Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 44: Chương 44:



Giữa trời đêm đông lạnh, gió nổi lên đưa đến hương thơm thoang thoảng của một nhánh hàn mai nào đó.
 
Hạc giấy tiên bay lượn trong bóng đêm rất ổn định, cuối cùng nó đậu trên tường của một tòa phủ đệ. Đây là một ngôi nhà ở không đáng chú ý, trước cửa không có đèn, dưới ánh sáng lành lạnh của ánh trăng càng làm nơi này trở nên âm u hơn.
 
Hạc giấy tiên đậu trên vách tường trong chốc lát rồi chậm rãi vỗ cánh bay lên, Yến Trường Chu thu nó lại, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy qua tường. Khi đang nhảy vào viện tử kia, đột nhiên y cảm nhận được sự khác thường, ngay sau đó, một ánh sáng màu trắng đột ngột lóe lên khiến tất cả khung cảnh xung quanh y đều biến mất, Yến Trường Chu đã bị cuốn vào dị không gian.
 
Bên phía dưới chân y là biển dung nham cuồn cuộn, y đang đứng trên cột đá sừng sững duy nhất ở đây. Dường như dung nham sôi ùng ục đang từ từ dâng lên, mà cây cột đá cũng chậm rãi vỡ vụn, nhiệt độ nóng hổi của dung nham như muốn thiêu đốt cả người đầy mồ hôi của y, thậm chí Yến Trường Chu còn có thể ngửi được mùi khét do lông tơ trên người mình đang bị thiêu cháy.
 
Yến Trường Chu lập tức ý thức được mình đã bước vào huyễn cảnh.
 
Y nhíu chặt lông mày, lấy Chấp Thương kiếm ra, điều động toàn bộ linh lực trên người mình khiến Chấp Thương kiếm phát ra những tiếng vù vù, ánh sáng mãnh liệt lóe lên, chỉ thấy trong thời gian một hơi thở, y đã vung chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang khắp bốn phương tám hướng.
 
Y cũng không biết giải thích thế nào ngoại trừ cho rằng nơi này chính là huyễn cảnh, thế nhưng đối với kiếm tu, chỉ cần có kiếm trong tay thì bọn họ sẽ không ngừng tiến lên phía trước.
 
Y đã thông thạo toàn bộ Thất Tinh kiếm pháp, nếu sử dụng sức mạnh của Thất Tinh, cho dù tu vi của đối phương có đạt Nguyên Anh cũng sẽ bị nghiền nát như núi lở đất nứt. Trong nháy mắt, cơn chấn động này khiến huyễn cảnh cũng bị lay động theo, dung nham đã dâng đến gần chân Yến Trường Chu, mà y lại đang đứng đối diện mười vị thủ lĩnh tiên môn đang theo dõi y với vẻ mặt đen kịt.
 
Nhìn vào ánh mắt và dáng vẻ của Mục Tiêu đứng trước mặt, ông ta hệt như sắp không nhịn được nữa mà nhào vào bóp cổ y cho đến chết.
 
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong đám người kia: “Trường Chu, qua đây!”
 
Theo tiếng nói, Yến Trường Chu nhìn thấy sư phụ mình là Thừa Kình kiếm tôn cũng có mặt trong đám đông, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi. Y xem xét tình hình, lập tức thu kiếm lại, lặng lẽ đi đến đứng sau lưng sư phụ mình.
 
Mục Tiêu lại không kiên nhẫn được nữa, ông ta chậm rãi thở ra một hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Thừa Kinh kiếm tôn dạy bảo đồ đệ giỏi quá nhỉ!”
 
Thừa Kinh kiếm tôn gằn giọng nói: “Nghiệt đồ ngang bướng, sau khi việc này kết thúc, ta sẽ dạy dỗ hắn thật nghiêm khắc.”
 
Mục Tiêu giận dữ: “Trận pháp dụ bắt Bách Lý Hưu đã bị hắn phá hủy, ngươi tưởng chỉ cần nói một câu dạy bảo nghiêm khắc như vậy là cho qua được hả?”
 
Mặc dù hiện tại Thừa Kình kiếm tôn rất muốn đánh tên nghiệt đồ không biết nghe lời này một trận, nhưng kiếm tu luôn bao che khuyết điểm nên ông ta chỉ lạnh lùng nói: “Vốn dĩ chúng ta cũng không chắc chắn tối nay Bách Lý Hưu có đến đây không, huống hồ nếu như huyễn cảnh này còn không chống đỡ được một bộ Thất Tinh kiếm pháp thì ngươi còn ngông cuồng cho rằng sẽ vây khốn được Bách Lý Hưu sao? Ta thấy hiện giờ chúng ta vẫn nên im lặng chờ đợi đại trận ngày mai thì hơn.”

 
Nói xong ông ta dẫn Yến Trường Chu đi mất, chỉ để lại một đám người thở dài nhìn trận pháp bị ép phải hủy bỏ vì cứu Yến Trường Chu ra.
 
Sau cùng, vẫn là Việt Thiên Sơn mở miệng nói: “Bỏ đi! Vốn dĩ chúng ta cũng không trông cậy vào huyễn cảnh này có thể bắt được hắn.”
 
Mục Tiêu vẫn còn tức giận: “Nhưng huyễn cảnh này có thể đánh văng dung nham hỏa độc trong người hắn ra, khiến nghiệt khí sinh trưởng chậm lại. Bây giờ chiến thuật đã bị đảo loạn, ngày mai nếu Bách Lý Hưu hoàn toàn khỏe mạnh đến đây, ta thấy có lẽ chư vị cũng không thể bắt được hắn đâu.”
 
Hình Tư Noãn vẫn luôn không ưa Mục Tiêu, bà ta luồn hai tay vào ống tay áo, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, ngươi nói nhiều như vậy có tác dụng cái rắm gì. Giải tán đi! Tối nay Bách Lý Hưu sẽ không đến đâu, cho nên chư vị cứ điều chỉnh tinh thần lại cho tốt, chờ ngày mai tái chiến.”
 
Nói xong bà ta dẫn đầu đi trước.
 
Mọi người thấy trận pháp đã mất đi hiệu lực và tác dụng nên cũng chỉ thở dài và rời đi.
 
Trong bóng đêm, không ai chú ý tới có một đạo thần thức mạnh mẽ lướt qua vách tường theo làn gió và thu hết cảnh tượng vừa rồi vào mắt, chỉ để lại tiếng cười lạnh lùng trong không gian im ắng.
 
Trong khách đi3m, Phó Yểu Yểu đang lo lắng chờ đợi, vừa nhìn thấy Bách Lý Hưu mở mắt ra, nàng đã lập tức hỏi thăm: “Sao rồi? Chàng đã tìm được chưa?”
 
Phó Yểu Yểu càng hy vọng có thể cứu được yêu nhân ngay trong đêm nay hơn là cứu người trên đài hành hình vào ngày mai, thế nhưng tiên môn có nhiều pháp bảo, nếu thật sự muốn che giấu thì bọn họ sẽ không thể tìm thấy dễ dàng, bây giờ xem ra việc Bách Lý Hưu phát hiện có điều kỳ lạ cũng là do họ đã cố ý bày ra làm mồi nhử muốn gài bẫy hắn.
 
Xem ra chỉ có thể chờ đợi vào ngày mai thôi.
 
Hôm sau, Phó Yểu Yểu vừa thức dậy từ trong lồ ng ngực của Bách Lý Hưu đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ truyền đến từ bên ngoài đường phố, kèm theo đó là những tiếng “xem hành hình”, “yêu nhân”, Phó Yểu Yểu vội vã đẩy Bách Lý Hưu ra: “Bao giờ chúng ta mới đi đây?”
 
Bách Lý Hưu uể oải chôn mặt vào cổ nàng, lông mi của hắn quét tới quét lui trên làn da mềm mại của nàng: “Nàng gấp làm cái gì? Nhân vật lợi hại đều xuất hiện sau cùng mà.”
 
Phó Yểu Yểu đang căng thẳng nên nghe thấy câu nói này cũng không thấy buồn cười.
 
Nàng đứng lên kiểm tra trang bị của chính mình, ngoại trừ pháp khí bản mệnh Thanh Cốt tản ra, nàng còn cất giữ rất nhiều pháp bảo do Độ Hàn Giang luyện chế, phòng ngự hay công kích đều có cả. Viêc nàng đi theo đại ma đầu gây chuyện thực sự rất nguy hiểm cho nên cần phải chuẩn bị đầy đủ.
 
Kết quả Bách Lý Hưu lại nói: “Nàng ở đây chờ ta.”

 
Phó Yểu Yểu không nghe theo hắn: “Không được! Ta là loại đạo lữ sợ chết sao? Cho dù là đầm rồng hay hang hổ thì ta cũng muốn xông vào với chàng.”
 
Bách Lý Hưu rất cảm động nhưng sau đó vẫn từ chối nàng: “Nàng đi theo sẽ khiến ta phân tâm.”
 
Hôm nay nhìn thế nào cũng sẽ xảy ra một trận đại chiến, trong trận Tiên Thí kia nàng suýt nữa đã bị Bát Âm trận đả thương, nên lần này hắn càng không thể dẫn nàng đi theo mạo hiểm.
 
Phó Yểu Yểu bĩu môi lên, cong đến mức có thể treo được thùng nước trên đó.
 
Bách Lý Hưu nhìn mà bật cười, hắn cúi đầu hôn nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua chân răng nàng. Họ đã hôn nhau nhiều lần cho nên kỹ thuật hôn môi của hắn đã giỏi hơn Phó Yểu Yểu rất nhiều, cho thấy rõ sự chênh lệch về thiên phú. Phó Yểu Yểu mềm mại ngã vào lồ ng ngực hắn, lúc này Bách Lý Hưu mới dứt khỏi đôi môi của nàng, hắn học động tác cọ xát chóp mũi nàng đã làm trước đó rồi nói: “Ta sẽ trở lại sớm thôi.”
 
Phó Yểu Yểu không muốn khiến hắn phân tâm nên đành phải gật đầu.
 
Bách Lý Hưu lại hôn nàng, sau đó lập tức biến mất, không còn trong phòng nữa.
 
Phó Yểu Yểu nằm co người lại trên giường trong chốc lát, sau đó nàng đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Những tia nắng ấm áp của mùa đông đã bao phủ cả tòa thành trì, đoàn người đi trên đường chen lấn nhau, tất cả cùng chạy về một hướng. Phó Yểu Yểu nhìn mấy lần, khi nàng định quay về ngủ tiếp thì đột nhiên trong thành lại phóng lên vô số đạo hồng quang.
 
Tất cả mọi người đều chú ý đến những đạo hồng quang giống như những cây cột chống trời, giữa ban ngày ban mặt, những đạo hồng quang đỏ thẫm kia giống như những trụ bê tông được dựng từ máu tươi khiến người ta phải khiếp sợ.
 
Con ngươi Phó Yểu Yểu trợn lên, nàng không đoái hoài đến việc bên ngoài đều là người mà lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ và bay lên mái hiên. Vì đứng trên cao cho nên tầm nhìn cũng rộng hơn, cộng thêm thần thức được mở rộng, nàng trông thấy cả tòa thành dường như đã bị những đạo hồng quang này che kín.
 
Chúng phân bố ở những khu vực khác nhau, từ những chấm nhỏ rồi biến thành một đường dài, cuối cùng chúng dần dần dâng lên cao khiến tòa thành Thượng Kinh bị phủ kín trong một trận pháp.
 
Đây chính là đại trận mà tiên môn đã chuẩn bị cho Bách Lý Hưu.
 
Từ lúc hắn bước chân vào Thượng Kinh thì hắn đã hãm sâu vào trong trận pháp này rồi.
 
Mắt trận để khởi động trận pháp là trung tâm đài hành hình, từ đó kéo dài một dặm ra khắp bốn phía xung quanh, một khi Bách Lý Hưu bước vào khu vực mắt trận, trận pháp cảm nhận được ma khí sẽ lập tức khởi động.
 

Trong nháy mắt Thượng Kinh phồn hoa đã biến mất, sương đỏ tràn ngập bốn phía, tòa thành yên tĩnh một cách quỷ dị. Bách Lý Hưu chậm rãi xem xét dị không gian này, hắn lạnh lùng nở nụ cười khinh thường: “Chỉ bằng thứ này của các ngươi mà cũng muốn vây khốn bản tôn sao?”
 
Trong trận pháp, máu tươi cuồn cuộn tụ lại dưới chân hắn, từng đạo hoa văn giống như từng khe rãnh chảy đầy máu tươi, những khe máu như có vô vàn bàn tay máu muốn bắt lấy mắt cá chân của hắn mà trèo lên, những móng vuốt khô quắt như xích sắt muốn trói chặt cả người hắn.
 
Bách Lý Hưu không ngừng cười to: “Đường đường là tiên môn mà lại luyện chế ra một trận pháp ác độc thế này, thật sự ti tiện không thua kém gì năm đó.”
 
Trong sương đỏ mông lung truyền ra một tiếng nói giận dữ: “Đối phó với tên đại ma đầu nhà ngươi còn phân biệt độc ác hay không độc ác sao?”
 
Rõ ràng không có hình dáng nào hiện ra nhưng chỉ cần dựa vào giọng nói, Bách Lý Hưu vẫn có thể nhận ra đối phương là ai, hắn buồn bã nói: “Mục Tiêu, bản tôn không đến tìm ngươi, trái lại ngươi lại chủ động đưa mình đến cửa.” Hắn dừng lại một lát rồi cười rộ lên một cách âm u, nói: “Ngươi có muốn biết Mục Âm đã dặn dò ta cái gì không?”
 
Cả người Mục Tiêu run lên, chuyện ông ta sợ nhất đã xảy ra rồi.
 
Cái tên Mục Âm kia vừa được nói ra, sự thù hận quanh quẩn trong tâm thức Bách Lý Hưu đã dâng lên như muốn bao phủ toàn bộ hắn, giọng nói của hắn như tiếng lệ quỷ đầy oán độc, xuyên thấu qua màn sương đỏ truyền vào lỗ tai Mục Tiêu: “Mục Âm đã dặn ta phải rút gân lột da ngươi, móc mắt ngươi, moi tim của ngươi, phải vung từng đao khoét vào xương cốt ngươi, hút khô máu để ngươi chết không toàn thây, hồn phi phách tán.”
 
Sắc mặt Mục Tiêu đã trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn từ trên trán xuống, ông ta làm chuyện trái lương tâm tất nhiên sợ quỷ gõ cửa, ông ta sợ Bách Lý Hưu hơn bất kỳ người nào của tiên môn sợ hãi Bách Lý Hưu, cho nên ông ta càng nóng lòng muốn gi ết chết Bách Lý Hưu.
 
Kìm nén sự run rẩy, Mục Tiêu cắn răng nói: “Huyết Quỷ trận đã hoàn thành, Tam Thiên Nghiệt Khí sẽ không thể tái sinh, chúng ta cùng lên!”
 
Vừa dứt lời, từng đợt pháp lực dồi dào vọt tới từ bốn phương tám hướng.
 
Giao chiến ở dị không gian không làm ảnh hưởng đến Thượng Kinh của nhân gian. Lúc này, phàm nhân vây xem náo nhiệt đã vây kín đài hành hình yêu nhân. Lúc Phó Yểu Yểu chạy đến đã nhìn thấy mười mấy yêu nhân bị trói đều đang quỳ trên đài, còn mấy tu sĩ thì đang xách đao kiếm lên chuẩn bị chém yêu.
 
Nàng lấy ô Thanh Cốt ra, chờ đợi cơ hội để tiến lên, nhưng mấy đạo kiếm quang đã nhanh hơn nàng một bước mà vung tới lôi đài, đánh rơi tất cả vũ khí trong tay tu sĩ.
 
Mấy người họ nhìn thấy người rút kiếm bước lên đài thì đều nhao nhao giận dữ quát: “Yến Trường Chu, ngươi có ý gì?”
 
Yến Trường Chu lạnh lùng nhìn bọn họ.
 
Hiện tại chỉ cần người có chút tu vi đều đã xông vào dị không gian để đối phó với Bách Lý Hưu, trong số những người còn ở ngoài này, dù vẫn có người có tu vi Nguyên Anh kỳ. Thế nhưng từ xưa đến nay, tu vi và năng lực của các kiếm tu không hề tương đương nhau, một kiếm tu có tu vi Nguyên Anh kỳ khiêu chiến tu sĩ vượt Hóa Thần kỳ cũng không phải việc gì khó khăn, huống hồ là một thiên tài như Yến Trường Chu ở độ tuổi này đã có thể nhẹ nhàng luyện được toàn bộ Thất Tinh kiếm pháp.
 
Trong nháy mắt, trên đài đã bắt đầu diễn ra giao đấu, quần chúng vây xem dưới đài cũng loạn hết cả lên, họ không biết vì sao yêu nhân còn chưa bị trảm mà các vị tiên trưởng lại tự đấu đá lẫn nhau rồi.
 
Đánh mãi cho đến khi không tách ra được, mấy đóa Thanh Liên bay xuống, tu sĩ nào đụng phải nó sẽ lập tức tróc da bong thịt, kêu thét thảm thiết mà lùi về phía sau. Yến Trường Chu vừa quay đầu lại nhìn đã thấy ở giữa không trung có một thiếu nữ che dù, Thanh Liên ma quái nở rộ quanh người nàng tạo ra khung cảnh xinh đẹp vô cùng, sau đó nàng nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức có một đóa Thanh Liên bay thẳng đến phía lôi đài.
 
Mấy tên tu sĩ kia đã chịu thương tích đầy người, bọn hắn ngã xuống và không đứng dậy nổi nữa.

 
Phó Yểu Yểu gập dù lại, nhẹ nhàng đáp xuống đài trảm yêu, nàng nhìn thoáng qua Yến Trường Chu giống như không có ý định giao đấu với y mà chỉ quay người bắt đầu giải cứu yêu nhân.
 
Yến Trường Chu nhíu mày, một lát sau y gọi nàng: “Phó cô nương.”
 
Phó Yểu Yểu thu hết mấy chục yêu nhân vào bình Càn Khôn của mình, cuối cùng mới xoay người nhìn về phía y một lần nữa. Ánh mắt kia tuy tỏ vẻ thờ ơ nhưng lại hiện lên ánh sáng trong suốt, Yến Trường Chu không biết tại sao đột nhiên mình lại cảm thấy xấu hổ. Y thấp giọng nói: “Việc này là do tiên môn không đúng.”
 
Phó Yểu Yểu không biết nói gì, mà nàng cũng không muốn nói gì, nàng biết Bách Lý Hưu đã lâm vào nguy hiểm nhưng với tu vi của mình, nàng không thể phá vỡ được dị không gian này.
 
Yến Trường Chu còn muốn nói điều gì đó nhưng y chợt cảm nhận được một cỗ khí tức lạ lẫm mà mạnh mẽ đang dùng tốc độ cực nhanh đến gần, Yến Trường Chu nắm chặt Chấp Thương kiếm giơ lên trước người Phó Yểu Yểu: “Phó cô nương cẩn thận!”
 
Phó Yểu Yểu ở phía sau lại ngạc nhiên thốt lên một tiếng: “Bàn Phục! Là ngươi sao?”
 
Trong không trung hiện ra một bóng người, dáng vẻ của Yêu vương khác hẳn so với lần đầu tiên nàng gặp hắn ta, hồng bào trên người hắn ta tung bay trên không trung, sắc mặt nghiêm nghị nói với Phó Yểu Yểu: “Đến đứng phía sau ta đi!”
 
Phó Yểu Yểu lập tức muốn đến đi đến sau lưng Yêu vương.
 
Đột nhiên Yến Trường Chu bắt lấy cổ tay nàng, thấy Phó Yểu Yểu nhìn sang, sắc mặt y giống như đã trải qua mấy lần đấu tranh tâm lý nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Phó cô nương, quay đầu là bờ.”
 
Phó Yểu Yểu nở nụ cười với y.
 
Đó là một nụ cười rất thân thiết, Yến Trường Chu nghe nàng hỏi ngược lại mình: “Làm sao ngươi biết nơi ngươi đứng mới là bờ?”
 
Tay Yến Trường Chu run lên, Phó Yểu Yểu rút tay mình về rồi bước đi rất kiên định đến sau lưng Bàn Phục.
 
Thần thức của Yêu vương giống như có vạn thú xông vào, hắn ta gầm thét phá giải kết giới của dị không gian, ở giữa không trung giống như có một khe nứt đang dần xuất hiện, đầu tiên là hơn mười thi thể của tiên môn rớt xuống, ngay sau đó là những giọt máu to bằng những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, đặc biệt khi máu tươi này rơi vào người nào, người đó sẽ nhanh chóng bị ăn mòn thành một vũng máu.
 
Phàm nhân bên dưới thét lên chói tai, náo loạn chạy trốn, Yến Trường Chu lập tức bố trí kết giới ngăn cản dòng máu này và sơ tán đám đông. Lúc này, dị không gian giống như một tấm gương đang vỡ từng mảnh, Việt Thiên Sơn là thủ lĩnh dẫn đầu tiên môn cũng bị thương mà từ từ rơi xuống đất, trong số đó có người thổ huyết, cũng có người hôn mê.
 
Trong khi đám người của tiên môn chật vật, máu me khắp người giống như quỷ thì Bách Lý Hưu lại rất ung dung đáp xuống mặt đất.
 
Bàn Phục tru lên một tiếng tru của dã thú, thoáng một cái hắn ta đã biến thành hình dáng của yêu thú, chỉ cần hai bước chân đã chạy đến trước mặt Bách Lý Hưu, sau đó hắn ta chở Bách Lý Hưu và Phó Yểu Yểu biến mất trong không trung.
 
Có người vẫn muốn đuổi theo nhưng Việt Thiên Sơn đã nghiêm nghị nói: “Trước tiên phải thu hồi Huyết Quỷ trận đã, không thể làm tổn thương đến phàm nhân được! Nghiệt khí của Bách Lý Hưu đã bị tiêu trừ rồi, lần sau gặp lại chính là ngày chết của hắn!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.