hứa Hải nói tiếp, đạo diễn nói tiếp những lời mà Nghiêm Ngộ Sâm vẫn chưa nói xong: “Tôi nghĩ ý của Nghiêm tổng vừa nãy đã đủ rõ ràng rồi, cho dù quý công ty có rút đại ngôn, chúng tôi cũng sẽ không để Đường Trì tham gia khiêu chiến, cho nên nếu như ngài khăng khăng muốn khiêu chiến với Đường Trì, vậy thì không có cơ hội.”
“Đừng nói nhiều(1), chuyện chưa đến kết quả vậy không ai có thể nói trước được như thế nào.” Hứa Hải nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
(1) Nguyên văn 话别说太满: Đừng nói quá nhiều kiến nó trở nên vô phương cứu chữa, cũng có thể hiểu là không nên nói những lời to tát, phiến diện.
Đạo diễn hừ tiếng, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Cậu là cái thá gì, ngay cả khi nhà các người phá sản Nghiêm tổng của chúng tôi cũng chướng mắt, khoe khoang thì giỏi, giống hệt Cố Chiêu Lương thường tự bê đá đập vào chân mình.”
Hứa Hải rời đi không bao lâu, bên này, Nghiêm Ngộ Sâm đã ôm Đường Trì quay về ký túc xá đạo sư.
Vừa vào cửa, không chờ Nghiêm Ngộ Sâm đặt cậu lên sô pha, Đường Trì đã nhảy xuống rồi.
Nhìn Đường Trì tung tăng nhảy nhót, Nghiêm Ngộ Sâm một chút cũng không ngạc nhiên, chỉ sủng nịch dung túng nhìn cậu: “Diễn xong rồi?”
Đường Trì nhướng mày: “Anh biết em diễn à?”
Nghiêm Ngộ Sâm duỗi tay nhéo chóp mũi Đường Trì: “Kỹ thuật diễn của em là anh dạy, tên ngốc Trương Trình kia không nhìn ra, chẳng lẽ anh cũng không nhìn ra sao? Hơn nữa…” Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì từ phía sau, cằm đặt lên vai cậu: “Khả năng diễn xuất của em quá khoa trương, nếu như quay phim truyền hình, kỹ năng này của em tuyệt đối sẽ bị mắng.”
“Không sao, em muốn khoa trương đấy, em muốn cái tên Hứa Hải kia nhìn ra em đang diễn.” Đường Trì ngồi trên sofa, kều chân ánh mắt tâm cơ nói: “Biết rõ chồng em đã kết hôn rồi còn dám đánh chủ ý lên người chồng em, thậm chí còn che đậy chuyện cố ý thân cận anh nói anh với cậu ta suýt chút nữa kết hôn, phóng đại đến thế không chơi cùng cậu ta, vậy phải xin lỗi với cái tính khoác lác của cậu ta rồi.”
Đương nhiên, quan trong nhất là gần đây trong vòng ngoài vòng có rất nhiều chú ý đến Nghiêm Ngộ Sâm, chó mèo gì cũng muốn cọ lên người Nghiêm Ngộ Sâm, cho dù Nghiêm Ngộ Sâm không quan tâm nhưng Đường Trì đặc biệt khó chịu trong lòng, chi bằng mượn cơ hội này giết gà dọa khỉ.
Nghiêm Ngộ Sâm bóc quýt cho Đường Trì, thương lượng nói: “Em muốn chỉnh cậu ta như thế nào cũng được anh không ý kiến, nhưng em không thể nhân cơ hội làm loạn ném mị nhãn cho người ta chứ? Anh sẽ ghen đấy.”
Đường Trì không thấy ngoài ý muốn: “Em biết.”
Nghiêm Ngộ Sâm ngạc nhiên: “Em biết còn làm như vậy?”
“Em biết, anh thấy em vứt mị nhãn cho cậu ta, mặc kệ có biết em đang diễn hay không đều sẽ nhịn không được mà tức giận, sau đó bế em đi, cho nên em mới vứt mị nhãn cho cậu ta.” Đường Trì đắc ý nói: “Em muốn để cho cậu ta xem, chồng em rốt cuộc sủng em bao nhiêu, ghen chết cậu ta đi.”