Nếu Tống Ngạn (Thôi Mạch Chu) vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật sự của mình, Khương Tuế Ngọc cũng không mong muốn chủ động vạch trần.
Nàng đã cố gắng hết sức đóng giả thân phận nữ vũ công, vừa kính rượu vừa bón thức ăn cho hắn, thái độ ngoan ngoãn nghe lời, so với hình tượng lúc trước cứ như hai người khác biệt.
Điệu múa của các mỹ nhân uyển chuyển, đàn sáo lượn lờ, trên bàn toàn là sơn hào hải vị, trò chuyện vui vẻ, yến tiệc linh đình.
Sau khi uống vài cốc rượu, mọi người dần cảm thấy lâng lâng, nhiều người trong số họ liếc mắt đưa tình với nữ vũ công, không hề kiêng nể bắt đầu động tay động chân, bầu không khí lúc này trong chốc lát trở nên mơ hồ.
Mà Thôi Mạch Chu và Khương Tuế Ngọc ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn nhau, cứ như là hai người hoàn toàn xa lạ.
"Tống lang quân, sao lại lãnh đạm như thế? Chẳng lẽ có vị mỹ nhân nào lười biếng trốn việc, hầu hạ ngài không chu đáo sao?" La Ninh Đức mỉm cười nhìn hai người, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.
Nếu như hắn nói không hài lòng, hắn ta sẽ lập tức rút kiếm ra giết Khương Tuế Ngọc.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Khương Tuế Ngọc dần cảm thấy khẩn trương, một tay chậm rãi nắm lấy vạt áo của mình, tay kia thì lén lút kéo tay áo của Thôi Mạch Chu dưới gầm bàn.
Thôi Mạch Chu nhìn vào mắt nàng, nơi đáy mắt hiện lên ý tứ cầu xin.
Đột nhiên, hắn mỉm cười: "La trưởng sử nói đùa, mỹ nhân quốc sắc thiên hương, chỉ là trong nhà Tống Ngạn đã có thê tử quản rất nghiêm, ghen tuông mù quáng, không cho ta dính vào các oanh oanh yến yến ở bên ngoài."
Nghe vậy, những người có mặt ở đây đều cười phá lên, có người còn trêu đùa: "Không ngờ trong nhà của Tống lang quân cũng có một vị sư tử hà đông."
Mà Khương Tuế Ngọc lại buồn rầu nghĩ: Không phải hắn nói là chưa từng có hôn phối sao? Khi nào lại xuất hiện một người thê tử chứ?
La Ninh Đức hừ lạnh: "Tính tình của Tống lang quân có phần hơi tốt quá rồi.
Đàn bà thì nên làm tốt bổn phận của mình, tuân thủ những phẩm hạnh của người đàn bà, ở đâu có chuyện nói này nói nọ với tướng công của mình như vậy."
Thôi Mạch Chu chỉ tuỳ tiện đáp lại: "La trưởng sử nói phải."
Những người có mặt ở đây biết rõ nội tình đều che mặt cười.
Ở thành Kỳ Châu này, ai không biết thê tử trước đây của La trưởng sử là Ngụy Tư Nhàn tính tình gắt gỏng, chỉ cần La trưởng sử ở bên ngoài nhiễm phải mùi son phấn mà không giải thích rõ ràng, nàng ta sẽ cầm gậy đuổi đánh hắn ta khắp phố, đúng là một cảnh tượng có một không hai.
Khương Tuế Ngọc muốn giải vây giúp hắn, cố tình sửa giọng, giả bộ chua ngoa ghen tuông: "Ơ, lang quân, là do ta không đủ xinh đẹp hay sao, nếu không sao lại không thèm nhìn người ta một cái?"
Nhìn thấy nàng càng lúc càng dựa gần, Thôi Mạch Chu che giấu vẻ chán ghét trong mắt, cười nói: "Là Tống mỗ không hiểu phong tình."
Bầu không khí của yến tiệc lại sôi động trở lại, hành vi của các nữ vũ công càng táo bạo hơn, tự mình uống rượu ngậm trong miệng, sau đó lại chuyền qua cho khách, đặt tên gọi là "chén mỹ nhân".
Nhìn thấy như vậy Khương Tuế Ngọc cảm thấy ghét bỏ, còn rất mất vệ sinh.
Nhưng mà tất cả các vũ công xung quanh đều làm như vậy, nếu nàng không làm giống thế thì chẳng phải là rất kỳ quái sao? Vậy người khác sẽ dễ dàng phát hiện ra sự bất thường của nàng, thậm chí còn vạch trần thân phận của nàng.
Nàng hít sâu một hơi, ổn định lại tâm lý, nâng một phần mạng che mặt lên, uống một ngụm rượu lớn, nhìn chằm chằm vào Thôi Mạch Chu, do dự không biết nên làm hay không.
Nhưng nàng lại thấy Thôi Mạch Chu quay đầu nhìn nàng, giống như đoán được nàng định làm gì, dùng ánh mắt như tên bắn mang ý cảnh cáo nhìn xoáy vào nàng.
Ánh mắt hắn hiện rõ, nếu nàng dám không biết sống chết cho hắn uống rượu theo kiểu đó, hắn sẽ bẻ gãy cổ nàng không chút lưu tình.
Thấy như vậy, nàng nghĩ nên dẹp chuyện này đi.
Sau đó, Khương Tuế Ngọc không cam lòng nuốt hết rượu xuống, khuôn mặt khẽ nở một nụ cười lấy lòng.
Đương nhiên Thôi Mạch Chu cũng không nhàm chán đến mức đi vén mạng che mặt của một vũ công không quen biết, mà chỉ nhìn xem nàng liệu có làm trò quỷ quái gì với hắn không.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, tiếp tục cùng La Ninh Đức trò chuyện vui vẻ.
Thược Dược bị Khương Tuế Ngọc dùng chuôi đao đánh đến hôn mê, sớm đã tỉnh lại.
Nàng ta giật mình nhớ ra có thích khách xông vào, liền vội vàng tố cáo chuyện này cho quản sự.
Quản sự sau khi biết thích khách đã cải trang lẻn vào thì rất tức giận, sau đó bình tĩnh lại.
Quản sự là một tay lão luyện trong việc xử lý các biến cố, đầu óc xoay chuyển một lát, nghĩ ra một chủ ý sai người đưa tên thích khách đang cải trang qua đây, tránh làm các vị khách bị thương.
"Thược Dược, quản sự có chuyện cần phân phó, gọi ngươi qua đó." Một nha hoàn thấp giọng ghé sát vào tai Khương Tuế Ngọc nói.
Vốn dĩ Khương Tuế Ngọc đã sắp bị nàng ta lừa, nhưng nhìn thấy bộ dáng né tránh ánh mắt của nàng ta, nàng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.
"Được, ta sẽ qua ngay."
Khương Tuế Ngọc đáp ứng, nhưng không ngờ rằng ngay sau đó nàng rút cây trâm từ trên đầu xuống chĩa vào cổ của Thôi Mạch Chu, sự tình phát sinh đột ngột làm ai nấy đều sửng sốt.
"Người đâu, có thích khách."
Tiếng la hét của các vũ công vang lên, khách khứa bỏ chạy tán loạn.
Sau đó, một nhóm hộ vệ đã được huấn luyện chạy vào, bọn họ tay cầm đao nhọn, hung thần tàn ác, bao vây Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu.
Khương Tuế Ngọc giữ chặt Thôi Mạch Chu liên tục lùi về phía sau, đến khi chân nàng chạm vào tường, không thể lùi được nữa.
Vì đề phòng bất trắc, Thôi Mạch Chu từ tay trong tay áo lấy ra một cây dao nhỏ, chuẩn bị đâm vào ngực nàng.
Nhưng hắn lo lắng thân phận hiện tại chỉ là một thương nhân bình thường, không dám tuỳ tiện ra tay.
"Lang quân, là ta." Khương Tuế Ngọc cảnh giác đảo mắt nhìn các hộ vệ vây quanh, nói với giọng mà chỉ có hai người mới nghe được.
Nghe được giọng nói của nàng, sống lưng căng chặt của Thôi Mạch Chu thả lỏng đôi chút, cao giọng hỏi nàng: "Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta, nếu như ngươi cần tiền, cứ việc nói, ta sẽ đưa cho ngươi."
Khương Tuế Ngọc cân nhắc kỹ lời nói của hắn, hai mắt sáng lên, hiểu được hàm ý của hắn.
La Ninh Đức thân là người chủ trì của yến tiệc, coi như có chút khí phách, chưa rời khỏi hiện trường, quát lớn vào mặt Khương Tuế Ngọc: "Láo xược! Trước mặt bản quan lại dám giở trò xằng bậy, còn không khoanh tay chịu trói."
Khương Tuế Ngọc âm thầm khinh bỉ, ngươi là ai, ngươi nói gì thì ta sẽ phải làm theo à?
Nhưng còn chưa thi triển hết tài năng diễn xuất nên Khương Tuế Ngọc liếc mắt kiểm tra khoảng cách giữa mình và La Ninh Đức, đột nhiên đẩy Thôi Mạch Chu ra, hét lớn:"Cẩu quan, ta muốn lấy mạng ngươi!"
Mắt thấy cây trâm sắc nhọn sắp đâm vào ngực của La Ninh Đức, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thôi Mạch Chu lại chạy nhanh về phía trước vừa vặn thay hắn ta nhận lấy, kết quả vai hắn bị đâm trúng.
"Nhanh đến bảo vệ trưởng sử." Có người la lên.
Nhân lúc tình hình đang hỗn loạn, Khương Tuế Ngọc chạy qua vòng người bao vây, ẩn mình vào trong đêm đen tăm tối.
La Ninh Đức cực kỳ chấn động, vội vàng kêu người tìm đại phu, lại bị Thôi Mạch Chu ngăn lại: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần tốn nhiều thời gian."
Ai tinh mắt đều có thể nhìn thấy máu trên vai hắn đã nhuốm đỏ một mảnh, chảy ra rất nhiều.
La Ninh Đức vô cùng cảm động vì hành động xả thân cứu người của Thôi Mạch Chu: "Về sau, Tống lang quân sẽ là huynh đệ khác họ của ta."
Thôi Mạch Chu khiêm tốn từ chối: "Tống mỗ bất quá chỉ là một kẻ hèn, nào dám cùng trưởng sử xưng huynh gọi đệ."
"Người mà La mỗ ta nói xứng đáng chính là xứng đáng, ai dám nói loạn, ta sẽ xé miệng kẻ đó ra."
Nói về Khương Tuế Ngọc sau khi rời khỏi Hàn Ấn lâu, nàng phải tốn rất nhiều công sức mới tránh khỏi những tên theo dõi phía sau.
Đợi đến khi về tới nhà trọ, nàng mới vội vàng thay y phục.
[Nhiệm vụ nhỏ đã hoàn thành, chúc mừng kí chủ đã mở khóa kỹ năng "Đạp tuyết vô ngân"]
Không bao lâu liền thấy một nhóm người vây quanh giúp Thôi Mạch Chu về nhà trọ, Khương Tuế Ngọc lập tức đi ra nghênh đón, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng cùng kinh ngạc: "Lang quân, ngài bị thương sao?"
"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần làm lớn chuyện." Thôi Mạch Chu lạnh giọng nói.
Bộ dáng của Khương Tuế Ngọc muốn nói lại không dám, trông giống như rất quan tâm chủ nhân nhưng thân là tì nữ nên không dám hỏi nhiều.
Thôi Mạch Chu chắp tay với những người hộ tống hắn về, ngại ngùng cười nói: "Tỳ nữ ít hiểu biết, mong các vị không chê cười."
"Nào có, nào có."
Sau khi tiễn những người đó đi, sắc mặt Thôi Mạch Chu tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Ngay lúc thân thể hắn loạng choạng suýt ngã thì may mắn Khương Tuế Ngọc nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hắn.
"Ngài không sao chứ?" Khương Tuế Ngọc vội vàng đỡ hắn vào phòng ngồi xuống.
Thôi Mạch Chu xua tay: "Không sao, ngươi bận việc của ngươi đi, ta có thể tự mình làm được."
Còn nói không sao, nàng thấy hắn đã mất máu đến sắp ngất xỉu luôn rồi.
Nếu chẳng may hắn có chuyện gì, nàng biết đi đâu tìm phiếu cơm mới đây?
"Vết thương của ngươi là ta gây ra, ta không thể trốn tránh trách nhiệm của mình, hay là để ta băng bó giúp cho ngươi đi."
Mà Thôi Mạch Chu đã thật sự không còn sức lực nữa rồi, cũng không từ chối.
Nhớ đến nam nữ thụ thụ bất thân, cũng tránh cho nàng xấu hổ, hắn chỉ để lộ ra vết thương trên vai, thuận tiện cho nàng bôi thuốc.
Khương Tuế Ngọc tìm chủ quán mượn ít thuốc bột cầm máu, nhẹ nhàng lau những vết máu đông lại ở gần miệng vết thương, sau đó mới từ từ rắc bột lên cho hắn.
Sau khi bôi thuốc gần xong, Thôi Mạch Chu hỏi nàng: "Ngươi tới Hàn Ẩn lâu để làm gì?"
Khương Tuế Ngọc không hề cảm thấy ngạc nhiên với câu hỏi của hắn: "Vậy vì sao lang quân lại tới Hàn Ẩn lâu?"
Thôi Mạch Chu im lặng, không muốn nói thêm.
"Câu trả lời của lang quân là gì, câu trả lời của ta cũng như vậy."
Một lúc sau, Khương Tuế Ngọc cúi người ghé vào bên tai hắn nói, nếu như hắn nhìn lên, có thể thấy được sự gian xảo trong mắt nàng.
Đúng là hắn đã đánh giá thấp nàng, lại ngây thơ cho rằng nàng vẫn còn là Khương Tuế Ngọc kiếp trước, người mà điên cuồng mù quáng vì tình yêu.
Chỉ đáng tiếc, Khương Tuế Ngọc chỉ ngầu không quá ba giây, trong lúc đứng dậy không cẩn thận giẫm phải vạt váy đang rủ xuống đất, trở tay không kịp mà bổ nhào về phía trước.
Trong tình thế cấp bách, Khương Tuế Ngọc theo bản năng muốn vịn Thôi Mạch Chu mượn sức để lấy lại thăng bằng, nhưng chỉ kịp nắm được y phục của hắn, rồi té ngã như con chó cạp bùn.
Khương Tuế Ngọc không kịp kêu đau, vẻ mặt ngưng đọng, ngơ ngác nhìn y phục vị xé rách trong tay.
Toàn bộ y phục trên người Thôi Mạch Chu gần như đã bị nàng kéo xuống, lộ ra tấm lưng trắng nõn.
Sắc mặt hắn âm u như nước, mơ hồ như mưa gió sắp đến.
Một mặt là lý trí và lễ nghi, mặt khác là vẻ đẹp mê hoặc của người đàn ông, nhất thời Khương Tuế Ngọc cũng không biết đem mắt mình đặt ở đâu.
"Lang quân, ta..."
Khương Tuế Ngọc đang định giải thích, chỉ nghe Thôi Mạch Chu quát: "Ra ngoài!"
Thế là nàng liền đẩy cửa chạy ra ngoài.
Đứng ở ngoài cửa, Khương Tuế Ngọc bất lực đỡ trán, cảm thấy rất đau đầu, hắn đã coi nàng như một con sói háo sắc rồi.
Sau đó, nàng nhạy bén nghĩ ra một biện pháp cứu chữa.
Sáng ngày hôm sau, nàng ra chợ mua đồ, sau đó vào bếp nấu một ít canh tứ vật (canh nấu từ 4 nguyên liệu).
Trước hết, nàng cho Đỗ Nhược bên cạnh một bát, sau đó đem phần canh còn lại cho Thôi Mạch Chu.
Chỉ là khi Thôi Mạch Chu nhìn bát canh nàng nấu, sắc mặt càng thêm âm u, cười với nàng một cách đầy ẩn ý, làm cho Khương Tuế Ngọc khó hiểu mà rùng mình một cái.
Sau đó, nàng nghe thấy hắn chậm rãi nói: "Bát canh tứ vật này còn được gọi là "Phụ khoa khốt phương", được dành riêng cho phụ nữ để bổ khí dưỡng huyết."
Khương Tuế Ngọc sững sờ một lúc, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui vào.
Trong lòng lại đau khổ gào thét: Sách y học vô lương tâm, làm hại ta xấu hổ như vậy.
——————-
Canh Tứ Vật (Phụ khoa khốt phương):
Đơn thuốc thần thánh cho món canh dưỡng sinh, dành riêng cho phụ nữ.
Uống canh này thường xuyên có thể làm dịu cơn đau bụng kinh của phụ nữ, tăng cường chức năng miễn dịch, trì hoãn lão hóa, làm da mặt hồng hào, da dẻ mịn màng..