“Nếu vậy em thật tàn nhẫn a.” Nghiêm Nhất Tự than vãn với Đường Trì.
“Anh thật biết đùa giỡn.” Đường Trì cau mày: “Tôi thì làm sao?”
Nghiêm Nhất Tự chính chính đáng đáng nói: “Em không quan tâm tôi đã làm chuyện này với người khác hay chưa, nhưng tôi ngày càng quan tâm đến chuyện em có chồng.”
Đường Trì mặt vô biểu tình: “Sau đó?”
Đường Trì thường ngày đều mặc áo sơ mi đơn giản, ngay khi lời nói vừa rơi xuống, đầu ngón tay của Nghiêm Nhất Tự dần cởi cúc áo trước ngực cậu: “Sau đó tôi rất tò mò, vợ chồng em, một tuần làm mấy lần?”
Không lần… Đường Trì nói nhăng nói cuội: “Cũng khoảng ba bốn lần, làm sao, ghét bỏ tôi bẩn?”
Nghiêm Nhất Tự khúc khích cười: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn nghĩ cách khiến em thoải mái hơn khi làm chuyện đó thôi.”
“Anh có thể câm miệng được rồi.” Đường Trì trợn trắng mắt lườm qua: “Tôi cảm thấy anh không cần phải đề ra mục tiêu cho mình xa như vậy, bước đầu tiên, làm ơn hãy làm tôi cứng trước đã, ok?”
Nếu không tất cả chỉ là lý luận suông, rất có ý tứ?
Ngón tay Nghiêm Nhất Tự thoáng cứng đờ, cắn răng mỉm cười nói: “Bảo bối nhi, em so với những người khác lãng hơn nhiều a.”
Đường Trì đầu đầy hắc tuyến, giọng điệu này thật sự không thể chịu nổi.
Năm phút sau, phục vụ mang hai chai rượu lên.
Chuyên gia nội trợ Nghiêm Nhất Tự đang ở trong phòng bếp nấu ăn, Đường Trì mở chai rượu, ngồi cạnh bàn ăn chờ anh.
Trong lúc đó, ánh mắt cậu vô tình rơi trên giá sách mini treo trên bức tường bên cạnh.
Trên giá sách đặt một cuốn truyện tranh, tên 《 Killer Rabbit 》.
Giống hệt cuốn truyện tranh cậu thấy trong nhà Nghiêm Đồng.
Lần trước sau khi rời khỏi nhà Nghiêm Đồng, Đường Trì hiếu kỳ lên mạng tìm kiếm, nhưng đều không thấy bất kì thông tin gì liên quan đến bộ truyện tranh này.
“Cuốn truyện tranh kia, anh lấy nó ở đâu vậy?” Đường Trì hỏi.
Nghiêm Nhất Tự cởi tạp dề xuống, bưng đồ ăn đặt lên bàn: “Là tôi vẽ lúc mười lăm tuổi, ban đầu vốn in thành bốn cuốn, nhưng tôi bị mất một cuốn vào sinh nhật thứ mười bảy của mình.”
Chẳng lẽ bị Nghiêm Đồng lấy mất? Đường Trì: “Nội dung trong truyện, cũng là anh sáng tác sao?”
Nghiêm Nhất Tự không trả lời ngay, mà lười biếng ngồi xuống bên cạnh Đường Trì, một tay chống đỡ đầu nhìn Đường Trì: “Hình như em rất có hứng thú với cuốn truyện tranh này.”
Đường Trì khẽ mỉm cười: “Không phải, tôi chỉ hứng thú với những chuyện liên quan đến anh.”
Trải qua khoảng thời gian ở chung, Đường Trì trên cơ bản đã đoán ra được hệ thống bài võ của hàng này.
Đối phó với loại người tao nhiễu như Nghiêm Nhất Tự, cậu phải so với anh ta càng buồn nôn hơn, càng mắc ói hơn, mới được.
Nghiêm Nhất Tự thật sự không nghĩ tới Đường Trì sẽ bất ngờ nói như vậy, sửng sốt vài giây sau mới hoàn hồn lại: “Còn nhớ ban nãy tôi nói với em vào năm mười bảy tuổi tôi đã mơ thấy giấc mơ kia không? Nội dung của cuốn truyện tranh, chính là tôi tỉ mỉ phác họa lại giấc mơ.”
Nghe vậy, Đường Trì đột nhiên cảm thấy có một mối liên hệ đặc biệt giữa ba nhân cách của Nghiêm Ngộ Sâm.
“Đừng lo lắng, mau ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta còn chuyện quan trọng cần làm.” Nghiêm Nhất Tự có thâm ý khác nhìn Đường Trì.
Đường Trì: “…”
Người này thật sự muốn lên giường với cậu?
Cơm nước xong, tắm xong, suy đoán của Đường Trì biến thành hiện thực.
Đường Trì đến phòng Nghiêm Nhất Tự mượn máy sấy tóc, Nghiêm Nhất Tự mười phần phong tao nằm nghiêng trên giường: “Em thích chính diện, hay là quay lưng?”
Đường Trì nhất thời không hiểu: “Cái gì chính diện quay lưng?”
Nghiêm Nhất Tự nhíu mày: “Từ chính diện làm, hay là quay lưng làm em a.”
“…” Cảm ơn, tôi không muốn tư thế nào hết. Đường Trì lau tóc: “Ngày mai anh có tính toán gì không?”
Dựa theo lời giải thích của Nghiêm Ngộ Sâm, ít nhất tới năm giờ chiều ngày chủ nhật Nghiêm Nhất Tự mới biến mất, hai ngày này, Đường Trì phải trông chừng anh ta.
“Đã lâu không ra ngoài chơi, ngày mai dự tính đến bờ biển ngắm.” Nghiêm Nhất Tự mị mắt nhỏ, vươn tay mò eo Đường Trì, nhưng lại bị Đường Trì đánh một cái đành thu tay.
“Tôi đi cùng anh.” Đường Trì đưa đầu hướng máy sấy, vù vù vù sấy tóc.
Sấy được một nửa, đột nhiên điện thoại của Đường Trì vang lên tiếng đổ chuông.
Nhạc chuông điện thoại là bài 《 Rabbit 》của Matt Duke.
Giai điệu ưu thương nhẹ nhàng, ban đầu Nghiêm Nhất Tự thích ý lười biếng, ánh mắt bỗng choáng váng, đồng tử bắt đầu mất đi điểm tiêu cự.
All the blood and guts are exposed
( Huyết dịch cùng nội tạng hoàn toàn bại lộ )
Your spirit has been begging to leave
(Tinh thần của cậu vẫn luôn khẩn cầu muốn trốn tránh )
So run, littel rabbit, run
( Cho nên chạy thôi, thỏ, chạy thôi )
Run, littel rabbit, run
( Chạy thôi, thỏ, chạy thôi )
………
“Alo?” Đường Trì buông máy sấy, nhanh tay nhận điện thoại, bên kia truyền đến âm thanh của đạo diễn.
“Đường Trì, Nghiêm tổng có ở cùng cậu không?” Đạo diễn hỏi.
Đường Trì liếc nhìn Nghiêm Nhất Tự nằm trên giường, tâm mệt nói: “Ở, xin hỏi ngài tìm anh ấy có chuyện gì không?”
Đạo diễn cười ngây ngô nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là vừa nãy có gọi điện cho Nghiêm tổng, nhưng cậu ấy không nhận, tôi có chút lo lắng, cho nên muốn gọi cho cậu xác minh một chút, Nghiêm tổng hiện tại tốt hơn chưa?”
Đường Trì: “Đạo diễn yên tâm, anh ấy không có chuyện gì.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Đạo diễn đột nhiên hạ thấp giọng: “Chuyện cậu và Nghiêm tổng kết hôn, tôi đã biết rồi, bất quá cậu yên tâm, tôi đã đúng lúc phong tỏa tin tức, bên phía truyền thông sẽ không nghe được tiếng gió.”
Đường Trì thiếu chút nữa quên béng việc này, nghe vậy thì cười khẽ: “Vậy thì thật cảm ơn đạo diễn, hai chúng tôi ngầm kết hôn, ngay từ đầu không muốn có quá nhiều người biết chuyện này.”
Hơn nữa, chưa đầy một tháng nữa, có lẽ sẽ phải ly hôn, hiện tại bị khui ra, chỉ sợ đến thời điểm đó sẽ rất phiền phức.
Cúp điện thoại, Đường Trì vừa nghiêng đầu, phát hiện Nghiêm Nhất Tự đang ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt cố chấp nhìn mình.
“Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?” Đường Trì bật cười: “Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng vẫn cứ nhìn tôi nữa, tối nay tôi cũng không lên giường với anh đâu.”
Nói xong, cậu định quay người về phòng của mình, đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh thâm trầm.
“Tiểu Trì, em cứng.”
Cơ thể Đường Trì thoáng cứng đờ, cái giọng điệu này, cái giọng điệu này… Cậu cứng ngắc xoay người.
“Tiểu Trì, anh biết rõ em thích anh, anh không nên mặc như vậy câu dẫn em.” Nghiêm Đồng âm hàn nói: “Anh mặc như vậy, em có thể sẽ không khống chế được mình.”
Vừa nói, Nghiêm Đồng bước xuống giường tiến lại gần Đường Trì.
Đường Trì theo bản năng lùi về phía sau, nhưng bất quá lùi được mấy bước, liền bị Nghiêm Đồng ép dán lên tường.
Ngón tay mảnh khảnh của Nghiêm Đồng thăm dò vào đai áo ngủ của Đường Trì, móc nhẹ một cái, nút thắt vốn dĩ không chắc chắn đã tự động tháo gỡ.
“Qυầи ɭóŧ màu đen.”Nghiêm Đồng cúi đầu nhìn xuống phần dưới của Đường Trì: “Em thích.”
Đường Trì nhanh chóng nắm chặt áo ngủ, trong nháy mắt du͙ƈ vọиɠ muốn chết cũng có.
Bây giờ không phải thời gian Nghiêm Nhất Tự xuất hiện hay sao, tại sao cái tên Nghiêm Đồng này lại đến nữa?!
Nghiêm Đồng bắt lấy tay Đường Trì, đột nhiên mạnh mẽ đem người xoay một vòng, ấn lên tường.
Ngực Đường Trì dán sát lên vách tường lạnh lẽo, không khỏi khẽ kêu một tiếng: “Nghiêm Đồng, cậu muốn làm gì?”
“Không làm gì, chỉ muốn kiểm tra một chút, trên người không có mùi vị của chồng Tiểu Trì, Tiểu Trì là người sạch sẽ nhất trên đời này, em nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt.” Nghiêm Đồng vừa nói, một bên vén áo ngủ của Đường Trì.
Đường Trì há hốc mồm, đại ca anh rốt cuộc muốn làm gì a?
“Nghiêm Đồng, cậu đừng, cậu cậu cậu còn nhỏ, không thể làm chuyện này.” Đường Trì nói năng lộn xộn.
Đại ca, anh cách xa tôi một chút đi, tôi sợ!
“Tuổi tác không phải vấn đề.” Nghiêm Đồng nhàn nhạt nói xong, thời điểm nghiêng người về phía trước, không quên thấp giọng dụ dỗ: “Tiểu Trì anh yên tâm, em kiểm tra một chút, rất ôn nhu, không cần sợ.”
Đường Trì vội vàng nói: “Cậu không biết đâu, chồng tôi không được, phương diện kia có một tật xấu, anh ấy căn bản chưa từng làm tôi, cho nên trên người tôi rất sạch sẽ, một chút mùi vị cũng không có, không cần kiểm tra, thật sự không cần kiểm tra.”
Nghiêm Đồng ánh mắt âm u cố chấp nói: “Em không tin.”
Đường Trì: “…”
———————
Phàn Phàn: Mình đổi xưng hô tí nhé.
———————
=> Chương kế tiếp - Chương 33: Âm mưu chống đối. [2]