Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 5: Tôi thật sự rất nghèo.



10 phút sau, đèn giao thông quốc lộ.

Nghiêm Ngộ Sâm nhìn qua gương dùng bông khử trùng lau miệng vết thương: "Sao cậu ở đây?"

"Có chút chuyện không đáng nói." Đường Trì: "Còn anh, vì sao lại bị người ta đánh?"

"Đi vệ sinh, gã nam nhân kia đột nhiên xông ra đánh tôi một gậy." Nghiêm Ngô Sâm hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Đường Trì: "Thời điểm đánh tôi, trong miệng cậu ta còn lẩm bẩm, Đường Trì, mày là tên điên... Ngược lại nói toàn những lời khó nghe."

"Xin lỗi, tên đó là em trai cùng mẹ khác cha với tôi. Hai chúng tôi có chút mâu thuẫn cá nhân." Đường Trì; "Liên lụy anh rồi."

"Không sao, tiền thuốc thang cậu trả là được." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng.

Nghĩ đến bản thân trong ví chỉ có 20 tệ, Đường Trì da mặt dày thương lượng: "Anh có thể ký hóa đơn trước không? Tôi gần nhất... trong người có chút nghèo."

Nghiêm Ngộ Sâm nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Anh trai cậu là ông chủ truyền thanh Đường Đậu, cậu không có tiền?"

Đường Trì giải thích: "Chi phí sinh hoạt tháng này anh tôi đã gửi nhưng tôi tiêu hết rồi, hiện tại trên người chỉ còn đúng 20 tệ, nếu không bây giờ tôi trả trước cho anh?"

Nghiêm Ngộ Sâm ghét bỏ nói: "Quên đi, vẫn là ghi nợ trước đi."

"Ồ." Đường Trì đột nhiên nhớ tới vấn đề gì: "Tôi nghe nhân viên quán bar gọi anh là ông chủ, phạm vi kính doanh của anh khá rộng nha."

Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm phút chốc lóe lên tia lạnh lẽo, hạ mi mắt: "Ông chủ trên danh nghĩa, tôi không thường lui tới, sau này tốt hơn hết cậu tránh xa nơi đó chút."

Đường Trì: "??"

Liên quan gì đến cậu?

"Nghe rõ chưa?"

Nghiêm Ngộ Sâm thấy cậu không đáp, quay đầu hỏi lại một lần nữa.

Đương Trì gật đầu: "Đã biết, hơn nữa tôi muốn đến cũng không đến nơi như vậy đâu, lại nói, tiêu phí quán này của anh quá đắt đi, một chai nước cũng có thể uống cạn tiền của tôi, tôi còn muốn tiết kiệm tiền, chuẩn bị sau khi cùng anh ly hôn sẽ tìm một người bạn trai mới."

Cậu đều nghĩ hết rồi, chờ xử lý hết những mối quan hệ thù địch của nguyên chủ xong, liền nhanh chóng ly hôn với Nghiêm Ngộ Sâm, sau đó tìm bạn trai mới, thanh thanh thản thản qua hết kiếp người.

"Bạn trai mới?" Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cậu chẳng lẽ không biết, sau khi xuất đạo từ trại huấn luyện, trong vòng năm năm không được phép yêu đương sao?"

Đường Trì sửng sốt: "Còn có quy định này? Nhưng Cố Chiêu Lương với Giang Miện không phải đang lặng lẽ yêu nhau sao?"

"Cố Chiêu Lương là ảnh đế, tổ đạo diễn và công ty quản lý đều không dám quản trên đầu nó, Giang Miện chỉ lây hào quang từ nó mà thôi." Nghiêm Ngộ Sâm hơi híp mắt lại: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu thừa nhận mối quan hệ giữa Cố Chiêu Lương và Giang Miện một cách hờ hững như vậy, cậu không ghen tị?"

Đường Trì sửng sốt một chút, lát sau mới phản ứng lại ngụ ý trong lời của Nghiêm Ngộ Sâm, bật cười: "Tôi không thích Cố Chiêu Lương, cũng chẳng thích Giang Miện, hai bọn họ yêu nhau, tôi ghen tị làm gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm nghĩ chính mình nghe nhầm rồi: "Cậu không thích Cố Chiêu Lương?"

Trực tiếp phủ nhận, nói không có sức thuyết phục, Đường Trì thản nhiên gật đầu: "Trước đây tôi đối với anh ta có chút hứng thú, nhưng bây giờ không thích nữa rồi."

Nghiêm Ngộ Sâm tương tín tương nghi đưa mắt nhìn cậu: "Hi vọng lời cậu nói cùng suy nghĩ trong lòng giống nhau. Đúng rồi, từ hôm nay trại huấn luyện sẽ tiến hành phong cách huấn luyện khép kín, nghiêm cấm học viên tự ý ra ngoài, cậu tại sao lại ra ngoài được?"

*Tương tín tương nghi: Bán tín bán nghi - Nửa tiên nửa ngờ.

"Tôi... tôi cứ như vậy ra ngoài." Cũng chính là bò tường ra ngoài, nói ra có chút hèn mọn, Đường Trì nhanh chóng kết thúc chủ đề trò chuyện: "Còn mười phút nữa mới đến bệnh viện, anh nghỉ ngơi trước một lúc đi."

Đưa Nghiêm Ngộ Sâm đến bệnh viện, băng bó lại vết thương một chút, chờ kết quả kiểm tra, xác định không có dấu hiệu chấn động, Đường Trì vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã." Nghiêm Ngộ Sâm chậm rãi rải=o bước đến trước mặt cậu, lấy ra trong túi một tấm thẻ: "Cái này cho cậu."

Mặc dù trên đầu Nghiêm Ngộ Sâm đang quấn băng, nhưng hoàn toàn không tổn hại sắc đẹp, vẫn chói mắt, yên tĩnh đứng trong đại sảnh bệnh viện, khiến y tá nhỏ bên cạnh bị mê hoặc thần trí không rõ.

Đường Trì sửng sốt, đang yên đang lành đưa thẻ cho cậu làm gì? Chơi trò bá tổng à?

"Không cần đâu, sang tháng anh tôi sẽ đưa phí sinh hoạt cho tôi." Đường Trì nở nụ cười từ chối.

Nghiêm Ngộ Sâm há miệng, ánh mắt quái lạ nhìn Đường Trì: "Đây là... thẻ giao thông công cộng, bất quá chỉ là phiên bản giới hạn, có chút giống với thẻ ngân hàng."

Đường Trì lúc này mới chú ý tới trên thẻ ghi vài chữ giản thể tự nhiên "Thẻ thành phố": "..."

Thật sự quá mất mặt.

"Của Giang Miện, vài ngày trước thời điểm cùng Cố Chiêu Lương ăn cơm bị rơi mất, cậu giúp tôi trả lại cho nó." Nghiêm Ngộ Sâm nói.

Đường Trì ừm một tiếng: "Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, chú ý vết thương, nợ anh tiền thuốc sang tháng tôi sẽ trả lại anh."

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh giọng: "Tiền thuốc thì không cần nữa, nếu cậu thật sự muốn nợ tôi, ở trại huấn luyện biểu hiện tốt một chút, đừng để Giang Miện giành được hạng ngạnh xuất đạo C vị."

Đường Trì không hiểu: "Tại sao?"

"Bởi vì tôi không thích Giang Miện." Nghiêm Ngộ Sâm nói xong, liền lấy chìa khóa xe rời đi.

Đường Trì nhìn thẻ giao thông công cộng trong tay, không thể không cảm thán, những quan hệ trong nguyên tác thực phức tạp.

Rời khỏi bệnh viện, Đường Trì lập tức trở về trại huấn luyện.

Đêm tối gió lớn, ánh sáng mờ ảo của đèn đường chiếu lên người Đường Trì đang chuẩn bị leo tường.

Năm phút trước, cậu gửi tin nhắn cho Tiêu Hàn, kêu cậu ta tới đây đón mình, hiện tại chắc gần tới rồi.

Đường Trì tìm vị trí, trèo lên đầu tường, sau khi chuẩn bị tư thế nhảy xuống, một đạo ánh sáng từ đèn pin đột nhiên chiếu tới, toàn bộ tầm nhìn của Đường Trì trở thành điểm mù, bước hụt vào khoảng trống, từ trên đầu tường ngã xuống.

Trẹo chân rồi.

"Đường Trì? Muộn thế này rồi cậu không ở kí túc xá, leo tường làm cái gì?" Phó đạo diễn nhanh chóng đỡ cậu dậy.

"Tôi..." Đường Trì muốn nghĩ một cái cớ, bỗng nhiên bị ai đó đánh gãy.

"Cậu có biết hay không, một mình ra ngoài trong thời điểm phong bế huấn luyện là một vấn đề rất nghiêm trọng." Cố Chiêu Lương phiền chán nhìn cậu, quay sang hỏi phó đạo diễn: "Tôi nhớ tới, theo quy định của trại huấn luyện, tự ý ra ngoài sẽ bị giáng một cấp đúng không?"

Phó đạo diễn lúng túng gật đầu: "Đúng, ra ngoài lần đầu giáng một cấp, ra ngoài lần hai giáng hai cấp, ra ngoài lần ba... trực tiếp rời khỏi trại huấn luyện."

Phó đạo diễn cũng biết, Đường Trì vừa bắt đầu là dựa vào mối quan hệ để tiến vào, vì vậy Đường Trì cùng Cố Chiêu Lương, cả hai người bọn họ ông đều không dám đắc tội.

Cố Chiêu Lương cười khẩy: "Vậy cứ theo quy định mà làm đi."

Phó đạo diễn nhỏ giọng thì thào: "Bất quá... bọn họ đã quen việc tự do ở bên ngoài, trong một thời gian ngắn không thích nghi với cuộc sống khép kín như này là điều bình thường, hơn nữa là lần đầu phạm quy, nếu không liền cho lời nhắc nhở được rồi."

Cố Chiêu Lương lạnh lùng quay đầu sang: "Ông nói gì?"

"Giáng thì giáng đi, không quan trọng." Đường Trì lạnh nhạt nhìn Cố Chiêu Lương, từ trong túi lấy thẻ giao thông đưa cho hắn: "Của Giang Miện, làm phiền thầy Cố đưa cho cậu ta."

Nói xong, cầm theo túi xách, khập khiễng đi theo hướng kí túc xá.

"Cậu cẩn thận một chút, nếu không tôi đưa cậu đi." Phó đạo diễn định tiến lên, Đường Trì quay đầu lại cười phất tay với ông: "Phó đạo diễn yên tâm, tôi không sao."

Xoáy lê nhỏ đáng yêu, đôi mắt cười thành hình bán nguyệt, còn có các đường nét trên gương mặt vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.

Cùng cậu đưa mắt nhìn nhau, phó đạo diễn lá gan lớn hơn chút: "Tôi nói thầy Cố, quy định là tử, người là sống, cậu ấy lần đầu phạm phải, chân còn đang bị thương, bằng không đừng giáng cấp, nếu bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nói rằng tổ chương trình của chúng ta không tốt."

Cố Chiêu Lương lạnh giọng nói: "Quy định chính là quy định.".

Phó đạo diễn: "Thế nhưng điều này cũng có phần cứng ngắc. Lại nói, cậu cũng biết đấy, cố vấn trực hệ của bọn họ là Nghiêm tổng đã sớm rời đi, cậu ấy muốn xin nghỉ với người trên, quá trình xin nghỉ khá rắc rối, chắc có lẽ là có việc gấp, không kịp nói rõ tình hình, mới một mình ra ngoài."

Cố Chiêu Lương: "Phó đạo diễn, không phải trước đây ông cũng không để cậu ta vào mắt sao, tại sao bây giờ ông lại giúp cậu ta nói chuyện?"

"Tôi trước đây cảm thấy cậu ấy không tốt, những biểu hiện của cậu ấy trong hai ngày nay không tệ như tôi nghĩ, cũng rất lịch sự lễ phép, còn..." Phó đạo diễn nhìn sắc mặt Cố Chiêu Lương dần chuyển sang âm trầm, bất đắc dĩ dừng lại ý định: "Haiz, giáng liền giáng đi, cậu ấy không có ý kiến, tôi cũng không quản nữa."

Cố Chiêu Lương nhàn nhạt đáp ừm một tiếng, định cùng phó đạo diễn rời đi, đột nhiên đạo diễn cũng cầm theo đèn pin lắc lắc chiếu lại đây.

"Thầy Cố, lão Lâm, các cậu đều ở đây làm gì vậy?" Đạo diễn nói.

Phó đạo diễn tò mò: "Đạo diễn, ông không phải đang ở phòng bên tập làm việc sao, sao lại tới đây?"

Đạo diễn: "Tới đón Đường Trì."

Phó đạo diễn không rõ: "Ông đón cậu ấy làm gì? Cậu ấy vừa đi ban nãy rồi."

Đạo diễn ngạc nhiên: "Đi rồi?"

Phó đạo diễn ừm một tiếng: "Không, vừa nãy cậu ấy leo tường qua, bị tôi cùng thầy Cố bắt tại trận, chân còn bị thương, sau đó bị thầy Cố giáo huấn một lúc, liền rời đi rồi."

Đạo diễn da mặt run lên: "Thầy Cố, ngài giáo huấn cậu ấy?"

Cố Chiêu Lương cười lạnh: "Có vấn đề?"

"Không, không thành vấn đề, chỉ là vài phút trước, Nghiêm tổng đặc biệt nhắn tin cho tôi nói hôm nay cùng Đường Trì ra ngoài có việc." Đạo diễn khô khan cười: "Còn kêu tôi tìm người đón cậu ấy, nói đừng để cậu ấy leo tường, để cậu ấy đi vào từ cổng chính, nếu lớp B bọn họ bị mất mặt, Nghiêm tổng sẽ không vui, sẽ do dự không biết có nên bổ sung thêm đầu tư vào tổ chương trình nữa không."

Cố Chiêu Lương cau mày: "Chú nhỏ thật sự nói với ông như vậy?"

Đạo diễn lấy điện thoại ra mở đoạn tin nhắn trò chuyện trên WeChat: "A, cậu xem, những gì tôi nói vừa rồi chinh là Nghiêm tổng dặn dò."

Cố Chiêu Lương liếc nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt thối đi vài phần: "..."

---------------------

"Sau khi cùng tinh phân bá tổng ly hôn" trên Wordpress: https://hoangiathanhlau.wordpress.com/sau-khi-cung-tinh-phan-ba-tong-ly-hon/


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.