CHƯƠNG 77: TRÁI ĐẤT THẬT NHỎ.
Đường Trì xuống đài không bao lâu, tin tức #Nghiêm Ngộ Sâm bài thối# lập tức lên hotsearch.
【 Mặc dù bài của Nghiêm tổng thối, nhưng ái tình rất ngọt nha— 】
【 Phía sau bài thối, giấu một đoạn tình. /đầu chó/ 】
【 Bài thối hay không không quan trọng, vợ thật thơm là được rồi, đây coi là cái gì? 】
【 Nghiêm tổng bài thối không thích hợp với thiếu nhi, mấy đứa nhỏ đừng đi theo học hư nha— 】
【 Tin tức ngầm, nghe đâu Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì ly hôn, không biết là thật hay giả. /nghiêm túc/ /nghiêm túc/ 】
【 Lầu trên đừng nguyền rủa sẽ bị phạt nha, bọn họ nếu ly hôn, đời này tôi không tin ái tình. 】
【 Nếu là tin tức ngầm, vậy không thể nào tin, bọn họ ly hôn, tôi sẽ live stream ăn bàn phím. 】
Đường Trì nhìn bình luận cuối kia, khóe miệng không nhịn được câu lên.
Xin lỗi, bọn tôi đã ly rồi.
Đương nhiên, trên thế giới này, không bao giờ thiếu chính là giang tinh.
*Giang tinh 杠精: Chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.
Dưới hot search, cũng không thiếu người mắng Đường Trì.
【 Vừa lên sân khấu liền cue chồng, có ý gì vậy? Đây không tính là tấm màn đen? @Blog tạo mộng. 】
【 Lần đầu thất có người quang minh chính đài dựa vào hậu đài, không thấy xấu hổ sao? Sau khi xuống đài, không cảm thấy lúng túng trước mặt các đội viên khác sao, không cảm thấy nên xin lỗi người khác sao? 】
【 Xong đời, lầu trên tật xấu thay người khác lúng túng lại tái phát nữa à, Trì Trì nhà tôi cùng chồng nói chuyện thì sao? Những học viên trước lên sân khấu, đạo sư trực hệ phía dưới không giúp họ kéo phiếu sao? Hyb. 】
【 Mỗi ngày đều là Đường Trì lên hot searrch, rốt cuộc Nghiêm Ngộ Sâm bỏ ra bao nhiêu tiền nâng cho cậu ta thế? Quả nhiên, có tiền chính là không giống nhau. 】
【 Người qua đường, không muốn tiếp tục nhìn Đường Trì lên hot search nữa, thật là phiền. 】
【 Đoạn nhảy ngày hôm qua của Đường Trì bị fan cậu ta thổi thành thiên hoa loạn trụy, lẽ nào chỉ có tôi cảm thấy rất phổ thông sao? 】
*Thiên hoa loạn trụy 天花乱坠: Ba hoa chích chòe.
【 Rất nhanh liền đến phần công bố kết quả thi đấu cá nhân rồi, phục kích, Đường Trì đứng hạng nhất, rồi ai dám nói chồng em ấy là chủ sự phía sau tạo mộng đây. 】
【 Lầu trên, nếu như kết quả thi đấu cá nhân lần này vừa ra, Đường Trì thật sự lấy được hạng nhất, tôi liền bỏ hố. 】
Nửa giờ sau, công bố kết quả, Đường Trì thật sự đạt hạng nhất.
Trong lúc nhất thời, bình luận trên mạng tốt xấu nửa nọ nửa kia.
【 A a a a a a a a Trì Trì không hổ là Trì Trì, quá lợi hại! 】
【 Trì Trì nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc cũng được báo đáp nha. /chít chít chít/ 】
【 Nỗ lực? Lầu trên đang đùa giỡn đi, thực lực của Đường Trì ra sao trong lòng các người còn chưa đạt tới top 13 à? Chính cậu ta, nhiều lắm là dựa vào quan hệ để lấy hạng nhất đi. 】
【 Vì sao lầu trên lại nói khó nghe như vậy chứ? Cô cứ tiếp tục đi! Hiện tại một số người có bàn phím thì ngon à, tùy tiện nói có thể đem nỗ lực của người khác xóa bỏ hoàn toàn, ex. 】
【 Thực lực của Đường Trì ra sao tôi cảm thấy lần công diễn đầu tiên cũng đủ xác minh đi, tại sao còn có nhiều người nói cậu ấy là bình hoa như vậy? Khi nào thì gả cho chồng tốt cũng bị hắc vậy? Các người muốn có, mấy người cũng đi gả đi không phải xong rồi sao. 】
【 Nghiêm Ngộ Sâm không hổ là thương nhân, chỗ béo bở không cho người ngoài, dựa vào chương trình tuyển tú nâng vợ mình lên, nước trong giới giải trí chính là rất sâu a. 】
【 Mấy người yygp kia, có ý gì? Nói thật dễ nghe, nội tình chỗ này nội tình chỗ kia, các người không phải là đang đố kị à, nói thẳng ra đi. 】
*YYGP: Chữ viết tắt của 阴阳怪气 ý chỉ bộ dạng thần thần bí bí, hành động quái gở,bất bình thường.
Đường Trì liếc mắt những bình luận trên dưới, cảm thấy thật thú vì, tiện tay khen một chút, hoặc là trả lời một cái, liền bị hắc đánh trả, chỉ cần không phải đặc biệt đặc biệt đặc biệt quá phận, cậu đều làm bộ không nhìn thấy.
Trận thi đấu cá nhân chính thức kết thúc, thời điểm Đường Trì từ phía sau sân khấu bước ra, đụng phải Trương Đại Thạc, có chút ngượng ngùng gọi hắn lại.
"Thầy Trương." Đường Trì vội vàng đi tới: "Có chuyện muốn hỏi ngài."
Trương Đại Thạc cười nói: "Nói đi."
Đường Trì nhỏ giọng nói: "Hạng nhất của em, rốt cuộc có phải nhầm lẫn không?"
Trương Đại Thạc bật cười: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Đường Trì nói: "Thầy không biết, thời gian trước Nghiêm Ngộ Sâm nói muốn thừa dịp sinh nhật em, muốn nghỉ phép, em nói còn thi đấu cùng huấn luyện, không đi được, anh ấy liền nói, thi đấu cá nhân em đạt được hạng nhất, có thể nhận được tư cách trực tiếp tiến vào chung kết, như vậy có thể có thời gian. Hiện tại em có chút hoài nghi có phải anh ấy thêm chút hành động không."
Trương Đại Thạc nghe xong, không nhịn được phì cười.
Đường Trì không rõ: "Ngài cười gì vậy, em rất chính kinh."
Trương Đại Thạc: "Tôi cười em, không hiểu người chồng mình kết hôn hai năm này."
Đường Trì: "Có ý gì?"
Trương Đại Thạc nói: "Người như Nghiêm tổng, trên những mối quan hệ quen biết hắn đặc biệt công bằng, luôn luôn nghiêm túc, chưa bao giờ làm chuyện này. Nếu như hắn có ý định nâng ai, vậy nhất định sẽ đem toàn lực đem năng lực của người đó cất cao, mà không phải thông qua một số thủ đoạn thể hiện ra bên ngoài, tỷ như chèn ép người khác, hoặc là làm ra một số hành động thế này để nâng. Hắn không phải người như vậy."
Đường Trì có chút khó tin nói: "Cho nên hôm nay em đạt được hạng nhất, là danh xứng với thực?"
Trương Đại Thạc vẻ mặt tán thưởng nói: "Không sai, cậu hát xác thực không tốt, nhưng là một dancer, nhảy tốt nhất, hơn nữa phi thường tốt."
Nghe Trương Đại Thạc khen, trong lòng Đường Trì sắp không khống chế được vui sướng.
"Bất quá vẫn phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ thử nghiệm một vài loại vũ đạo mới. Đương nhiên, đây chỉ là kiến nghị cá nhân tôi, nếu em có gì không hiểu, hoặc là gặp khó khăn về mặt tâm lý khi huấn luyện, có thể đi tìm Lâm Vệ Kỳ, năm đó hắn cũng giống như em." Trương Đại Thạc nói xong, vỗ vai Đường Trì, nhỏ giọng tiến đến trước mặt cậu: "Nói đến, em với Nghiêm tổng thật sự rất xứng đôi, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi mới thấy có người trị được hắn, hậu sinh khả úy a."
*Hậu sinh khả úy 后生可畏: về nghĩa đen có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.
Đường Trì còn đang ép mộng, Trương Đại Thạc cười hì hì rời đi.
"Bảo bối, em đứng ở đây làm gì vậy?" Nghiêm Ngộ Sâm từ phía sau đi tới.
Đường Trì quay đầu, trừng mắt nhíu mày nhìn Nghiêm Ngộ Sâm: "Chờ anh."
Nghiêm Ngộ Sâm cười tiến tới, cực kỳ tự nhiên ôm eo Đường Trì.
Đường Trì hướng trên người anh đánh nhẹ một cái, nhỏ giọng nói: "Ở đây nhiều người, anh chú ý một chút đi."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Không sao, anh ôm vợ mình chẳng lẽ còn cần người khác đồng ý?"
Đường Trì hừ tiếng: "Đúng rồi, ngày kia là sinh nhật em, chuyện anh nói đi nghỉ phép, còn giữ lời không?"
Kỳ thực, Đường Trì cũng muốn ra ngoài chơi cùng Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Đương nhiên là giữ lời, anh đặt trước chuyến bay vào sáng ngày mốt, đến đảo nhỏ bên cạnh Nhật Bản, phong cảnh chỗ đó cực kỳ tốt, em nhất định sẽ thích."
Sáng ngày kia, hai người liền đáp máy bay đến đảo nhỏ đi chơi.
Thời điểm lên máy bay, Nghiêm Ngộ Sâm lén lút cho người đặt món đồ gì đó vào tủ lạnh.
"Thứ gì vậy?" Đường Trì hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Thứ tốt, em đừng hỏi, sau này sẽ biết."
Đường Trì ừm một tiếng, nghiêng đầu dựa trên vai Nghiêm Ngộ Sâm, cười nói: "Chồng, em thật vui."
Nghiêm Ngộ Sâm sủng nịch vuốt vành tai Đường Trì: "Em vui, anh cũng vui."
Đường Trì đưa tay ôm thắt lưng Nghiêm Ngộ Sâm, ở trên người anh cọ cọ: "Anh nói em xuất đạo có thể hồng không?"
*Thuật ngữ — Hồng: Trở nên nổi tiếng.
Nghiêm Ngộ Sâm khẳng định nói: "Dĩ nhiên, người anh nhìn trúng sẽ không sai."
Đường Trì: "Nhưng thật nhiều người ở trên mạng mắng em."
Nghiêm Ngộ Sâm: "Không cần để ý, bọn họ mắng em, đó là vì em ưu tú, bọn họ đố kị, hơn nữa em chới nhìn bọn họ mắng em lợi hại như vậy, kỳ thực lén lút yêu thích không ngớt, chỉ là mạnh miệng, nhất định phải lập dị, không muốn thừa nhận mà thôi."
Đường Trì mở to mắt, nửa tin nửa ngờ nói: "Là vậy sao?"
"Đúng vậy." Nghiêm Ngộ Sâm cầm chăn giúp Đường Trì đắp lên: "Đừng nghĩ nhiều, em chỉ cần nỗ lực là được, những thứ khác đã có anh."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay khều mái tóc mềm trên trán Đường Trì, ôn thanh cười yếu ớt: "Ngoan, luyện tập lâu như vậy, mệt rồi phải không, ngủ một lát đi, đến nơi sẽ gọi em."
Đường Trì ừm một tiếng, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Nghiêm Ngộ Sâm, nhắm mắt nhỏ.
Khi hai người đến hòn đảo nhỏ, là mười một giờ sáng.
Nghiêm Ngộ Sâm đặt phòng tại một khách sạn tư nhân, hai người đem đồ thu dọn xong, thay quần áo, đi giày đạp cát đi dạo.
Đường Trì muốn ăn kem, người chờ quá nhiều, một mình Đường Trì ngồi dưới ô che nắng nghỉ ngơi, Nghiêm Ngộ Sâm xếp hàng mua.
"Là cậu?"
Một giọng nam trầm thấp truyền tới.
Đường Trì sửng sốt một chút, mới biết đối phương đang gọi mình, quay sang nhìn gương mặt người vừa gọi mình, đột nhiên cảm thấy trái đất thật nhỏ: "Đàm Thần? Tại sao lại là anh?"
Tác giả có lời muốn nói: Đàm Thần mộng: "Tại sao tôi lại là tiểu ngũ?"
Nghiêm Nhất Tự: "Bởi vì tôi là tiểu tam."
Nghiêm Đồng: "Tôi là tiểu tứ."
———————————
CHƯƠNG 78: KHÔNG THỂ BUÔNG THA.
Trước đây Đàm Thần vẫn chưa từng nhìn rõ toàn mặt Đường Trì, vừa mới mở miệng cũng chỉ ôm ý phỏng đoán.
Không nghĩ tới thật sự là cậu.
Hơn nữa hắn không quan tâm vòng giải trí, quãng thời gian trước khi về nước, ở lại mấy ngày liền đi, cũng không biết quan hệ của Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm.
Lần này gặp gỡ, còn đem Đường Trì thành bạch nguyệt quang mà hắn khó có thể cầu.
*Bạch nguyệt quang 白月光: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Đàm Thần nhìn khuôn mặt toàn diện khiến người phải kinh diễm của Đường Trì, nuốt nước miếng, trong mắt khó che giấu nỗi khiếp sợ: "Nguyên lai bản thân cậu lại đẹp mắt như vậy."
Vừa tới liền khen người ta đẹp, Đường Trì có điểm biệt nữu: "Sao anh lại ở đây?"
Đàm Thần có chút thất vọng nói: "Cậu hỏi câu này, vậy chứng tỏ cậu căn bản không nhìn danh thiếp mà tôi đưa."
Đường Trì: "..."
Xác thực không nhìn, còn trực tiếp vứt đi.
Bất quá, rõ ràng anh đối với tôi có ý, biết rõ như vậy, tôi còn lấy danh thiếp của anh, chẳng phải tôi quá cặn bã sao.
Đàm Thần: "Vậy tôi giới thiệu lại bản thân lần nữa, tôi tên Đàm Thần, là ông chủ của một khách sạn tư nhân ở đây."
"..." Không phải trùng hợp như vậy chứ, Đường Trì thật không tiện nói: "Nơi này còn có khách sạn tư nhân thứ hai sao?"
Đàm Thần bật cười: "Có, chỉ là ngoài nhà tôi ra, điều kiện những nhà khác tương đối phổ thông, nói là khách sạn, càng giống nhà trọ hơn."
*Nhà trọ 民宿: Nhà trọ của dân cho khách du lịch thuê/nhà trọ tư nhân.
Cho nên, mình cùng Nghiêm Ngộ Sâm ở trong khách sạn của người này sao? Ha ha ha ha, cũng thật là trùng hợp... Đường Trì lúng túng nhất thời không biết nên nói gì.
Đàm Thần: "Cậu nghỉ ở đâu?"
Đường Trì cười khan nói: "Tôi ở nhà trọ."
Đàm Thần nhíu mày: "Nếu cậu không ngại, có thể đến nơi của tôi ở, miễn phí."
Đường Trì lắc đầu: "Không cần, nếu anh có việc, vậy anh đi trước đi."
Tôi tạm thời rất không muốn nhìn thấy anh, tôi cảm thấy Nghiêm Ngộ Sâm cũng rất không muốn nhìn thấy anh hơn.
Nhưng, Đàm Thần từ chối: "Khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại, cậu cứ như vậy để tôi đi sao?"
Đường Trì nói: "Không phải, tôi cùng chồng đi du lịch, con người anh ấy lòng dạ hẹp hòi, đợi chút nữa nhìn thấy anh, sẽ suy nghĩ nhiều, hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."
Đàm Thần cười nói: "Cậu đừng gạt tôi, lần trước gặp gỡ, chính miệng cậu nói cậu độc thân."
Không lừa anh, lúc đó tôi đang độc thân, mà: "Tôi bây giờ không còn, tại anh không biết trong khoảng thời gian này, tôi đã kết hôn rồi."
Đường Trì thầm nói, đại ca, anh mau nhanh đi đi, tôi không muốn cãi nhau với Nghiêm Ngộ Sâm, cũng không muốn để anh ấy ăn dấm, dù sao anh ấy ăn dấm chua một lần, tôi liền không xuống được giường, đau lắm. Mặc kệ Đường Trì nói thế nào, Đàm Thần vẫn không tin.
"Tôi nói sao anh vẫn ở đây vậy?" Đường Trì xua xua tay: "Tính toán thử, anh không đi thì tôi đi."
Nói xong, Đường Trì hướng bãi cát bên cạnh đi tới.
Đàm Thần cũng vội vàng đi theo: "Tôi biết cậu đang cố ý đuổi tôi đi, cho nên mới nói mình kết hôn, tôi hiểu."
"Anh không hiểu, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là ăn ngay nói thật, tôi thật sự kết hôn rồi." Đường Trì quả thật đau đầu: "Nếu anh không đi tôi sẽ tức giận."
Đàm Thần sợ bạch nguyệt quang đối với mình sẽ có ấn tượng kém, bất đắc dĩ chỉ có thể đi.
Trước khi đi, hỏi tên Đường Trì.
Đường Trì nói: "Tôi tên Đường Nghiêm Nghiêm."
Tuy tên này rất kỳ quái, nhưng Đàm Thần không cảm thấy chỗ nào không đúng, đắc ý đi.
Hắn vừa đi không bao lâu, bên này, Nghiêm Ngộ Sâm cầm kem đến.
Nhìn thấy Đường Trì đứng dưới ánh mặt trời, Nghiêm Ngộ Sâm tò mò nói: "Bảo bối, không phải em đang đứng ngốc dưới ô sao, thế nào mà chạy đến đây?"
"Em chỉ trông ngóng anh thôi, nhìn thử khi nào anh quay lại." Đường Trì bịa chuyện nói.
Nghiêm Ngộ Sâm thở dài nói: "Anh mới rời khỏi chưa bảo lâu, em nhớ anh như vậy, em nói sau này anh phải đi công tác, chẳng phải em sẽ nhớ anh đến ngủ không được?"
Da mặt Đường Trì run lên: "Gần đây sao anh nói chuyện ghê vậy, xem ít đồng nhân văn thôi, thật nhức đầu."
"Cũng không xem mấy mà." Nghiêm Ngộ Sâm cùng Đường Trì ngồi dưới ô nhàn nhã ăn kem.
Buổi tối, hai người thay đồ bơi, chuẩn bị bể bơi tư nhân chơi một chút.
Vừa thay xong, Nghiêm Ngộ Sâm liền hung hăng nhìn chằm chằm Đường Trì, cau mày: "Bảo bối, sao em lại mua quần bơi bó sát?"
Đường Trì mở to mắt: "Đây không phải là anh nói Bành Nghiêu mua sao, liên quan gì đến em?"
Chặt thế này, nhìn kỳ quái muốn chết.
"Lần này Bành Nghiêu sao lại không đáng tin như vậy?" Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói: "Trở về tìm hắn nói chuyện."
Giờ phút này, ở xa ngàn dặm Bành Nghiêu thật giống như nhận ra tín hiệu từ sóng não của tổng tài nhà mình, đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Nghiêm Ngộ Sâm dặn hắn chuẩn bị đồ ra ngoài du lịch.
"Đồ lót gì đó, gợi cảm một chút, chúng tôi đi du lịch, chung quy phải có để điều tiết bầu không khí." Nghiêm Ngộ Sâm lúc đó nói như vậy.
Bành Nghiêu nghĩ nghĩ, nhỏ giọng tự nhủ: "Mình đặt khách sạn tư nhân cho Nghiêm tổng, trong bể bơi đều sẽ có quầy rượu, chẳng trách Nghiêm tổng muốn mình mua đồ tình thú, thì ra là vậy. Không hổ là ông chủ mình, thật tâm kế."
Hắn vừa khen ông chủ nhà mình xong, liền nhận được cuộc gọi: "Đàm tổng, có chuyện gì sao?" Bành Nghiêu nói.
Đàm Thần: "Trước đó không phải các cậu muốn tìm tôi hợp tác sao, gần đây trong tay trùng hợp có một hạng mục, không biết Nghiêm tổng có hứng thú không."
Bành Nghiêu: "Nghiêm tổng nhà tôi đã ra ngoài du lịch, tạm thời không có cách nào trả lời ngài sớm, nếu không chờ hắn về, ngài tự mình liên hệ? Hoặc là, ngài trực tiếp tìm hắn gặp mặt nói chuyện đều được."
Đàm Thần không rõ: "Gặp mặt trò chuyện? Hắn đang du lịch, gặp mặt thế nào?"
Bành Nghiêu nói: "Nơi khách sạn mà hắn trên hòn đảo đang du lịch chính là khách sạn nhà ngài, đương nhiên có thể gặp mặt nói chuyện."
Đàm Thần sững sờ: "Hắn hiện tại đang ở khách sạn của tôi?"
Bành Nghiêu: "Không sai, tổng tài cùng tổng tài phu nhân đều ở đó."
"Được, vậy tôi sẽ trực tiếp đi tìm hắn." Nói xong, Đàm Thần treo máy.
"Tôi muốn đi khách sạn một chuyến, quản gia giúp tôi hỏi thăm phía nhà trọ một chút, xem có người tên Đường Nghiêm Nghiêm nào không." Đàm Thần vừa thay quần áo vừa nói.
Quản gia mờ mịt: "Đường Nghiêm Nghiêm?" Có người tên này sao?"
Đàm Thần làm bộ dáng thiểu kiến đa quái: "Tại sao không? Ông không biết thôi."
*Thiểu kiến đa quái 少见多怪: Để mô tả về một tình huống tương tự hoặc về một người rất thiếu hiểu biết. Nghĩa đen, có nghĩa là " ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ" và hiểu nôm na là "lấy làm kinh ngạc về những thứ vốn chưa được thấy bao giờ."
Quản gia liên tục đáp: "Vậy sau khi tìm được thì thế nào bây giờ?"
"Sau khi tìm được, có thể khuyên cậu ấy đến khách sạn của chúng ta ở hay không, nhớ kỹ, nếu như cậu ấy không muốn, không cần cưỡng cầu." Đàm Thần phân phó xong liền đi quán rượu.
Sau khi Đàm Thần đến, trước đó đến khách sạn xem xét sổ sách cùng quản gia.
"Vị khách này về rồi sao?" Đàm Thần hỏi.
"Nửa giờ trước đã về, hiện tại đang ở bế bơi phía sau." Quản gia nói.
Đàm Thần ừm một tiếng, trước khi đi tìm Nghiêm Ngộ Sâm, hắn gọi điện cho Nghiêm Ngộ Sâm.
Nhưng không ai tiếp.
Vì vậy đã gửi một tin nhắn, bất quá nhất thời nửa phút không ai trả lời.
Nghĩ chắc anh đang bận đi.
Mạo muội đến thì thật không tốt, dù sao Nghiêm Ngộ Sâm đi cùng vợ, suy nghĩ mãi, Đàm Thần vẫn quyết định ngồi ở đây chờ.
Cùng lúc đó, bể bơi.
Đường Trì ngồi trên bờ, không ngừng khua chân vẩy nước, chơi đùa với Nghiêm Ngộ Sâm.
Cuối cùng Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp nắm cổ chân cậu kéo người xuống nước: "Bảo bối, em thật hư."
"Em vui, anh có ý kiến?" Đường Trì hoàn mỹ giải thích thế nào gọi là thị sủng sinh kiêu.
Nhưng nhìn cậu vui vẻ làm nũng, Nghiêm Ngộ Sâm càng thích bộ dáng vui vẻ kia của cậu.
"Đúng rồi, vừa nãy hình như điện thoại anh vừa vang lên." Vừa nãy đang chơi đùa quá mức, giờ Đường Trì mới nhớ đến.
Nghiêm Ngộ Sâm buông Đường Trì, bước lên bờ xem điện thoại.
Vừa mở ra liền thấy tin nhắn của Đàm Thần.
Một bên trả lời, một bên nói với Đường Trì: "Có đối tác muốn tìm anh, bảo bối, chúng ta đi gặp hắn một chút, ngày mai lại chơi được không?"
Đường Trì ừm một tiếng: "Không sao."
Nói, hai người lên bờ, lau đi nước trên người rồi mặc quần áo lên, rời đi bể bơi đi tìm đối tác.