Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 49: Chương 49:



Quán Quán oai vệ vẩy lông, ngẩng đầu lên trời rú một tràng dài tựa như một tia chớp trắng lao xuống núi. Nó rất hài lòng về biểu hiện của mình ngày hôm nay, lúc rời sân cũng không quên tạo dáng, phấn khích vung vẩy hai đuôi, trong gió đâu đâu cũng có lông của nó.
 
Phó Yểu Yểu thổi lông bay vào miệng: “Nó học thói xấu của chàng rồi!”
 
Tên nào cũng ra vẻ!
 
Bách Lý Hưu lại không nghĩ vậy, thậm chí còn khen ngợi vỗ nhẹ Quán Quán, vì thế Quán Quán càng vui vẻ, hai đuôi vẫy mạnh. Phó Yểu Yểu không để ý chút động tác nhỏ này, khuỷu tay khẽ chạm vào hắn: “Mục Tiêu thật sự sẽ lấy yêu cốt ra sao? Nhỡ đâu ông ta chạy trốn giấu đi thì thế nào?”
 
Bách Lý Hưu nói: “Chỉ cần yêu cốt ở trong thân thể ông ta thì ông ta sẽ không chạy được.” Hắn cười nhạo: “Huống hồ người của tiên môn cũng sẽ không thả ông ta đi.”
 
Năm đó mấy người Việt Thiên Sơn đã quyết định hủy thi diệt tích yêu cốt, chỉ là Mục Tiêu thèm thuồng lợi ích mà yêu cốt mang đến nên mới treo đầu dê bán thịt chó mà trộm yêu cốt này đi. Ba trăm năm nay ông ta nhờ vào yêu cốt mà tu vi tăng vọt, bây giờ muốn moi yêu cốt ra thì chắc chắn tu vi sẽ giảm mạnh, đối với ông ta cũng xem như là một kiểu trừng phạt sống không bằng chết.
 
Cuối cùng đã vạch trần tội ác đã bị che giấu ba trăm năm, cũng xem như đòi lại công bằng cho Mục Âm. Phó Yểu Yểu như nghĩ gì đó, đột nhiên phát hiện Quán Quán đang chạy băng băng chợt dừng lại, quay đầu nhìn ra sau.
 
Nàng túm lấy lông nó: “Sao vậy?”
 
Vẻ mặt Bách Lý Hưu bỗng có chút kỳ lạ, lạnh nhạt nói: “Có người đi theo chúng ta.”
 
Phó Yểu Yểu còn nghĩ là tiên môn vẫn không từ bỏ đang đuổi theo, đang quay người lại nhìn thì thấy có một bóng hình già nua dần đến gần. Thấy bọn họ dừng lại, bước chân ông ta tiến lại gần cũng chần chừ hơn.
 
Là Mục Trác Nghĩa.
 
Vừa nãy bị công lực Mục Tiêu đánh trả, ông ta cũng bị thương không nhẹ, đầu tóc trắng rũ rượi, đôi mắt ửng đỏ, thoạt nhìn thần trí như không tỉnh táo.
 
Phó Yểu Yểu ra hiệu một tiếng, vỗ Quán Quán ý bảo nó hạ người xuống rồi nhảy từ trên người nó xuống.
 
Ông lão khom người bất an dừng lại tại chỗ, ánh chiều tà kéo dài bóng lưng cô đơn lẻ loi của ông ta dưới đất. Phó Yểu Yểu có chút đau lòng, đi lên hai bước, hỏi ông ta: “Mục chưởng môn, ông có chuyện gì sao?”
 
Mục Trác Nghĩa cũng không nói gì, giống như một ông lão điên không ai chăm, chỉ đứng bất động nhìn chằm chằm Bách Lý Hưu.
 
Gương mặt đó thật sự rất giống với Mục Âm.
 
Giống đến mức có lúc ông ta không phân biệt được hắn và Mục Âm.
 
Phó Yểu Yểu quay đầu nhìn Bách Lý Hưu với vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn ông lão với đôi mắt mờ đục ngấn nước, khẽ mím môi, trong lòng dứt khoát: “Mục chưởng môn, ông muốn đi cùng chúng ta không?”
 
Vẻ mặt Mục Trác Nghĩa mờ mịt, lẩm bẩm nói: “Đi cùng các ngươi?”
 
Phó Yểu Yểu cười nói: “Đúng vậy, đi cùng chúng ta đến Ma giới ở mấy ngày.”
 
Mạc Trác Nghĩa hốt hoảng: “Ma giới…” Tầm mắt ông ta vẫn luôn nhìn Bách Lý Hưu, bước chân theo bản năng tiến về phía bọn họ.
 

Bách Lý Hưu nhìn ông lão tới gần, vẻ mặt không che giấu sự chán ghét, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người đi.
 
Đến khi bầu trời trên đầu biến mất, mặt trăng đỏ xuất hiện, cuối cùng Mục Trác Nghĩa mới gần như hồi tỉnh từ trong mơ hồ, nhìn Bách Lý Hưu ở bên cạnh xụ mặt nãy giờ, rồi lại nhìn sang Phó Yểu Yểu tươi cười đáng yêu, trong lòng bỗng chốc ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
 
Ông ta không biết tại sao bản thân lại đi theo, cũng không biết tại sao lại đồng ý đến Ma giới cùng bọn họ.
 
Đó là Ma giới đấy.
 
Mãi đến khi tiến vào Ma giới, phát hiện trời xanh mây trắng trên đầu được duy trì bởi pháp lực, nhìn thấy cung điện hoa lệ trang trọng trước mặt thì mới giảm bớt cảm giác tương phản giữa hai giới Tiên Ma.
 
Phó Yểu Yểu đưa Mục Trác Nghĩa đến viện mình: “Mục chưởng môn, mấy gian phòng này đều đang trống, ông cứ ở tùy ý.”
 
Tinh Viên và hai tiểu yêu nhân ở lại Ma điện đang nhổ cỏ trong vườn, nhìn thấy ông lão lạ lẫm này cũng có chút hiếu kỳ quan sát ông ta. Bọn họ có Ma điện bảo vệ, hiện tại dần dần không còn sợ người lạ nữa, mà cũng hoạt bát hơn hẳn.
 
Phó Yểu Yểu dặn dò Tinh Viên: “Ông lão này bị thương, các ngươi phải chăm sóc cho ông ấy cẩn thận.”
 
Tinh Viên nghe lời nhất, lập tức rửa sạch tay chạy qua, rót một chén linh tuyền mà Phó Yểu Yểu điều chế cho bọn họ dùng để cải thiện thể chất, đưa cho Mục Trác Nghĩa: “Ông à, uống nước.”
 
Mục Trác Nghĩa sững sờ nhận chén nước.
 
Hôm nay ông ta liên tục bị đả kích khiến ông ta kích động không thôi, lúc này hành động cũng đều theo bản năng. 
 
Tinh Viên nhìn đầu tóc rối loạn của ông ta, quan tâm nói: “Ông à, tóc ông rối rồi.” Nàng ấy nhớ rõ Phó Yểu Yểu đã dặn dò nàng ấy phải chăm sóc cho tốt, giống như lúc trước Phó Yểu Yểu chăm sóc nàng ấy vậy: “Ông à, để ta chải đầu giúp ông.”
 
Mục Trác Nghĩa cầm chén nước rồi lại ngơ ngác ngồi xuống đến nàng ấy giúp mình búi tóc.
 
Ông ấy đã già nhưng trong thoáng chốc vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra dáng vẻ của Bách Lý Hưu trên gương mặt ông. Phó Yểu Yểu đưa đan dược trị thương cho ông rồi lại xuống bếp làm mấy món ngon. Tiểu viện này hoa cỏ tươi tốt, khói bếp lượn lờ, không giống Ma giới chút nào, trái lại càng giống nhân gian ấm ấp bình thản hơn.
 
Mục Trác Nghĩa dần dần bình tĩnh lại, thần trí cũng từ từ khôi phục.
 
Bách Lý Hưu gần như không muốn nhìn thấy ông, nên vừa về đến Ma điện thì đã biến mất.
 
Mục Trác Nghĩa đúng lúc phải dưỡng thương, mấy ngày liền đều không rời khỏi viện, ngày nào cũng ngồi ngây ngốc trong sân viện. Tinh Viên rất hiểu ông, bởi vì lúc bản thân nàng ấy vừa được Phó Yểu Yểu cứu về cũng từng như vậy.
 
Nàng ấy ngồi xổm bên cạnh Mục Trác Nghĩa nhỏ giọng an ủi ông ấy: “Ông à, ông đừng sợ, Yểu Yểu và Ma Tôn sẽ bảo vệ ông, sẽ không có ai làm hại được ông đâu.”
 
Mục Trác Nghĩa nhìn yêu nhân bị coi là dị tộc này. Khi ở phái Ngọc Đỉnh ông đã biết chuyện Ma giới ra cấm yêu lệnh và lệnh giải phóng yêu, lúc đó ông cảm thấy chuyện này không giống như chuyện mà một ma đầu sẽ làm.
 
Một đằng chỉ biết giết người không có nhân tính thì sao hiểu được khó khăn của một tộc quần chứ?
 
Mục Trác Nghĩa không nói gì nhiều ngày nay, giọng nói lại càng khàn: “Ma Tôn, bảo vệ ngươi?”
 
Tinh Viên thành thật gật đầu: “Đúng vậy, tuy Ma Tôn hung dữ, chúng ta cũng rất sợ hắn, nhưng hắn vẫn luôn bảo vệ chúng ta. Hắn đã cứu rất nhiều người của tộc ta, còn đuổi hết những người xấu làm hại chúng ta nữa.”
 

Bách Lý Hưu trong lời nàng ấy và đại ma đầu mà ông ta nghe được từ tiên môn dường như không phải một người.
 
Tiên môn, tiên môn dối trá.
 
Mục Trác Nghĩa lại tự cười nhạo mình một tiếng.
 
Phó Yểu Yểu đi từ bên ngoài vào. Nàng đặt mấy bộ y phục  cho Mục Trác Nghĩa từ chỗ Linh Lung, vừa lấy về thì đưa cho ông ấy: “Mục chưởng môn, đây là y phục mặc thay đổi, ngài thử xem có hợp người không.”
 
Mấy hôm nay Mục Trác Nghĩa đều chưa từng lên tiếng nói chuyện, nàng cũng không hy vọng ông ấy sẽ đáp lại, quay người định đi thì bỗng nghe thấy sau lưng vang âm thanh khàn khàn: “Mục Âm có để lại lời gì không?”
 
Phó Yểu Yểu quay đầu.
 
Mỗi khi nhắc đến Mục Âm, ông ấy đều rơi lệ, vẻ mặt đau khổ nhưng ông ấy vẫn muốn hỏi, muốn biết nhiều hơn.
 
Phó Yểu Yểu không đành lòng kể những gì nàng thấy được từ tâm thức Bách Lý Hưu cho ông, chỉ nói: “Bà ấy muốn toàn bộ Tu Tiên giới bồi táng cùng mình.”
 
Mục Trác Nghĩa che mặt khóc thành tiếng: “Âm Nhi, rõ ràng Âm Nhi thiện lương như vậy…”
 
Phải chịu đau khổ đến nhường nào mới hận đến như vậy.
 
Ông ta quỳ khóc dưới đất, tát mạnh vào mặt mình, bi thương cực độ: “Đều là do ta! Do ta dẫn sói vào nha, làm hại Âm Nhi, làm hại Uyển Tâm, ta đáng chết…”
 
Phó Yểu Yểu vội ngăn ông ấy lại, dìu ông ngồi xuống: “Mục chưởng môn, đừng làm chuyện có lợi cho kẻ địch mà hại mình.”
 
Khóc một lúc, cuối cùng Mục Trác Nghĩa cũng bình tĩnh lại. Tinh Viên lo lắng bưng chén nước đứng bên cạnh, vội đưa qua: “Ông à, uống nước đi!”
 
Mục Trác Nghĩa run rẩy vươn cánh tay gầy g ò muốn xoa đầu nàng ấy, nhưng khi nhìn thấy cánh tay gầy gò xấu xí của mình thì lại khổ sợ rút lại, nhận lấy nước uống cạn một hơi.
 
Ông ta bỗng hỏi: “Hắn, có phải hắn không muốn gặp ta không?”
 
Phó Yểu Yểu biết ông đang hỏi hắn, không đáp mà hỏi ngược lại ông ta: “Ngài muốn gặp hắn sao?”
 
Mục Trác Nghĩa trầm giọng nói: “Trông hắn rất giống Âm Nhi…”
 
Nhìn thấy hắn, giống như lại nhìn thấy Mục Âm đang khỏe mạnh trước mặt mình vậy.
 
Qua một lúc, Phó Yểu Yểu chậm rãi nói: “Mục chưởng môn, Mục Âm vốn cũng không thích đứa nhỏ này, thậm chí bà ấy còn căm hận hắn, nhìn hắn như một nỗi ô nhục. Nếu không phải hy vọng hắn giúp mình báo thù thì lúc sinh hạ hắn, bà ấy đã tự tay g iết chết hắn rồi.”
 
Mục Trác Nghĩa khom mình, bờ vai run rẩy.
 
“Hắn bị nhốt ở Quy Nguyên tông hơn ba trăm năm, trưởng thành như một dã thú, thù hận mà Mục Âm để lại đều nuốt chửng hắn từng ngày. Hắn sinh ra không được chúc phúc, bị ép đến thế gian này, không người thân cũng không có nơi thuộc về.”

 
Phó Yểu Yểu nói: “Hắn không phải Mục Âm, cũng không được Mục Âm yêu, ông phải hiểu rõ điểm này.”
 
Mục Trác Nghĩa che mặt, qua một lúc lầu, âm thanh khàn khàn mới len lỏi qua kẽ tay vang lên: “Ta biết.” Từng câu từng chữ ông ta nói rất chậm, cũng rất kinh định: “Nhưng hắn là con trai của Âm Nhi, là huyết mạch duy nhất Âm Nhi để lại trên đời này. Hắn là người thân của ta.”
 
Cũng là người thân duy nhất trên đời của ông.
 
Cám giác nặng nề chất chứa trong lòng Phó Yểu Yểu cuối cùng tan đi, vẻ tươi cười cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Ngoại công, ta đưa ông đi gặp hắn.”
 
“Được, được…” Mục Trác Nghĩa gật đầu thật mạnh: “Ngươi gọi ta là gì?”
 
Đôi mắt Phó Yểu Yểu sáng rực: “Ngoại công, con là đạo lữ của Bách Lý Hưu, con có thể gọi người như vậy không?”
 
Mục Trác Nghĩa lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa lên tiếng đồng ý: “Ôi! Ôi! Có thể!”
 
Đến đây nhiều ngày như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Mục Trác Nghĩa nghiêm túc quan sát cung điện uy nga tráng lệ này. Con đường đi tới có đầy kỳ hoa dị thảo chuyển động theo gió, người hầu áo trắng đi qua đi lại, dù ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ đây là cảnh tượng nên có ở Ma giới hỗn loạn này.
 
Bách Lý Hưu ngồi trong đình rực rỡ khắc ngọc, vụn ngọc dưới đất đầy ắp như nhị hoa rơi rụng sau cơn mưa. Hắn cảm nhận được Phó Yểu Yêu đưa người đến gần, động tác trên tay chợt ngừng lại, rồi lại tiếp tục điêu khắc như không có việc gì.
 
Dạo này, người hầu áo trắng trong cung điện rõ ràng đông hơn nhiều, Phó Yểu Yểu nghĩ nếu người này sau này không làm Ma Tôn nữa, thì vẫn có thể đi làm nghệ nhân điêu khắc ở nhân gian.
 
Mục Trác Nghĩa nhìn thấy Bách Lý Hưu thì dừng bước.
 
Dáng vẻ hắn nghiêm túc, yên lặng rũ mắt ngồi đó giống hệt như Mục Âm, mỗi lần Mục Trác Nghĩa nhìn thấy hắn đều xúc động trong lòng.
 
Phó Yểu Yểu đi đến bên cạnh Bách Lý Hưu vẫy tay với ông ta: “Ngoại công, qua đây đi!”
 
Bách Lý Hưu u ám nhìn nàng chằm chằm: “Nàng gọi ông ta là gì?”
 
Phó Yểu Yểu như không nhìn thấy hắn, đợi Mục Trác Nghĩa do dự đến gần thì kéo ông ta đến ngồi đối diện với Bách Lý Hưu, vui vẻ tuyên bố: “Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!”
 
Bách Lý Hưu tức giận muốn đánh nàng một trận, nhưng lại không nỡ, chỉ đành u ám trừng mắt liếc nhìn Mục Trác Nghĩa.
 
Mục Trác Nghĩa: “…”
 
Cái này thì không giống Mục Âm chút nào cả, Mục Âm trước giờ chưa từng có vẻ mặt dọa người như vậy cả.
 
Phó Yểu Yểu sớm đã chuẩn bị vì tình huống này trước, chẳng mấy chốc đã có người hầu áo trắng dọn các món ăn quý lạ đến, món ăn tinh xảo bày ngập tràn trên bàn đá. Nàng rót ba ly rượu, lần lượt đưa cho hai người, cả bàn chỉ có một mình nàng vui vẻ: “Cạn ly! Ly rượu đầu tiên, mừng đoàn tụ người thân!”
 
Mục Trác Nghĩa một hơi uống cạn.
 
Động tác cầm ly rượu của Bách Lý Hưu như muốn bóp vỡ, Phó Yểu Yểu kéo tay áo hắn: “Mau uống đi chứ!”
 
Vẻ mặt Bách Lý Hưu vô cảm uống rượu.
 
Phó Yểu yểu lại rót đầy, tiếp tục nheo mắt cười nâng ly: “Ly thứ hai, kính đại thù tất báo!”
 
Một già một trẻ cùng lúc uống cạn rượu trong ly.
 
Bình thường Phó Yểu Yểu hay uống rượu nhà mình tự ủ, lần đầu được uống rượu thật, cay đến thè lưỡi, nhưng vẫn rót đầy, lại nâng ly lên: “Ly thứ ba, kính…” Nàng chậc lưỡi, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ, đối với nàng rượu này quá mạnh, chẳng mấy chốc đã có men say: “Không nhớ ra nữa rồi… Thôi vậy, uống rượu, uống rượu!”
 

Nói xong thì ngẩng đầu uống sạch.
 
Tâm trạng Bách Lý Hưu vốn đang tệ cũng bị dáng vẻ say rượu của nàng chọc vui. 
 
Phó Yểu Yểu ăn hai miếng, dù cả mặt đã ửng đỏ cũng không quên nói với Mục Trác Nghĩa: “Ngoại công, người ăn thức ăn đi! Đừng khách sáo, cứ xem đây là nhà mình!” Rồi lại trừng mắt nhìn Bách Lý Hưu: “Gắp thức ăn cho ngoại!”
 
Bách Lý Hưu chậm chạp gắp đùi gà cho Mục Trác Nghĩa.
 
Thái độ hắn bỗng thay đổi, Mục Trác Nghĩa vẫn chưa quen với đại ma đầu hỷ nộ vô thường, âm tình bất định, cứ cảm thấy cháu ngoại này của mình nghẹn muốn bệnh rồi, bỗng chốc ngồi cũng bất an, ăn cũng không được, không ăn cũng không được. 
 
Phó Yểu Yểu cũng gắp thức ăn cho ông ta: “Ngoại công, người ăn nhiều vào, dưỡng thương cho tốt! Chúng ta sẽ nghĩ cách khôi phục tu vi cho người, sau đó quay về chém giết! Giết sạch từng người đã ức hiếp mọi người!”
 
Vẫn là cháu dâu này đáng yêu đơn thuần!
 
Phó Yểu Yểu trịnh trọng dặn dò với Bách Lý Hưu: “Phải giúp ngoại công khôi phục tu vi, nghe chưa!”
 
Bách Lý Hưu nắm lấy tay nàng đang vỗ người mình: “Nghe thấy rồi.”
 
Phó Yểu Yểu cười ngốc: “Hi hi, cháu ngoại thật ngoan.”
 
Bách Lý Hưu: “…”
 
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Mục Trác Nghĩa không nhịn được mà cười ở bên cạnh.
 
Tầm mắt chạm nhau, vẻ mặt tươi cười của Mục Trác Nghĩa cứng đờ, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm. Tu vi ông ta sớm đã bị mất, ba trăm năm nay nhốt mình trong phòng cũng không muốn ăn uống. Bữa cơm hôm nay xuống bụng, mới thực sự có cảm giác được sống lại lần nữa.
 
Phó Yểu Yểu uống rượu say cũng không quậy phá, nhớ rõ sứ mệnh bản thân, vẫn luôn đốc thúc Bách Lý Hưu gắp thức ăn cho ngoại công. Cũng may người tu hành không đầy bụng, một bàn đầy thức ăn cũng bị ăn sạch. Lúc Phó Yểu Yểu được Bách Lý Hưu dìu đi vẫn còn nắm quyền hô to: “Dọn sạch bát đ ĩa, bắt đầu từ ta!”
 
Mục Trác Nghĩa nhìn theo bóng lưng hai người biến mất ở hoa viên, mấy hôm nay luôn lo lắng nhíu mày, bây giờ cũng nhẹ nhõm hơn.
 
Ông ta cầm vò rượu tự rót đầy ly cho mình, lúc nâng ly rượu lại lẳng lặng rơi lệ, chầm chậm đổ rượu xuống đất, nức nở nói: “Âm Nhi, thù của con, cha nhất định sẽ báo, sự đau khổ và thù hận này về sau cứ để cha gánh. Con thả lỏng mình đi, cũng buông tha cho đứa nhỏ này đi.”
 
Mặt trời dần chiếu rọi Ma điện.
 
Đây là mặt trời do Bách Lý Hưu dùng pháp lực duy trì mỗi ngày đều nhuộm đỏ cả áng mây xinh đẹp.
 
Hai tay Phó Yểu Yêu ôm hắn ngồi trong lòng hắn, nhìn ánh mặt trời động lòng ngời nơi chân trời, nàng choáng váng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”
 
Bách Lý Hưu nói: “Trên mái nhà chính điện.”
 
Phó Yểu Yểu thưởng thức cảnh mặt trời lặn nhân tạo này một lúc, tựa đầu vào vai hắn, hô hấp nóng bỏng thổi vào cổ hắn: “Chàng có nguyện ý chấp nhận ngoại công không?”
 
Bách Lý Hưu cúi đầu hôn vào gò má ửng đỏ của nàng: “Nàng hy vọng ta chấp nhận thì ta sẽ chấp nhận.”
 
Phó Yểu Yểu lại lắc đầu: “Ta sẽ không ép chàng làm chuyện chàng không muốn, ta chỉ là…”
 
Nàng nấc một tiếng, mềm nhũn vùi vào lòng hắn. Bách Lý Hưu đợi cả nửa ngày, cúi đầu khẽ hói: “Chỉ là gì?”
 
Hơi rượu xộc lên, nàng buồn ngủ quá, đầu óc cũng choáng váng. Nhưng nghe thấy hắn hỏi thì vẫn cố gắng nghiêm túc đáp lời: “Ta chỉ là hy vọng, có thể có thêm một người yêu thương chàng trên cõi đời này.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.