Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 99-100



CHƯƠNG 99: NGHIÊM TỔNG LÁ GAN ANH THẬT LỚN.

Bên này phát sóng trực tiếp còn chưa kết thúc, bên này, fan cp đã tổ chức thành đoàn đi oanh tạc blog 《 Tạo mộng 》rồi, giục bọn họ, nhanh thả video huấn luyện ngoài lề ngày hôm nay ra.

Chị gái phụ trách blog vẻ mặt ngơ ngác, mờ mịt hỏi đạo diễn: "Từ khi nào thì fan hâm mộ lại cuồng nhiệt với ngoài lề như vậy?"

Đạo diễn nhìn bình luận dưới blog, bất đắc dĩ thở dài: "Tôi cảm thấy bọn họ không phải cuồng nhiệt với ngoài lề, mà là hình như có ý đồ riêng."

"Vậy ngoài lề hôm nay, đúng hạn đăng hay là đăng sớm chút?" Cô hỏi.

Đạo diễn suy nghĩ một chút: "Sớm hơn mười phút đi, đừng sớm quá."

Buổi tối, blog chính thức đăng video ngoài lề, liền có người cắn nối biên tập riêng về Đường Trì, hơn nữa còn cố ý phóng lớn những chi tiết nhỏ.


Video cắt nối biên tập này, phối hợp với dấu hôn kia của Nghiêm Ngộ Sâm, nhanh chóng xông lên hot search.

#Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì dấu hôn.#

【 Nhìn vết tích trên cổ của Nghiêm tổng, tui liền biết Trì Trì cũng không tốt hơn chỗ nào, đúng như dự đoán, chảy mồ hôi xong, chứng cớ phạm tội tất cả đều bị lộ— [Holmes mỉm cười.jpg] 】

【 Trì Trì, chị thấy em nên dùng loại che khuyết điểm không thấm nước, không trôi lớp trang điểm. /đầu chó/ /đầu chó/ 】

【 Ngăn cách không gian @Nghiêm tổng, anh cuồng dã như vậy, Trì Trì biết không? 】

【 Trả lời lầu trên, mù thư, tám phần mười Trì Trì không biết, nếu không chắc chắn sẽ không thả Nghiêm tổng ra ngoài ha ha ha ha ha. 】

Mọi người cùng ăn dưa ship cp, còn có một số đau lòng eo của Đường Trì.

【 Ngày thường huấn luyện cực khổ như vậy, Nghiêm tổng vẫn mãnh liệt như thế, vl, Trì Trì vẫn cần eo sao? /đam mê chỉ mỉm cười/ 】


【 Trì Trì: Tui vì cái gia đình này phải trả giá quá nhiều. /cắn khăn tay/ 】

【 Diêm tổng, tốt xấu gì cũng là vợ của anh, sau này anh có thể làm người không? /lắc đầu chó/ /lắc đầu chó/ 】

Đường Trì huấn luyện xong, chuẩn bị về ký túc xá, mở điện thoại đã nhìn thấy hot search này.

Không chỉ mình cậu, bọn Tiêu Hàn cũng nhìn thấy.

"Không phải chứ tôi nói này, Đường Trì, sau này nên để Nghiêm tổng nhà cậu chú ý hơn chút đi." Tiêu Hàn nhịn cười nói: "Khuya hôm trước vừa làm chuyện đó xong, hôm sau lên chương trình còn không dùng kem che khuyết điểm, biết, hiểu được là anh ta quên mất, không biết, còn tưởng hai người các cậu đang quay phim khiêu dăm đấy."

"Quên mất?" Đường Trì nắm chặt điện thoại, cắn răng nói: "Nếu anh ấy quên thật, vậy thì tốt."

Dùng sự hiểu rõ về Nghiêm Ngộ Sâm của Đường Trì, người này bình thường khéo léo thế nào, khoảng thời gian trước thức đêm biến mắt thành gấu trúc, trước khi quay chương trình còn để chuyện gia trang điểm che lại, làm sao có khả năng quên dùng kem che khuyết điểm che dấu hôn.


Tuyệt đối là cố ý.

Thời điểm Đường Trì quay về ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm còn chưa về.

Đường Trì gửi tin nhắn cho Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng không trả lời.

Nghĩ đến khả năng sau khi phỏng vấn kết thúc, công ty có việc nên quay về công ty làm việc.

Đường Trì chuẩn bị tắm trước đợi anh, tắm được một nửa, dường như nghe thấy tiếng mở cửa.

Không chờ cậu tắm xong đi ra, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp mở cửa bước vào.

Đường Trì vừa thoa sữa tắm xong, thấy thế ngạc nhiên: "Em đang tắm, anh vào làm gì?"

Tuy rằng không phải chưa từng tắm cùng Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng, đột nhiên xông vào như vậy, tâm lý cậu có chút chưa chuẩn bị kịp.

Lúc này, trong phòng tắm tràn ngập hương vị sữa tắm, Đường Trì cũng không ngửi được mùi rượu trên người Nghiêm Ngộ Sâm, chẳng qua cảm thấy trạng thái người này không đúng lắm.
"Anh cũng tắm." Nói, Nghiêm Ngộ Sâm bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Đường Trì mờ mịt: "Anh làm sao vậy?"

Nghiêm Ngộ Sâm xua xua tay: "Anh không sao, anh chỉ đi uống với khách hàng mà thôi."

Đường Trì nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn anh, ánh mắt vô ý rơi trên cổ áo sơ mi của Nghiêm Ngộ Sâm, nhìn thấy... dấu son môi.

Bởi vì Nghiêm Ngộ Sâm không dùng kem che khuyết điểm, Đường Trì vốn đã khó chịu rồi.

Vừa nãy kết thúc huấn luyện ngày hôm nay xong, đã có hơn mười người gửi tin nhắn cho Đường Trì, hoặc là gọi điện, thăm hỏi eo và thận của cậu, còn khuyên cậu nên tiết chế làm chuyện kia, không thể ỷ vào tuổi trẻ mà làm loạn.

Đường Trì muốn giải thích, nhưng mọi người không nghe cậu nói.

Vốn chỉ muốn chờ sau khi Nghiêm Ngộ Sâm về nhà, hỏi kỹ một chút, rốt cuộc tên này muốn làm gì, trời mới biết đột nhiên nhìn thấy dấu son môi hoang dã này.
"Khách hàng là nam hay nữ??" Đường Trì rửa trôi sữa tắm trên người, lạnh giọng nói.

Nghiêm Ngộ Sâm vừa tháo cà vạt, vừa nói: "Nam?"

Đường Trì: "Có tiểu yêu tinh không?"

"Tiểu yêu tinh gì?" Ánh mắt Nghiêm Ngộ Sâm có chút hoảng hốt, tám phần mười là uống quá nhiều rượu, chóng mặt.

Đường Trì không trả lời, lau người xong mặc qυầи ɭóŧ vào đi ra ngoài.

Tạm thời không muốn nói chuyện với Nghiêm Ngộ Sâm.

Cậu vừa ra ngoài, Nghiêm Ngộ Sâm cũng ra.

Đường Trì cau mày: "Không phải anh muốn tắm à?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh muốn tắm cùng em."

"Cảm ơn, em không muốn tắm cùng anh, bất quá anh muốn tìm bạn tắm cùng, có thể gọi điện cho tiểu yêu tinh của anh, gọi cô ta đến đây." Đường Trì lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Ngộ Sâm.

"Anh nghe không hiểu em đang nói gì." Nghiêm Ngộ Sâm mờ mịt nói.

Đường Trì chỉ dấu son môi trên cổ áo Nghiêm Ngộ Sâm: "Tự anh nhìn đi."
Nghiêm Ngộ Sâm quay vào phòng tắm, soi gương, ý thức vốn quay cuồng trong nháy mắt thanh tỉnh: "Bảo bối, không phải như em nghĩ đâu."

Nhìn Nghiêm Ngộ Sâm sốt ruột hoảng loạn từ phòng tắm chạy ra, Đường Trì nhíu mày: "Đó là gì? Đừng nói với em, vết son này từ xa bay trên anh, em không tin."

"Xác thực không phải bay lên người anh, mà anh thật sự không làm gì hết." Nghiêm Ngộ Sâm lo lắng nói: "Em trước tiên đừng tức giận, anh nói em đều không tin, vậy anh tìm người khác giải thích với em."

Nghiêm Ngộ Sâm vội vàng bấm số điện thoại, vừa thông, đối diện truyền tới giọng đàn ông say khướt.

"Là Nghiêm tổng à, vừa đi không bao lâu liền gọi điện cho tôi, đây là muốn quay lại chơi đùa với tôi sao?" Người đàn ông nói.

Đường Trì liếc nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, Nghiêm Ngộ Sâm đưa tay ra hiệu cho Đường Trì bình tĩnh, sau đó hỏi: "Tôi hỏi cậu, vừa nãy lúc chúng ta ăn cơm, tôi có cùng với người phụ nữ nào không?"
Người đàn ông cười thành tiếng: "Không có, đang yên đang làm hỏi cái này làm gì?"

Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt hưng phấn trừng mắt ra hiệu với Đường Trì, ý là — em xem, anh trong sạch, bất quá, ánh mắt còn chưa truyền đến chỗ Đường Trì, người đàn ông lại nói: "Bất quá cậu ôm một người phụ nữ một nào đó một lúc thôi."

Đường Trì hung tợn trừng mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, chỉ vào điện thoại.

Nghiêm Ngộ Sâm hoảng sợ nói: "Lý Viễn Sam cậu nói rõ cho tôi, khi nào tôi ôm phụ nữ hả?"

Người đàn ông: "Chính là lúc chúng ta ăn cơm đó, một cô gái tiếp rượu dán trên người cậu, sau đó cậu liền ôm cô ta a."

"Tiếp rượu?" Đường Trì một cước đạp lên chân Nghiêm Ngộ Sâm nghiền hai cái: "Không phải anh nói đi xã giao sao? Đi hộp đêm xã giao? Đối tượng xã giao là gái tiếp rượu?"
"Vợ à, anh không phải, anh không có!" Nghiêm Ngộ Sâm muốn giải thích, nhưng Đường Trì đã vào phòng ngủ.

Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt vọng nắm chặt điện thoại, cắn răng nói: "Lý Viễn Sam, cậu thật giỏi!"

Lý Viễn Sam mờ mịt: "Tôi làm sao? Tôi chỉ ăn ngay nói thẳng thôi, chính cô gái tiếp rượu kia đến quyến rũ cậu, sau đó cố ý ngã lên người cậu, cậu ngốc còn không nhìn ra, sợ người ta ngã xuống liền đưa tay đỡ lấy, sau đó, hai người ôm nhau a. Cô ta còn hôn trộm cậu một cái, bất quá lúc đó cậu uống nhiều rượu như vậy, đầu óc không rõ ràng, tôi nghĩ cậu 80% không chú ý tới."

"Cậu câm miệng đi!" Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Vợ tôi tức giận rồi, đều tại cậu nói hươu nói vượn."

"Chuyện này sao có thể trách tôi, chính cậu tới tìm tôi đến hộp đêm uống rượu, cũng là cậu gọi gái tiếp rượu cho tôi, mà người ta không coi trọng tôi nhìn trúng cậu, sau đó hôn cậu một cái, điều này liên quan gì đến tôi?" Lý Viễn Sam vô tội nói: "Cậu không thê vì tôi là cẩu độc thân mà tùy tiện vu oan cho tôi."
Nghiêm Ngộ Sâm đang muốn phản bác, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, ngay sau đó, hai cái ga giường bị ném ra ngoài.

"Đêm nay anh ngủ phòng khách đi." Đường Trì nói xong, liền quay vào khóa cửa phòng lại.

Nghiêm Ngộ Sâm cầm điện thoại, dại ra.jpg.

———————————————————

CHƯƠNG 100: TÔI GIÀ RỒI SAO?

"Bảo bối, anh thật sự không phải cố ý, anh không đi quá giới hạn!" Nghiêm Ngộ Sâm chạy tới trước cửa phòng ngủ, gọi, thế nhưng Đường Trì căn bản không để ý đến anh.

Bên ngoài không còn âm thanh nào nữa, Đường Trì mới lặng lẽ xuống giường, dán lỗ tai lên cửa, nghe trộm động tĩnh bên ngoài.

Nhưng nghe một lúc lâu, bên ngoài chút động tĩnh cũng không có.

Cậu lén lút mở ra khe cửa, vốn muốn nhìn thử Nghiêm Ngộ Sâm ở bên ngoài làm gì, nhưng mở cửa mới phát hiện, người này căn bản không ở bên ngoài.
Đường Trì đi quanh nhà một vòng, cũng không thấy hình bóng nào của Nghiêm Ngộ Sâm.

Đi thì đi, không ai đi tìm anh đâu. Đường Trì hừ một tiếng, đi thẳng quay về phòng ngủ.

Nhưng, thói quen ngủ cùng Nghiêm Ngộ Sâm, trong chăn thiếu một người, thật có chút không quen.

Hơn nữa, vạn nhất Nghiêm Ngộ Sâm chuyển đổi thì làm sao bây giờ?

Đường Trì nằm trên giường, lăn qua lăn lại, lấy điện thoại, xoắn xuýt nửa ngày rốt cuộc có nên gửi tin nhắn cho Nghiêm Ngộ Sâm hay không, nhưng cuối cùng vẫn không gửi.

Không quan tâm, mặc kệ, không giải thích rõ ràng dấu hôn kia là thế nào, cũng đừng quay lại.

Cùng lúc đó, Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trên xe, chuẩn bị rời trại huấn luyện.

"Nghiêm tổng, đã trễ thế này còn đi sao?" Đạo diễn vừa vặn đi ngang qua đây, nhìn thấy xe của Nghiêm Ngộ Sâm, liền dừng lại hỏi thăm một chút.
Nghiêm Ngộ Sâm kéo cửa sổ xe xuống, nghiêm túc ừm một tiếng, sau đó hỏi: "Vừa hay, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Đạo diễn mờ mịt: "Chuyện gì vậy?"

Nghiêm túc như thế, hắn hơi sốt sắng, sẽ không phải sự kiện gì trọng đại đi?

Nghiêm Ngộ Sâm: "Bình thường lúc anh cãi nhau với vợ, dỗ thế nào?"

Đạo diễn sững sờ, chợt phản ứng lại: "Cậu cãi nhau với Đường Trì?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh không cần thiết phải để ý tới, nhanh nói, bình thường anh dễ vợ anh thế nào?"

Đạo diễn suy nghĩ một chút: "Tặng son môi, tặng nước hoa, cô ấy thích những thứ này, nói chung, dỗ vui vẻ là được rồi."

Tặng quà lấy lòng... Nghiêm Ngộ Sâm vặn hết óc, đột nhiên phát hiện một vấn đề phi thường nghiêm trọng, hình như ngoại trừ biết Đường Trì thích ăn bánh dứa cùng thịt ra, còn lại Đường Trì thích gì anh đều không biết.
Đạo diễn bật cười: "Nghiêm tổng, cậu sẽ không phải bình thường Đường Trì thích gì cũng không biết đi?"

"Dĩ nhiên không phải!" Nghiêm Ngộ Sâm mạnh miệng nói xong: "Muộn lắm rồi, anh mau đi ngủ đi, tôi đi trước."

Nói xong, liền lái xa ra ngoài.

Trên đường, anh gọi điện cho Đường Việt.

Đột nhiên nhận được điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Việt đang ở văn phòng bận đến mức ngủ gà ngủ gật lập tức thanh tỉnh.

"Alo?" Đường Trì xoa mắt: "Nghiêm tổng, có chuyện gì sao?"

Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh biết Đường Trì thích gì không?"

"???" Hơn nửa đêm không ngủ, đột nhiên hỏi vấn đề này, Đường Việt bối rối: "Tôi không biết."

"Anh là anh trai em ấy, sao anh có thể không biết em ấy thích gì?" Nghiêm Ngộ Sâm không tin.

Đường Việt hỏi ngược lại: "Nhưng hai năm qua nó vẫn đi theo cậu mà, cậu là chồng nó, làm sao cậu không biết?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "..."

Nhất thời á khẩu không trả lời được.

"Tôi biết, chỉ là tôi muốn hỏi anh một chút, em ấy có đặc biệt thích gì không thôi." Nghiêm Ngộ Sâm cưỡng ép che giấu nói.

Sau khi xác nhận Đường Việt cái gì cũng không biết, Nghiêm Ngộ Sâm nhanh chóng cúp máy.

Nhìn tin nhắn Đường Trì gửi hỏi anh đi đâu, Nghiêm Ngộ Sâm thở dài, tự nhủ: "Bảo bối, chờ anh nghĩ ra làm thế nào để dỗ em, anh sẽ quay về."

Sau đó, Nghiêm Ngộ Sâm lấy bức ảnh của Đường Trì trong túi áo ra, hôn một cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí cất tấm ảnh vào chỗ cũ.

Nửa giờ sau, Nghiêm Ngộ Sâm đến hộp đêm lúc nãy mà anh uống rượu.

Đi vào, trực tiếp đến bao sương mình đặt lúc trước.

Nhìn thấy anh đẩy cửa tiến vào, Lý Viễn Sam còn tưởng mình bị hoa mắt: "Không phải cậu về nhà rồi à, sao lại đến nữa?" Nhớ tới nội dung Nghiêm Ngộ Sâm gọi điện cho hắn, Lý Viễn Sam không nhịn được cười nói: "Cậu bị đuổi ra ngoài?"
"Cậu nói xem?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng lườm hắn, nhìn xung quanh nói: "Người phụ nữ tiếp rượu kia đâu?"

Lý Viễn Sam kinh ngạc: "Người ta bị cậu mắng một trận, sớm khóc lóc chạy đi rồi, bây giờ cậu tìm người ta làm gì?"

Tối nay, Nghiêm Ngộ Sâm phỏng vấn xong, liền gọi điện cho Lý Viễn Sam, gọi hắn đến đây uống rượu.

Kỳ thực, quan hệ của Nghiêm Ngộ Sâm và Lý Viễn Sam chẳng hề tốt lắm, nhưng vì Nghiêm Ngộ Sâm không có nhiều bạn bè, Lý Viễn Sam xếp ở vị trí số một, dù sao cũng là bạn học cùng cấp ba, hai người ít nhiều cũng hiểu rõ nhau.

Thời điểm nhận được điện thoại của Nghiêm Ngộ Sâm, Lý Viễn Sa, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.

*Nguyên văn - 活久见: Nó có nghĩa là "bạn có thể nhìn thấy bất cứ điều gì nếu bạn sống trong một thời gian dài". Bây giờ nó chủ yếu được sử dụng để mô tả sự ngạc nhiên của các bên khi đối mặt với những điều kỳ lạ; nó cũng đã chỉ ra rất nhiều điều kỳ lạ khiến nó trở nên nhàm chán.
Tửu lượng của Nghiêm Ngộ Sâm ở mức trung bình, bình thường đi xã giao, có thể không uống được thì sẽ không uống, hơn nữa cuộc sống riêng tư của người này tuy rằng thần bí, nhưng Lý Viễn Sam vẫn đảm bảo, nơi như hộp đêm này, anh chưa từng đến, tiếp rượu cái gì, anh cũng chưa từng tìm.

Nhưng, hắn vạn vạn không nghĩ tới chính là, Nghiêm Ngộ Sâm không chỉ dẫn hắn đến hộp đêm, còn tìm vài người tiếp rượu.

Vừa hỏi xảy ra chuyện gì, Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Hình như vợ tôi có tình cảm với người đàn ôn khác."

Vừa nói, một bên oan ức uống rượu.

Dưới đèn tinh cầu sắc sỡ chiếu xuống, Lý Viễn Sam thấy trên đầu Nghiêm Ngộ Sâm hơi xanh.

"Tôi nói điều kiện của cậu tốt như vậy, chị dâu cũng không đến nỗi không có mắt đi?" Lý Viễn Sam mới nói xong, lập tức đổi giọng: "Không đúng, chị dâu lúc trước có thể từng thích tên khốn kiếp Cố Chiêu Lương kia, bảo đảm ánh mắt thật sự có chút vấn đề."
"Không phải có chút vấn đề, là phi thường có vấn đề." Nghiêm Ngộ Sâm uống một hớp rượu, thập phần khổ não.

Lý Viễn Sam hiếu kỳ: "Người kia rốt cuộc là ai vậy? Đang làm gì? Bao nhiêu tuổi?"

Nghiêm Ngộ Sâm thở dài: "Người kia tên Nghiêm Đồng, là người không có việc làm, năm nay mười bảy tuổi."

Lý Viễn Sam thiếu chút nữa bị ngụm rượu làm cho sặc chết: "Có ý gì? Mười bảy tuổi?!"

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng.

Lý Viễn Sam cả kinh nói: "Nhỏ hơn cậu mười ba tuổi a! Hơn nữa còn chưa trưởng thành! Khẩu vị của chị dâu nặng như vậy à?"

Nghiêm Ngộ Sâm tâm mệt nói: "Không biết, lẽ nào tôi thật sự rất già sao?"

Lý Viễn Sam gãi đầu: "Cậu so với tôi xác thực không già, nhưng so với chị dâu cậu lớn hơn tám tuổi, vậy... xác thực không tính là còn trẻ, cho nên, từ tình huống này mà nói, chị dâu thích một người vị thành niên, cũng không phải hoàn toàn không có lý do gì."
Dù sao tuổi của chồng mình quá lớn, tính ra muốn tìm trai trẻ khỏe mạnh để nếm thử cũng không phải không thể.

Nghiêm Ngộ Sâm ngửa đầu uống cạn rượu: "Cậu nói, sao em ấy lại có nhiều người đàn ông thích đến vậy? Tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ thay nhau đến. Thật muốn nhốt em ấy lại, chỉ có mình tôi được nhìn, người khác sẽ không còn ý gì với em ấy nữa."

Hai người lại thao thao bất tuyệt nói chuyện một lúc lâu.

Càng nói, Lý Viễn Sam càng đồng tình với Nghiêm Ngộ Sâm, lúc nhìn về phía Nghiêm Ngộ Sâm, càng thấy thảo nguyên xanh trên đầu anh càng chói mắt hơn.

Hơn nữa, hắn quả thực không nghĩ ra, giá trị bản thân của Nghiêm Ngộ Sâm là một con ngựa tuyệt trần, tại sao lại sợ người khác đào góc đường như vậy?

Thậm chí còn trở thành người tức giận bất bình đến hộp đêm mua say.
"Tôi nói cậu không phải uống nhiều rồi đi, cố ý tìm người ta tính xổ à?" Lý Viễn Sam nói.

Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Tôi không phải đến tính xổ, tôi tới để tìm người phụ nữ kia."

Lý Viễn Sam hiếu kỳ: "Đến xin lỗi cô ta sao? Tôi cảm thấy không cần thiết, dù sao vừa nãy chính cô ta nói mình làm sai, cố ý quyến rũ cậu, cậu mắng cô ta cũng không thua gì."

"Tôi không đến xin lỗi cô ta." Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt chống cự nói.

Loại người cố ý dán lên người anh, sau đó khiến anh cãi nhau với Đường Trì, mắng cô ta đương nhiên không phải thiệt thòi gì.

"Tôi chỉ muốn đưa cô ta đi, sau đó ở trước mặt vợ tôi giải thích rõ ràng." Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói.

Lý Viễn Sam: "Tôi thấy cô ta cũng không quá tình nguyện, dù sao cậu mới mắng người ta quá độc ác rồi."

"Cậu không cần quan tâm, cậu quay video làm sáng tỏ cho tôi là được." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Sau đó gửi cho tôi, chút nữa tôi về nhà đưa cho vợ xem, lần này đừng nói nhầm nữa, nếu không tôi sẽ không để yên cho cậu."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm đi tìm người tiếp rượu ban nãy.

Lý Viễn Sam có chút lo lắng nhíu mày, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Người tiếp rượu ở đây ăn mặc đều giống nhau, với độ mặt mù kia của cậu còn muốn tìm người, có thể phân rõ ai với ai sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.