"Anh bị cảm?" Đường Trì lo lắng nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.
Tối qua, mình gối lên khuỷu tay Nghiêm Ngộ Sâm ngủ cả đêm, còn thuận tiện kéo toàn bộ chăn lên người mình, Nghiêm Ngộ Sâm sợ đánh thức cậu nên cả đêm ngủ đều không đắp chăn.
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu: "Không có, khả năng có người đang mắng anh."
Cơm nước xong, Nghiêm Ngộ Sâm thừa dịp mình còn tỉnh táo, nhanh chóng quay lại công ty xử lý công việc đọng lại.
Bên này, Đường Trì như thường lệ huấn luyện.
Lúc chạng vạng, ngay tại thời điểm những fan hâm mộ chuẩn bị đem chiến lợi phẩm trở vệ, một người phụ nữ trung niên khóc lóc chạy tới...
Đường Trì đang ăn cơm tối, một nhân viên của đoàn vội vã chạy đến: "Đường Trì, không xong rồi, fan cậu đang cãi nhau ầm ĩ với fan cuồng của Cố Chiêu Lương!"
"Xảy ra chuyện gì?" Đường Trì buông bát đũa xuống, vừa theo chân nhân viên ra ngoài vừa hỏi.
Nhân viên đoàn: "Tôi cũng không rõ chuyện gì, tôi chỉ biết sáng sớm hôm nay fan Cố Chiêu Lương vẫn luôn đứng ở bên ngoài kháng nghị, thế nhưng có fan cậu ở bên trong che chở, các nàng cũng không dám làm gì quá lỗ mãng. Bất quá, vừa nãy mẹ cậu đột nhiên xuất hiện, nói rất nhiều lời không gay, sau đó fan cuồng Cố Chiêu Lương lên mạng bắt đầu nháo loạn ầm ĩ."
Đường Trì còn tưởng mình nghe nhầm: "Mẹ tôi?"
Nhân vật trong nguyên văn vẫn luôn tồn tại trong cuộc đối thoại người khác, tại sao đột nhiên lại xuất hiện?
Nhân viên đoàn: "Tôi chưa từng thấy mẹ cậu, cho nên cũng không rõ rốt cuộc có phải hay không."
Đường Trì nghĩ, anh không rõ, tôi thì càng không rõ hơn, lại nói trong nguyên văn một câu miêu tả bề ngoài mẹ nguyên chủ cũng không có, cho dù có, hơn nữa miêu tả còn đặc biệt sinh động, những vẫn là văn từ, hoàn toàn không có cách nào đạt cấp bậc gán lên mặt người.
Thời điểm hai người đến cổng trại huấn luyện, tình huống đã loạn lại càng thêm loạn.
"Đường trà xanh lòng lang dạ sói bạch nhãn lang! Tự tay lập mưu đẩy em trai vào tù, không xứng đáng được xuất đạo!"
"Cút khỏi giới giải trí! Cút khỏi giới giải trí!"
"Dựa vào hậu đài thượng vị, không biết xấu hổ! Cút! Tẩy chay Đường trà xanh!"
Tiếng mắng bao phủ.
Fan Đường Trì cũng liều mạng bảo vệ Đường Trì.
"Không có bằng chứng, chỉ bằng lời nói phiến diện từ mụ điên này liền bị đè đầu, đầu óc các người thủng lỗ sao?"
"Có chứng cớ thì mang ra, không có thì ngậm miệng, nếu không sẽ đệ đơn lên luật sư kiện các người!"
"Bác gái này, bác tới hắc Đường Trì, rốt cuộc bác là mẹ em ấy hay là kẻ thù em ấy vậy?"
Hai phe cãi nhau không phân cao thấp.
Đường Trì vừa lộ diện, người phụ nữ trung niên cầm tấm bảng ghi bốn chữ "Cho tôi công đạo" chạy lên, hướng Đường Trì nhổ nước miếng: "Mày tên bạch nhãn lang, thiệt thòi tao sinh mày ra rồi nuôi mà, sao mày có thể đem em trai thân sinh của mình vào tù hả?" Đây chính là người mẹ rẻ mạt của nguyên chủ.
*Bạch nhãn lang 白眼狼: Kẻ vong ân bội nghĩa.
Bất quá, nhìn thấy người thật, ngược lại Đường Trì hiểu rõ tại sao nguyên chủ lại trở nên hắc hóa như vậy.
Đều là học được từ mẹ cậu ta.
Đường Trì quét mắt nhìn xung quanh, đã có vài người quay video chuẩn bị phát lên mạng công khai, muốn ép e rằng ép không được.
Nếu chờ tin mới lộ ra rồi đè, đại chúng vẫn sẽ tiên nhập vi chủ, thời điểm đó chính mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
*Tiên nhập vi chủ 先入为主: Ân tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới).
Chẳng bằng thừa dịp những người này còn quay trực tiếp, trước tiên rửa sạch rồi nói.
"Làm sao tôi có thể đưa nó vào cục công an đây, rõ ràng chính nó tự làm tự chịu, nó tống tiền tôi, còn thiếu chút nữa lái xe tông chết tôi." Đường Trì lạnh lùng nói: "Những việc này bà biết không?"
"Nó khi nào tống tiền mày?" Người phụ nữ tuyệt nhiên không thừa nhận: "Mày vẫn giống như lúc bé, từ miệng không một lời nói thật!"
Trong nguyên văn, mẹ nguyên chủ một lòng một dạ muốn đưa nguyên chủ về Đường gia, cũng không phải vì muốn nguyên chủ tìm được ba, đơn thuần chỉ coi trọng tiền của Đường gia.
Từ đầu đến cuối, mẹ nguyên chủ lên chủ ý đưa nguyên chủ về Đường gia vì số tài sản được phân chia.
Nhưng không biết làm sao, do nguyên chủ não tàn, chỉ có ý với Cố Chiêu Lương, gia sản là gì? Đều không biết—.
Hơn nữa sau đó ba Đường qua đời, cơ bản không phân cho nguyên chủ chút tài sản nào, mẹ nguyên chủ cảm thấy không thể trông cậy được gì ở cậu ta, liền trực tiếp cắt đứt mối quan hệ mẹ con với nguyên chủ.
Sau đó, nguyên chủ cùng Nghiêm Ngộ Sâm khế ước kết hôn, mẹ nguyên chủ liền coi trọng khối bánh bao thơm Nghiêm Ngộ Sâm, cảm thấy miếng thịt thật béo bở, mỗi tháng mặt dày đòi tiền nguyên chủ.
Nói chung, mặc dù hai người là mẹ con, nhưng một chút tình cảm cũng không có.
Đường Trì sợ người phụ nữ này trong cơn tức giận đem quan hệ của mình cùng Nghiêm Ngộ Sâm nói ra, liền nói với bảo vệ, để bọ họ kéo người phụ nữ vào trại huấn luyện trước rồi lại nói.
Nhưng, vừa thông báo xong, người phụ nữ như điên dại chỉ vào Đường Trì nói: "Chồng mày có tiền như vậy, Cường Cường muốn xin mày chút tiền tiêu vặt cũng không được? Mày cùng chồng kiện cáo nó, mày thật đúng là kẻ vô ơn bội nghĩa!"
Trong lúc nhất thời, hai làn sóng cãi nhau ồn ào từ fan ban đầu liền tập thể yên tĩnh lại.
"Chồng?" Fan master có chút không thể tin được lẩm bẩm, sau đó quay đầu ngạc nhiên nói: "Trì Trì em kết hôn rồi sao?"
Xong đời, lần này thật sự xong rồi, hiện tại Đường Trì thật sự muốn há miệng một miếng cắn chết mẹ nguyên chủ.
"Không phải chứ, Trì Trì em thật sự kết hôn rồi?" Mọi người mồm năm miệng mười tra hỏi.
Không đợi Đường Trì trả lời, người phụ nữ liền thay cậu đáp: "Mọi người không biết sao? Chồng nó chính là ông chủ của tập đoàn Nghiêm thị Nghiêm cái gì Sâm! Có tiền như vậy, giúp em trai một chút thì đã làm sao? Mọi người đều phân xử thử cho tôi đi!"
Nhưng lực chú ý của mọi người đều bị tin tức chồng Đường Trì chính là Nghiêm Ngộ Sâm hấp dẫn, không ai phản ứng ả đàn bà kia.
"Trì Trì, em cùng Nghiêm tổng là chồng chồng?" Fan master giống như bạch tuộc bám víu trên hàng rào, cả kinh nói.
Những fan khác cũng thiếu chút rớt toàn bộ cằm xuống đất.
"Lần đầu ship cp thành thật, ai dìu tôi một chút." Fan trực tiếp ngã lên người fan khác.
"Nói cách khác, người vợ mà Nghiêm tổng ngầm kết hôn hai năm, chính là Trì Trì nhà tôi?" Còn có fan đứng một bên hoài nghi nhân sinh, một bên load mạng.
Ở thời điểm mọi người còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, một chiếc xe Maybach màu đen dừng cách đó không xa.
Nghiêm Ngộ Sâm từ trên xe bước xuống, cùng anh xuống xe còn có hai người mặc áo bác sĩ hiệu bệnh viện tâm thần.
"Mọi người nhường đường chút, người này tinh thần không được bình thường, cẩn thận bị thương," Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói.
"Mày mới không bình thường! Tao đã nhìn thấy mày trên bao, đừng cho rằng tao không biết chính mày đẩy Cường Cường nhà tao vào cục công an, có tiền thì được làm bậy?" Người phụ nữ trực tiếp ngồi dưới đất khóc lóc om sòm.
Nghiêm Ngộ Sâm hờ hững liếc nhìn người phụ nữ, sau đó hướng những fan hâm mộ lễ phép nói: "Thời gian tham ban ngày hôm nay dừng ở đây, bởi vì nguyên nhân cá nhân mang đến cho mọi người tâm tình không vui, thành thật xin lỗi, sau này tôi sẽ bồi đáp, mời các fan tham ban mau chóng về nhà đi, đi đường cẩn thận."
Nói xong, anh chỉnh lại cà vạt, sau đó dùng ngữ khí cứng rắn hướng những người cầm khẩu hiệu nhục mạ Đường Trì nói: "Hiện tại mọi người đều biết, Đường Trì là vợ tôi, cũng là thím của Cố Chiêu Lương, cho nên, mời các người nói ra khỏi miệng sạch sẽ chút giúp tôi, Đường Trì một chút hứng thú với Cố ảnh đế nhà các người cũng không có, còn tiếp tục tung tin bậy, không quản các ngươi ở đâu trong cái vòng tròn này, đều không sống yên ổn."
"Anh đang uy hiếp!" Một fan nói.
Nghiêm Ngộ Sâm không thành vấn đề nói: "Tôi chính là đang đe dọa, làm sao?"
"Đừng chơi trò không có lý với tôi, cũng đừng lôi kéo dư luận công kích, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Nghiêm Ngộ Sâm bổ sung nói: "Đúng rồi, ngày hôm nay toàn bộ fan đến đây gây sự, chuẩn bị tốt nhận công hàm luật sư đi."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm liền vung vung tay, để bảo an đem người tản di.
Hai phút sau, cổng rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Khán giả không có, động lực để người phụ nữ khóc lóc om sòm cũng mất.
"Phi! Mày chờ đấy!" Người phụ nữ nhổ nước bọt về phía Nghiêm Ngộ Sâm, bò lên, vỗ vỗ bụi cát trên người chuẩn bị rời đi.
"Tôi để bà đi rồi?" Nghiêm Ngộ Sâm từ phía sau gọi lại, sau đó đánh mắt ra hiệu với hai bác sĩ: "Khoảng thời gian này, làm phiền hai vị phí tâm."
"Không thành vấn đề." Nói xong, hai người bác sĩ tiến lên kéo người phụ nữ đi.
Người phụ nữ rốt cục cảm thấy sợ: "Tôi không có bệnh tâm thần, cấc người bắt tôi là phạm pháp!"
"Có hay không có, phải quan sát mới biết được." Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Khoảng thời gian này tốt nhất bà nên ngoan ngoãn ở bệnh viện để được quan sát đi."
"Mày tên đê tiện!" Người phụ nữ điên cuồng muốn tránh nhưng căn bản không được, bà ta dưới cơn nóng giận trực tiếp cắn lên người một tên bác sĩ.
Cuối cùng, bị tên bác sĩ còn lại trấn định đè xuống, người phụ nữ rốt cuộc an tĩnh. Tiện đà bị kéo lên xe mang đến bệnh viện tâm thần.
"Bảo bối, em không sao chứ?" Đem rác thải giải quyết xong, Nghiêm Ngộ Sâm vội vội vàng vàng đến bên người Đường Trì, khẩn trương nói.
"Em không sao, chỉ là..." Đường Trì thở dài: "Quan hệ của chúng ta bị phơi ra ánh sáng, tám phần mười bị kéo lên hotsearch."
Nghiêm Ngộ Sâm nhéo chóp mũi Đường Trì: "Không có chuyện gì, anh sẽ xử lý, bảo bối không sao là tốt rồi."
———————————
Phàn Phàn: Chết chìm trong sự ôn nhu của Nghiêm tổng.
———————————
=> Chương 61: Nghiêm tổng live stream.