Nhìn gương trầm mặc hồi lâu, Nghiêm Đồng lấy điện thoại ra, mở Baidu.
Ở khung tìm kiếm gõ ba chữ "Nghiêm Ngộ Sâm".
Nghiêm Ngộ Sâm, giới tính nam, ba mươi tuổi, đã kết hôn, tổng tài tập đoàn Nghiêm thị, người sáng lập tập đoàn CJ, chiều cao 1m87, tự đánh giá giá trị bản thân khoảng 3200 trăm triệu tệ...
"Tuy nhan sắc phổ thông, nhưng lý lịch xác thực lợi hại." Nghiêm Đồng nghiêm túc nhíu mày lại, cúi đầu nhìn mình mặc một thân âu phục, sau đó thâm trầm nở nụ cười.
Tiểu Trì là của tôi.
Quản anh là Nghiêm cái gì Ngộ Sâm, Tiểu Trì là của tôi...
Ngay tại lúc này, đạo diễn đột nhiên gọi điện tới.
Ký ức thông suốt, giờ khắc này, từ lần chuyển đổi thành Nghiêm Nhất Tự trước đó đến nay, hết thảy những chuyện xảy ra, Nghiêm Đồng đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Anh soi gương điều chỉnh lại biểu tình, sau đó nhận điện thoại: "Có chuyện?"
Ngữ khí lãnh đạm, căn bản không khác với Nghiêm Ngộ Sâm.
Đạo diễn: "Chính là muốn nhắc ngài một chút, trận bán kết bên này đã bắt đầu, ngài đừng quên chuyện an bài mẹ Đường Trì liên tuyến."
Sau khi mẹ nguyên chủ bị hai tên bác sĩ bệnh viện tâm thần mang đi, liền bị an bài ở trong tiểu khu này.
Lần này tới, Nghiêm Ngộ Sâm tới giám thị hiện trường mẹ nguyên chủ liên tuyến cùng Đường Trì.
Nghiêm Đồng lạnh lùng nói: "Biết, tôi đã đến trước tiểu khu, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Nói xong, anh liền xuống xe, bất quá không trực tiếp đi tìm mẹ nguyên chủ, mà đến siêu thị trước tiểu khu.
Đây là một tòa tiểu khu lâu năm không tu sửa, bên trong các hộ gia đình không phải người lớn tuổi thì chính là những người trẻ tuổi không có thành tựu gì, năm ngoái xã khu điều tra, thu nhập hàng năm của nhóm người trong tiểu khu còn chưa tới 3 vạn tệ, nói chung, đều cực nghèo.
Nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm vào cửa, dì làm trong siêu thị mắt sáng lên, có chút không thể tin nói: "Ngài tới mua đồ sao?"
Nghiêm Đồng ừm một tiếng, cười nói: "Xin hỏi có dao gọt hoa quả không?"
Dì vội vàng nói: "Có, ngài muốn loại nào?"
Nghiêm Đồng: "Sắc bén nhất."
Dì giúp anh chọn cái dao thích hợp, thời điểm tính tiền, dì không nhịn được hỏi: "Tiểu tử không phải người của tiểu khu này đi?"
Nghiêm Đồng lắc đầu: "Không phải, cháu tới tìm người."
Dì "à" một tiếng, còn muốn nói gì nữa, Nghiêm Đồng đột nhiên khẽ cười thành tiếng, sau đó ánh mắt mang theo hàm xúc uy hiếp nhìn dì: "Không cần nói cho người khác dì đã gặp qua cháu nhé."
Nói xong, cầm dao gọt hoa quả rời đi.
Nhìn bóng lưng Nghiêm Đồng rời đi, dì có chút run chân, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Tiểu tử này lớn lên đẹp trai như vậy, sao khí chất lại âm u như thế."
Cầm dao gọt hoa quả rời tiệm tạp hóa, Nghiêm Đồng căn cứ vào địa chỉ trên điện thoại tiến vào cửa số ba, gõ cửa 203.
Mở cửa là ý tá thân mặc đồng phục bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
"Nghiêm tiên sinh ngài đến rồi." Cô y tá mỉm người mời Nghiêm Đồng vào.
Nghiêm Đồng sửa sang lại cà vạt, bắt chước thần sắc của Nghiêm Ngộ Sâm trong ký ức, lạnh lùng ừm một tiếng, sau đó bước qua cửa liền thấy người phụ nữ bị giam sau mặt kính.
Người phụ nữ nhìn thấy Nghiêm Đồng, điên cuồng gào lên, ở giữa còn không ngừng cào cửa kính/
"Vương phu nhân mấy ngày nay tâm tình phi thường không ổn định, bất quá Nghiêm tổng yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt." Cô y tá thập phần chuyên nghiệp nói.
Nghiêm Đồng liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ bên cạnh: "Cô trước tiên tránh mặt một chút, tôi có việc muốn đàm luận cùng bà ta."
"Vâng." Cô y tá cười nói: "Nếu như xảy ra bất trắc, xin kịp thời gọi tôi."
Nói xong, cô y tác tiến vào căn phòng bên cạnh.
Trong phòng, chỉ còn dư lại hai người Nghiêm Đồng cùng mẹ nguyên chủ, cũng chính là Vương Mỹ Quyên.
Nguyên bản, Vương Mỹ Quyên còn đang phát rồ, nhưng thời điểm đối diện với ánh mắt âm u cố chấp của Nghiêm Đồng, như bị người dùng nước lạnh dội từ đầu tới chân, trong nháy mắt an tĩnh.
Khi Nghiêm Đồng đi tới trước cửa kính, Vương Mỹ Quyên liền theo bản năng lùi về sau.
Nghiêm Đồng mở cửa kính bước vào, từ trong túi âu phục lấy ra chiếc dao gọt hoa quả vừa mua ở tiệm tạp hóa.
Vương Mỹ Quyên trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất: "Mày mày mày mày muốn làm gì? Gϊếŧ người là phạm pháp!"
Nghiêm Đồng mỉm cười nói: "Không cần sốt sắng như vậy, tôi đến chỉ là muốn chào hỏi bà một chút."
Vương Mỹ Quyên ôm chặt thân mình, cấp tốc lùi về góc tường: "Mày đứng ở đó, đừng đến gần tao! Đừng tới đây!"
Nghiêm Đồng giơ hai tay lên, không đáng kể nhíu nhíu mày, sau đó nhàn nhã ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
"Dì à, tôi thật sự chỉ đến chào hỏi ngài thôi." Nghiêm Đồng cười híp mắt nói: "Phản ứng này của này, khiến tôi rất lúng túng."
Vương Mỹ Quyên nuốt nước miếng: "Mày cất dao đi trước."
"Dao này tôi vừa mới mua, cũng là món quà hôm nay tôi chuẩn bị đưa cho ngài, cất đi thật không thích hợp." Nghiêm Đồng uy nghiêm đáng sợ quét mắt nhìn bà ta, ôn thanh nói: "Trên đất rất lạnh, trước tiên đứng lên đi."
"Tao không đứng." Vương Mỹ Quyên tiếp tục lùi sâu vào góc tường, hận không thể đem mình nhét vào trong tường.
Nghiêm Đồng hít một hơi thật sâu, thời điểm tầm mắt lần nữa dừng trên người Vương Mỹ Quyên, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, âm thanh giống như phát ra từ vực sâu tối om: "Tôi nói bà đứng lên."
Từng câu từng chữ.
Vương Mỹ Quyên nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, ngồi lên ghế.
Khóe miệng Nghiêm Đồng liền cong lên: "Vậy mới đúng."
Vương Mỹ Quyên khẩn trương nói: "Đến cùng đến tìm tôi là có chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ muốn nhờ dì giúp một chuyện." Nghiêm Đồng lấy ra một tờ giấy, đưa cho Vương Mỹ Quyên: "Đợi chút nữa Tiểu Trì sẽ ở hiện trường thi đấu liên tuyến với ngài, mời ngài đem những nội dung được ghi trong tờ giấy này đọc ra, sau đó đối diện với ống kính, hòa ái mà hổ thẹn nói ra."
Nói tới đây, Nghiêm Đồng không khỏi nhắc nhở:"Nhất định phải dùng thái độ hòa ái, ngữ điệu phải tự nhiên, nếu không..." Nghiêm Đồng có chút kích động quơ quơ cái dao sáng bóng trong tay: "Dao này sẽ đâm thủng trái tim bà."
Đồng tử Vương Mỹ Quyên co rút lại, đầu đầy mồ hôi lạnh nói: "Cậu không thể gϊếŧ tôi, đây là phạm pháp!"
Nghiêm Đồng cũng không phản đối: "Chỉ cần tôi gϊếŧ bà, sau đó đem hiện thành biến thành nơi bà tự sát, hơn nữa, hiện tại người ngoài đều nghĩ bà mắc bệnh tâm thần, không có ai sẽ hoài nghi tôi."
Đối với một thiếu niên sát thủ mà nói, tuy anh chưa từng gϊếŧ người, nhưng kiến thức lý luận vẫn rất vững chắc.
Trong nhận thức của anh, gϊếŧ Vương Mỹ Quyên, quả thực rất đơn giản, so với uống cốc trà sữa còn đơn giản hơn.
"Rốt cuộc bà đọc hay không?" Nghiêm Đồng mỉm cười nói.
Vương Mỹ Quyên vốn đang giữ gìn một chút tôn nghiêm cuối cùng của nhân vật phản diện, nhưng nhìn dao trong tay Nghiêm Đồng, trong nháy mắt liên tục gật đầu: "Tôi đọc tôi đọc, chỉ cần cậu đừng gϊếŧ tôi, nói tôi làm gì đều được."
Nghiêm Đồng phi thường hài lòng ừm một tiếng, sau đó xua xua tay: "Bà làm mẫu cho tôi trước một lần."
Vương Mỹ Quyên run run cầm tờ giấy lên, ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái.
"Xin chào mọi người, tôi là mẹ Đường Trì, thật vui khi được liên tuyến cùng tổ tiết mục."
Nghiêm Đồng mím môi bất mãn nói: "Mang chút tình cảm, bà nên thấy kích động."
Vương Mỹ Quyên lau mồ hôi lạnh, đọc lại nhiều lần, mãi đến khi Nghiêm Đồng thấy thỏa mãn, bà mới tiếp tục nói: "Gia đình chúng tôi tương đối phức tạp, hơn nữa tôi luôn bệnh, Đường Trì nhà chúng tôi từ nhỏ đã chịu không ít cực khổ. Nó hôm nay có thể đi tới bước này, tôi thật sự rất cảm động. Nhưng bởi vì sự việc mấy ngày trước, mọi người đối với nó có nhiều hiểu nhầm, tôi muốn mượn cơ hội này nói rõ với mọi người một chút, lúc đó tôi nghe nói đứa con trai nhỏ xảy ra chuyện, nhất thời tâm tình kích động, đột nhiên bệnh tâm thần tái phát..."
Vương Mỹ Quyên cảm thấy có chỗ không đúng, theo bản năng phản bác: "Tôi khi nào có bệnh thần kinh? Tôi không có bệnh!"
Nghiêm Đồng hừ một tiếng, mỉm cười nhìn bà, trong ánh mắt xen lẫn một loại lệ khí vô cùng sống động.
Vương Mỹ Quyên vội vã đổi giọng: "Tôi có bệnh, tôi quên mất, tôi có bệnh."
"Tiếp tục." Nghiêm Đồng hài lòng nói.
Vương Mỹ Quyên tiếp tục đọc: "Tôi đột nhiên lên cơn tâm thần, khiến Tiểu Trì thêm phiền phức, thật sự có lỗi với nó. Đơn giản vì Tiểu Trì gả cho người chồng tốt, tôi cũng có người con rể Nghiêm Ngộ Sâm rất tốt, nếu không tôi thật không biết kết thúc thế nào."
"Dừng lại!" Sắc mặt Nghiêm Đồng âm u nói: "Hai câu này liên quan đến tôi, không cần thiết đọc, trực tiếp bỏ qua."
Vương Mỹ Quyên không rõ a một tiếng: "Nhưng hai câu này là dang khen cậu, vừa nãy tôi đọc không chỗ nào không đúng, tại sao phải bỏ?"
Nghiêm Đồng đem dao gọt hoa quả trong tay cắm lên bàn gỗ: "Dì à, người hỏi quá nhiều như bà sống không được lâu."
Vương Mỹ Quyên lập tức ngậm miệng.
Thời điểm Vương Mỹ Quyên luyện tập lời kịch kia nhiều lần, Nghiêm Đồng không quen thuộc lục lọi điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, nửa ngày sau, mới tìm ra số điện thoại của Bành Nghiêu, gửi cho y tin nhắn ngắn.
【 Nghiêm: Anh đến nơi tôi thường ở, tìm giấy hôn thú của tôi cùng Đường Trì thử. 】
Cơ hồ trong nháy mắt, Bành Nghiêu liền trả lời.
【 Bành Nghiêu: ??? Giấy hôn thú không phải ngài cho chó ăn rồi sao? 】
Nghiêm Đồng nhíu mày:【 Anh đang nói nhảm gì vậy? Giấy hôn thú sao có thể cho chó ăn được? 】
【 Bành Nghiêu: Khi đó chính ngài nói như vậy, lúc đó trùng hợp tôi có ghi âm. 】
Sau đó, Bành Nghiêu liền gửi tới một đoạn ghi âm.
Nghiêm Đồng nửa tin nửa ngờ ấn vào nút play, một giọng nam trầm thấp phẫn nộ vang lên.
"Tôi không quan tâm, tôi sẽ không ly hôn. Giấy hôn thú, đúng rồi, giấy hôn thú, Bành Nghiêu, cho người đến biệt thự của tôi, đem giấy hôn thú tôi đặt trong ngăn thứ ba trong tủ đầu giường ném cho chó ăn! Xé nát rồi cho ăn, đừng để chó nghẹn chết."
Nghiêm Đồng: "..."
Tiểu Trì nhà anh rốt cuộc gả cho chủng loại não tàn gì đây?!
——————————
=> Chương 65: Hiện trường liên tuyến.