Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 25: Kế thừa gia sản



Nghiêm Ngộ Sâm lời lẽ đanh thép: "Em lại nói lung tung gì vậy, sao có khả năng là tôi."

Đường Trì vô ngữ: "Được được được, không phải anh, là Nghiêm Đồng được chưa."

Sắc mặt Nghiêm Ngộ Sâm trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, bày dáng dấp đối đầu với kẻ địch mạnh: "Em nói người đánh Cố Chiêu Lương chinh là Nghiêm Đồng?"

"Đúng vậy." Đường Trì: "Anh ta không chỉ đánh Cố Chiêu Lương, còn dùng dao gác lên cổ Cố Chiếu Lương nữa."

"Khốn nạn!" Nghiêm Ngộ Sâm nổi giận mắng.

"..." Đường Trì ha ha cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên thấy tự mình mắng mình lại có cảm giác chân thực như vậy.

"Anh cũng không cần tức giận như vậy, anh ta không làm gì Cố Chiêu Lương, chỉ muốn hù họa chút thôi." Đường Trì nói.

"Tôi không tức giận điều này." Nghiêm Ngộ Sâm cắn răng nói.

Đường Trì không rõ: "Vậy anh tức giận cái gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm đỏ mắt, cái nhìn nóng rực nhìn chằm chằm Đường Trì, giống như chú chó Husky bị vây quanh ở giữa: "Em biết không, Nghiêm Đồng đi tìm Cố Chiêu Lương nói em là người của cậu ta. Cậu ta vì em, dám trực tiếp lấy dao dọa người, đủ thấy em ở trong lòng cậu ta có bao nhiêu quan trọng. Em là vợ tôi, tên đàn ông khác muốn em, em nói tôi không tức giận thế nào được?"

Đường Trì sửng sốt nửa ngày, mới miễn cưỡng theo kịp mạch não của Nghiêm Ngộ Sâm.

Nghiêm Ngộ Sâm căm phẫn sục sôi: "Tôi đang ăn giấm, thì sao? Vợ tôi bị tên đàn ông khác mơ tưởng quan tâm như vậy, nếu tôi còn thờ ơ không tức giận, tôi còn là đàn ông sao?"

"Anh nhỏ giọng chút." Nghiêm Ngộ Sâm quá kích động, dẫn tới không ít ánh mắt của các học viên cùng VJ liếc nhìn sang, Đường Trì đau đầu: "Bất quá rất nhanh sẽ ly hôn, anh có thể đừng nháo được không a.'

Lúc thường thì nghiêm túc, sao mấy ngày nay luôn làm ra những chuyện ấu trĩ vậy, Đường Trì cũng nghi ngờ tên này có phải bị hồn người khác nhập vào hay không.

Nghiêm Ngộ Sâm dùng cái nĩa đâm bánh mì: "Em cứ như vậy muốn ly hôn với tôi?"

Đường Trì bật cười: "Không phải tôi muốn hay không, ước nguyện ban đầu khi chúng ta kết hôn chỉ là trao đổi lợi ích cho nhau. Một cuộc hôn nhân không có tình cảm, đến kỳ hạn thì hết hạn, cũng không cần phải tiếp tục."

"Không có tình cảm." Nghiêm Ngộ Sâm ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên an tĩnh.

Anh đờ đẫn không lên tiếng ăn bánh mì xong, uống một hớp sữa bò, bất ngờ lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt Đường Trì: "Không phải em nói giữa chúng ta chỉ đơn thuần là trao đổi lợi ích sao. vậy thì viết giấy nợ đi."

"???" Đường Trì không theo kịp đường đi mạch não của Nghiêm Ngộ Sâm: "Giấy nợ gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: "Tôi cho em mượn năm mươi vạn, chẳng phải em muốn trả lại à, cuối cùng tôi cũng phải có bằng chứng để đòi nợ chứ."

Mới nãy ôn nhu chân thành nói trả hay không cũng không đáng kể, hiện tại chờ không được nữa bắt người ta viết giấy nợ, tổ tiên tên này làm kịch Tứ Xuyên lật mặt đúng không... Đường Trì loạch xoạch viết giấy nợ, đưa cho Nghiêm Ngộ Sâm: "Đây."

"Em nợ bên ngoài tổng cộng năm trăm vạn, cho nên tôi phải giúp em trả tất cả mười tháng, sau đó mỗi tháng sau khi nhận được tiền chuyển khoản, nhớ viết giấy nợ cho tôi." Nghiêm Ngộ Sâm gấp giấy nợ lại, cẩn thận cất vào trong túi áo âu phục.

Xong, cầm lấy đồ rời đi.

Đường Trì ngạc nhiên: "Anh còn chưa ăn xong mà."

"Không thấy ngon miệng, không muốn ăn." Tuy rằng lúc nói những lời này, đưa lưng về phía Đường Trì, nhưng Đường Trì cảm thấy anh đang tức giận.

"Đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách." Đường Trì lầu bầu xong, dư quang bất ngờ nhìn thấy góc tấm card lộ ra từ túi bánh dứa, hiếu kỳ lấy ra.

【 Xếp hàng nửa giờ mới mua được, nhất định phải ăn ngon - Chồng - Nghiêm Ngộ Sâm /cười ngốc/ 】

Đường Trì xuất thần hồi lâu, tâm tình có loại tư vị khó nói.

Cậu tỉ mỉ cẩn thận cất tấm card, nhắn một tin nhắn gửi cho Nghiêm Ngộ Sâm.

【 Đường Trì: Cảm ơn. /vỗ đầu chó/ 】

Nghiêm Ngộ Sâm không trả lời cậu, mà hai phút sau, trong thẻ nhận được khoản tiền năm mươi vạn.

Sau khi trả lại tiền cho chủ nợ, bọn xã hội đen lại thêm vài lời tàn nhẫn hung ác, Đường Trì sợ bản thân xem xong sẽ nhớ đến cảnh nguyên chủ bị cắt đứt chân, nên đơn giản xóa hết đi.

Khi trở lại phòng luyện tập, thực tập sinh toàn năng kỳ một của CJ sẽ cùng tổ đội với bọn họ đã đến.

"Cậu chính là Đường Trì?" Một người vóc dáng cao gầy, thanh niên tướng mạo thiên về con lai cười cười tiến tới.

Đường Trì lễ phép cười đáp lại, ánh mắt rơi vào bảng tên trước ngực thanh niên: "Xin chào, Phương tiền bối."

Thanh niên là Phương Thiệu Hiên, thực tập sinh chủ đạp sắp ra mắt trong năm nay của CJ.

"Vốn là trận thi đấu hữu nghị lần này tôi sẽ không đến, bất quá Nghiêm tổn cực lực đề cử cậu, khẳng định là hậu bối rất ưu tú rồi." Phương Thiệu Hiên nhướng mày mỉm cười.

Đường Trì ngẩn ra: "Nghiêm Ngộ Sâm đề cử em với anh?"

"Đúng vậy, anh ấy nói tiềm lực của cậu lớn nhất trong số đám học viên, nếu như bồi dưỡng thêm, nhất định sẽ trở thành quân chủ lực thế hệ mới của giới giải trí." Phương Thiệu Hiên bật cười: "Cậu không biết sao?"

Đường Trì lắc đầu: "Không biệt."

Thì ra, cậu ở trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm là một người ưu tú như vậy sao?

"Mặt cậu sao lại đỏ thế?" Phương Thiệu Hiên chỉ mặt Đường Trì, không hiểu hỏi.

"Không sao không sao, có chút nóng thôi, theo thói quen mặt sẽ đỏ." Đường Trì dùng mu bàn tay lạnh lẽo dán vào hai má, hạ nhiệt cho bản thân.

Bất quá chỉ nghe người ta thuận lại lời anh khen ngợi mình mà thôi, thật sự quá dễ dàng loạn tâm.

Không muốn ly hôn, mình chắc không phải thật sự thích Nghiêm Ngộ Sâm đi.

Huấn luyện viên thanh nhạc vỗ tay hai cái, ra hiệu mọi người yên tĩnh: "Mọi người đều đã tìm được người hợp tác phù hợp với mình, vậy thì để tôi thông báo về sự sắp xếp trong ba ngày này."

"Tiến hành huấn luyện như thường ngày. Trong phương diện tự sáng tác cùng với tự biên đạo nhảy, vì phòng ngừa sao chép lẫn nhau, sau khi các vị đạo sư và đạo diễn thương lượng, quyết định mở các phòng tập cá nhân nhỏ từ tầng ba trở lên, tiến hành huấn luyện đơn độc." Huấn luyện viên thanh nhạc nói: "Còn có, xế chiều ngày hôm nay blog chính thức sẽ công bố tình huống phân đội của các cậu, kết quả phần đánh giá lần này của các cậu dựa vào số liệu cộng đồng mạng bỏ phiếu cùng với số điểm các vị đạo sư cho để quyết định, cho nên các cậu có thể chụp ảnh tự sướng, đăng lên Weibo tuyên truyền một chút, tạo cơ hội kéo phiếu cho bản thân."

"Sau đó ngày mai, cũng chính là thứ tư, mỗi đội phải đến tòa nhà số 5 chụp một tấm poster quảng cáo, blog chính thức muốn dùng làm tuyên truyền, cho nên tối nay các cậu nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận, tranh thủ ngày mai thời điểm lên ống kính biểu hiện trạng thái tốt nhất của mình." Ngoài ra, huấn luyện thanh nhạc còn nhắc nhở vài điều khác cần chú ý, song tiếp tục bắt đầu huấn luyện.

Bởi vì có thực tập sinh của CJ gia nhập vào, tâm lý của tất cả học viên đều áp lực lớn như núi.

"Đường Trì Tiêu Hàn, chú ý độ dài cùng độ ổn định của hơi thở."

"Trương Tử Hằng, cậu cho rằng đây là KTV sao? Âm chuẩn! Chú ý âm chuẩn!"

"Giản Hàng, cậu gào cái gì? Nói bao nhiêu lần rồi, âm cao không phải hát như vậy, cậu tê tâm phế liệt như thế, không tới mười lần thanh quản của cậu liền phế."

"Đường Trì, vũ đạo nhảy tốt như vậy, lượng hô hấp cũng cần phải tốt, sao khí tức lại ngắn thế? Cậu là trẻ con sao?"

...........

Luyện tập cả buổi sáng đến giữa trưa, âm chuẩn của Đường Trì, cảm giác tiết tấu, còn có nhịp thở vững vàng của Đường Trì đều không tồi, nhưng chỉ có độ dài hơi thở không có bất kỳ tiến bộ nào.

"Đừng nản lòng, giọng của cậu nghe rất êm tai, cổ họng là ông trời ban tặng, luyện tập vài lần nữa thôi là được." Phương Thiệu Hiên đưa cho Đường Trì một chai nước, nhìn thấy quần áo Đường Trì bị mồ hôi thấm ướt, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi hiện tại đại khái đã hiểu trước khi tới, tại sao Nghiêm tổng ngàn dặn vạn dặn, nói tôi không được có ý đồ xấu xa với cậu."

Đường Trì mờ mịt: "Có ý gì?"

Phương Thiệu Hiên gỡ tóc tai xuống, nhướng mày cười nói: "Ý tứ chính là cậu rất mê người, đặc biệt là bộ dáng chảy mồ hôi, tâm tư hơi hơi không kiên định, nhìn nhiều sẽ không khống chế được." Nói, y đưa cho Đường Trì một bao giấy: "Lau một chút đi."

Đường Trì bật cười nhận giấy lau mặt: "Nào có khoa trương như vậy."

"Không khoa trương, ăn ngay nói thẳng." Phương Thiệu Hiên nói: "Đúng rồi, tôi nghe một vị tiền bối nói qua có một loại phương pháp luyện tập khí hơi thở, không biết cậu có hứng thú hay không."

Đường Trì tò mò: "Phương pháp gì?"

Phương Thiệu Hiên nghiêm túc nói: "Hôn môi, hôn lưỡi."

Đường Trì: "..."

Anh đùa tôi?

Phương Thiệu Hiên vội vàng nói: "Đây là sự thật, tôi dám cam đoan, cậu phải hôn khoảng ba, bốn phút, tuyệt đối có khả năng kỹ thuật tăng cao."

"..." Đường Trì ha ha: "Tăng cao hay không em không biết, nhưng tám phần mười miệng em sẽ sưng."

Lần trước bị Nghiêm Ngộ Sâm hôn một lúc, miệng đều bị sưng lên, chớ nói chi ba, bốn phút.

"Điểm này xác thực tôi không nghĩ đến ha ha ha, bất quá nghiêm túc mà nói." Phương Thiệu Hiên: "Nghe nói cậu muốn tự mình biên đạo nhảy để tham gia phần đánh giá dancer lần này, có suy nghĩ gì không?"

Đường Trì lắc lắc đầu: "Trước đây tôi chưa từng truy tinh, không rõ vũ đạo nào phù hợp, vẫn luôn không quyết định chắc chắn được."

*Truy tinh: Theo đuổi thần tượng.

Phương Thiệu Hiên suy nghĩ một lát nói: "Kỳ thực, không phải vũ đạo nào phù hợp với sân khấu, mà là vũ đạo nào phù hợp với cậu, cái này tương đối trọng yếu. Dù sao trên sân khấu, cậu có thể cho rằng đây là nơi cậu khuếch đại mị lực của bản thân, cho nên, chỉ cần cậu biểu hiện được vũ đạo đặc cùng mị lực sắc tốt nhất, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề."

Đường Trì: "Có chút đạo lý."

Phương Thiệu Hiên quan sát toàn thân Đường Trì: "Lúc tôi xem qua đoạn video cậu múa ballet, cá nhân tôi cảm thấy được, lần này cậu có thể đi theo con đường waacking."

Waacking là một loại hình vũ đạo freestyle, tương tự như popping, tính sáng tạo cùng tính hòa nhập rất mạnh, ban đầu được bắt nguồn từ cộng đồng người đồng tính. Mà trước mắt nói cũng không được lưu hành trong nước, bởi vì nhiều người nghĩ rằng những người nhảy waacking đều tương đối nữ tính, hoặc đều có ý nghĩ bọn họ là gay.

Đường Trì cau mày: "Mặc dù bây giờ luật pháp cho phép đồng tính luyến ái, mà đại chúng đối với nam giới nhảy waacking vẫn có không ít phiến diện, anh xác định chủ ý này có thể?"

Phương Thiệu Hiên cười nói: "Người khác không được, nhưng tôi cảm thấy cậu không thành vấn đề. Cậu có thể nảy ballet có lực như vậy, cậu cũng có thể dùng năng lực để lật đổ nhận thức của mọi người về waacking. Hơn nữa, quan trọng nhất là," Phương Thiệu Hiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Trì: "Trên người cậu có một loại mị lực nam nữ đều ăn, nhảy waacking không thể không thích hợp hơn. Ngoài ra, còn có thể dựa trên cơ sở waacking, thêm vào một ít vũ đạo khác, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn chút."

Đường Trì nửa tin nửa ngờ nhìn y, mặc dù Phương Thiệu Hiên đang rất nghiêm túc đưa ra ý kiến cho cậu, nghe ra cũng rất có đạo lý, nhưng trong lòng tựa như có cọng lông cọ ngứa, luông thấy phía trước là một cái hố sâu.

.............

Buổi tối 11 giờ, Đường Trì cùng Phương Thiệu Hiên ở trong phòng luyện tập, cân nhắc chuyện bố trí vũ đạo.

Ca khúc tạm xác định theo phong cách House, vũ đạo trung gian, Đường Trì thiết kế không ít động tác khó, ngược lại không phải để phô trương kỹ năng, chỉ đơn thuần muốn phù hợp hơn với ca khúc.

"Nếu không nghỉ ngơi một lát đi." Phương Thiệu Hiên lau mồ hôi.

"Không có gì, tiếp tục." Đường Trì đếm nhịp, một phát bắt được tay Phương Thiệu Hiên, coi nó làm trục, tay phải ấn trụ lên vai Phương Thiệu Hiên, mượn lực đứng chổng ngược bay lên không trung, tại không trung sau khi bảo trì đứng yên gần hai giây, vững vảng rơi xuống mặt đất.

Phương Thiệu Hiên đụng quyền với Đường Trì: "Lợi hại a, không hổ là người của ông chủ nhà tôi."

Đường Trì: "????"

Phương Thiệu Hiên vội vàng che miệng, nhưng đã chậm.

Đường Trì cau mày: "Anh... biết quan hệ của em với Nghiêm Ngộ Sâm?"

Sự việc đã đến nước này, Phương Thiệu Hiên cũng không dối gạt nữa: "Biết."

Đường Trì: "Nghiêm Ngộ Sâm nói cho anh?"

Phương Thiệu Hiên ừm một tiếng.

Đường Trì: "...."

Phương Thiệu Hiên: "Nói thật, tôi chưa từng thấy ông chủ đối tốt với ai như vậy. Nửa đêm hôm qua, tôi đang ngủ, anh ấy đột nhiên gửi cho tôi một bản ghi nhớ. Chuyên môn nhắc nhở tôi, nhịp điệu của cậu không ổn, dễ bị lão sư mắng, nói tôi cổ vũ cậu nhiều một chút, đừng để cậu nản chí. Còn nói, thời điểm cậu nhảy, đối với động tác có yêu cầu rất cao về tiêu chuẩn trình độ, thường thường sẽ bị thương, không phải trẹo cổ tay thì bị trầy da, nói tôi cẩn thận chút, sau đó bất cứ lúc nào cũng phải dự trữ sẵn thuốc trị thương. Còn có còn có, ông chủ nói dạ dày cậu không tốt, còn thích ăn mấy loại đồ ăn đầy dầu như đùi gà, thịt kho tàu, kêu tôi lúc ăn cơm nhìn cậu nhiều chút."

Đường Trì nhìn điện thoại của Phương Thiệu Hiên ghi nhớ mấy chục điều, trong lòng hồi hộp, có điểm thất thần nói: "Anh ấy... làm sao biết tất cả mọi chuyện."

Phương Thiệu Hiên còn muốn nói gì nữa, chuông điện thoại Đường Trì đột nhiên vang lên.

Là Nghiêm Ngộ Sâm gọi.

Mới vừa kết nối, truyền đến một giọng nam nói một cách chóng mặt.

"Đường Trì, tôi muốn chết rồi, em có thể đến đây nhìn tôi một lần được không?"

"Hả?" Cái quỷ gì vậy? Đường Trì ngạc nhiên: "Nghiêm Ngộ Sâm anh sao vậy? Anh đang ở đâu?"

"Tôi đang ở ký túc xá, tôi sắp chết rồi, em có thể đến đây nhìn tôi một lần không, Đường Trì." Nghiêm Ngộ Sâm nói năng lộn xộn, giọng nói vô cùng thống khổ, như thể sắp chết: "Chỉ cần em qua, tôi sẽ đem toàn bộ gia sản đưa cho em."

"Anh câm miệng cho tôi! Ông đây thèm vào tài sản của anh, ngoan ngoãn chờ." Đường Trì cúp điện thoại, vội vàng mặc áo khoác: "Hôm nay không luyện nữa, hình như Nghiêm Ngộ Sâm uống say rồi, tôi đi xem một chút."

Thời điểm vội vàng chạy đến ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm, mới phát hiện, Nghiêm Ngộ Sâm không ở phòng khách, cũng không ở phòng ngủ, mà là đang ở... trong bồn tắm ở phòng tắm.

Bên cạnh bồn tắm, xếp đặt hai mươi mấy cái thẻ, cực kỳ xa hoa.

"Em đến rồi." Nghiêm Ngộ Sâm bộ dáng thoi thóp: "Bên cạnh quan tài là toàn bộ gia sản của tôi, em đều lấy đi, sau đó tái giá, vạn nhất cuộc sống không dễ dàng, còn có thể lấy số tiền này cứu giúp em."

"Mật mã sở hữu tôi đều đổi thành sinh nhật của em." Nghiêm Ngộ Sâm một bên chóng mặt nói, một bên cầm ví tiền, không cẩn thận, lấy ra một tấm thẻ ở giữa, sau đó bên khác bày ra hai mươi mấy cái thẻ: "Cái này cũng cho em."

"Anh hai, đây đều là thẻ kiểm tra sức khỏe của anh...." Đường Trì ghét bỏ cởϊ áσ khoác đầy mùi rượu trên người Nghiêm Ngộ Sâm ném đi: "Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu vậy."

=> Chương kế tiếp - Chương 26: Tôi thích em. [1]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.