Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 6: Chương 6:



Mẹ nó! Chẳng trách Phó Yểu nóng đầu mà hạ cổ Bách Lý Hưu, quần chúng ăn dưa các người thật sự quá đáng trách!
 
Đối diện ánh mắt tha thiết đang nhìn mình chằm chằm của tráng hán, Phó Yểu Yểu đành giữ nguyên sắc mặt, nói: “Gần vua như gần hổ, tính cách Ma Tôn thất thường, vui buồn khó đoán, một lời không vừa ý sẽ bị chặt chân chặt tay, ta khuyên ngươi không nên tìm đường chết thì hơn.”
 
“Phó cô nương nói sai rồi!” Vẻ mặt tráng hán tràn đầy sự sùng bái cuồng nhiệt: “Ma Tôn thống nhất Ma giới, tu vi vô song, là người mạnh nhất hiện tại! Nguyện trung thành với ngài là giấc mơ cả đời của ta, có thể chết trên tay của ngài là vinh hạnh của ta! Chẳng sợ chỉ có thể thấy Ma Tôn từ xa, dù đứt tay đứt chân cũng đáng!”
 
Cứu với, ở đây có người hâm mộ não tàn của Bách Lý Hưu này!
 
Tráng hán si ngốc nhìn nàng: “Phó cô nương, ta thực sự rất ngưỡng mộ ngươi. Sau khi Ma Tôn thống nhất Ma giới đã bế quan, cho đến bây giờ, trừ ngươi ra, không ai có thể ra vào Ma điện. Ngươi là người duy nhất có thể ở cạnh Ma Tôn, người bình thường như chúng ta muốn thấy ngài một chút cũng khó như lên trời.” Hắn ta ảo não cảm thán: “Đây là phúc tu luyện mấy đời mới có được đấy!”
 
Phó Yểu Yểu: ...?
 
Cho ngươi hưởng phúc này thì ngươi có muốn không?
 
Chắc chắn hắn ta sẽ nói muốn.
 
Nhưng ngươi không sợ chết, ta thì có! Ta cứ như vậy mà mang một tảng to như ngươi về, Bách Lý Hưu không vui sẽ giết hai ta cho hả giận, đó là vinh hạnh của ngươi nhưng ta vô tội mà!
 
Dường như tráng hán nhận ra nàng muốn từ chối, hắn ta nâng tay vỗ lấy vỗ để bộ ng ực cường tráng của mình: “Chỉ cần Phó cô nương nguyện ý giúp ta chuyện này, sau này, chuyện của cô nương cũng chính là chuyện của Hùng mỗ! Chỉ cần không trái với ý của Ma Tôn, không tổn hại đến lợi ích của Ma Tôn, chỉ cần cô nương nói một tiếng, Hùng mỗ tuyệt đối không chối từ!”
 
Thật ra hắn ta cũng không ngốc, còn biết điều kiện tiên quyết là không được tổn hại lợi ích của thần tượng.
 

Nhưng ở Ma giới, nàng không có ai để dựa dẫm, nếu có thể giao du với vài bằng hữu, tìm vài sự trợ giúp thì sau này làm gì cũng tiện hơn nhiều. Tệ nhất là ngày nào đó bị Bách Lý Hưu giết, nàng còn có thể nhờ người ta dọn xác.
 
Nghĩ đến đây, Phó Yểu Yểu cũng ôm quyền với hắn ta: “Hùng đại ca quá lời rồi! Những lời kinh thiên động địa này, quỷ thần nghe còn khiếp sợ, Ma Tôn mà nghe được cũng sẽ cảm động đến rơi lệ! Ta sẽ dốc sức thử một lần, Hùng đại ca cứ chờ tin từ ta!”
 
Tráng hán vui vẻ nhướng mày, nhếch miệng cười to: “Ta biết tìm cô nương là đúng mà! Cô nương thẳng thắn, thành thật như vậy, từ nay chính là bằng hữu của Hùng mỗ! Sau này, nếu lại có ai có ý đồ xấu với cô nương...” Hắn ta quay đầu nhìn về phía tiểu thương vừa bán thú Vân Xuyên đang thu dọn kia rồi hung ác lườm gã: “Ngươi chỉ cần nói tên Hùng Thanh Thanh ta là được!”
 
Tiểu thương: Chạy thôi, chạy thôi.
 
Phó Yểu Yểu: ...
 
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Nhưng chuyện này không thể nóng vội, mong Hùng đại ca kiên nhẫn một chút.”
 
Tâm trạng Hùng Thanh Thanh rất tốt, hắn ta vác chiếc chùy lớn lên một bên vai: “Đương nhiên rồi! Hôm nay mới quen cô nương đã thân, ta mời Phó cô nương đến tửu lâu Vạn Yến làm một bữa!”
 
Phó Yểu Yểu nhớ đến tiểu thương bán hàng ở trước cửa cung, vẻ mặt ngỏ ý từ chối: “Sẽ không phải là sữa máu gián muỗi gì đó chứ?”
 
Hùng Thanh Thanh cười nhạt: “Cái loại đồ ăn vặt ven đường kia sao có thể sánh với đồ ăn trên bàn! Vạn Yến là tửu lâu lớn nhất thành Tứ Phương, ngay cả đồ ăn ở Tu Tiên giới cũng có, cô nương cứ việc gọi!”
 
Phó Yểu Yểu yên tâm, bèn vui vẻ đi theo Hùng Thanh Thanh ăn một bữa tiệc lớn.
 
Vạn Yến lâu nằm ở đường chính, là tiệm chiếm nhiều mặt tiền nhất trên phố, phần lớn khách nhân ra vào đều mặc y phục hoa lệ sạch sẽ, dáng vẻ cao quý, thật ra trông không giống phong cách Ma giới.
 
Chờ đến khi gọi đồ ăn, Phó Yểu Yểu mới lấy con thú Vân Xuyên ra khỏi bình Càn Khôn, phát hiện trong miệng nó đang ngậm rau dưa nàng mua, nó cắn hai cái, sau đó ghét bỏ nhè ra.
 

Hùng Thanh Thanh nhìn nó đầy cưng chiều: “Đồ chơi này thật đúng là thú nuốt vàng, trừ gia tộc lớn có thế lực ra thì không ai có thể nuôi nổi nó.”
 
Phó Yểu Yểu dùng tay chơi đùa với nó, tò mò hỏi: “Thật sự chỉ có gia tộc lớn mới nuôi nó làm sủng vật sao?”
 
Vậy quả thực rất có tiền.
 
Hùng Thanh Thanh cười ha ha: “Bọn họ nuôi cũng không phải nuôi chơi, những người đó sao có thể làm chuyện lỗ vốn như vậy.” Hắn ta giải thích: “Thú Vân Xuyên có khả năng tìm bảo vật. Hằng năm, bọn họ điều khiển thú Vân Xuyên tìm được không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, nó ăn xong, phần còn lại cũng đủ cho họ lấp đầy nồi và bát* rồi.”
 
*Câu gốc là bồn mãn bát doanh – thành ngữ, nghĩa là (kiếm được) nồi và bát đầy (tiền), ám chỉ kiếm được rất nhiều tiền.
 
Phó Yểu Yểu hỏi: “Nhưng không phải thú Vân Xuyên có khứu giác để tìm bảo vật đã được thú mẹ mang đi ngay sau khi sinh sao?”
 
Hùng Thanh Thanh dùng ánh mắt “người Tu Tiên giới các người quá mức ngây thơ” để nhìn nàng: “Nên khi thú mẹ sinh, họ sẽ mai phục, chờ nó chọn con có khứu giác kia rồi chuẩn bị rời đi, họ sẽ bắt giết thú mẹ, nuôi dưỡng thú con, như vậy sẽ có thú Vân Xuyên để nuôi trong nhà.”
 
Thú Vân Xuyên nhỏ gặm ngón tay của Phó Yểu Yểu hồi lâu không chịu buông. Đọc full nhanh và sớm nhất ở web Luvevaland.co để ủng hộ Windy team nhé.
 
Răng nanh của nó còn chưa phát triển, cắn người cũng không đau, Phó Yểu Yểu gãi gãi cằm nó, thú nhỏ lập tức nằm trong lòng bàn tay nàng, r3n rỉ mấy tiếng hết sức hưởng thụ.
 
Phó Yểu Yểu hỏi Hùng Thanh Thanh: “Nó có ăn linh thảo cấp thấp không?”
 
Hùng Thanh Thanh gật đầu: “Linh thảo cấp thấp cũng là thiên tài địa bảo, đương nhiên nó cũng ăn, nhưng linh lực quá ít, khi nhỏ có thể chắc bụng, lớn thêm chút nữa chỉ đủ cho nó ăn vặt. Ngươi nuôi vài ngày là quá lắm rồi, không có của cải tích cóp trăm năm thì thực sự không nuôi nổi đồ chơi này đâu.”
 
Thú nhỏ dường như có thể nghe hiểu tiếng người, nó vốn đang nằm trong lòng bàn tay Phó Yểu Yểu, nghe thấy hắn ta nói vậy thì nhe răng trợn mắt với Hùng Thanh Thanh mà gầm gừ.

 
Hùng Thanh Thanh nói: “Ôi, tiểu súc sinh này, nó còn dọa ta nữa.”
 
Phó Yểu Yểu sờ đầu nó rồi túm nó thả lại vào bình Càn Khôn.
 
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, không hổ là tửu lâu lớn nhất thành Tứ Phương, đủ loại màu sắc, hấp dẫn đến mức vừa nhìn đã muốn ăn!
 
Ngay lúc Phó Yểu Yểu đang gặm một cái chân gà, bên cạnh có tiếng bịch bịch, hai người lăn xuống từ trên cầu thang kêu gào thảm thiết. Tiểu nhị vừa đưa đồ ăn lên cho họ mỗi tay túm cổ áo một người, hung tợn nói: “Lại còn dám đến đây ăn chực, không biết ai mở quán này đúng không!”
 
Phó Yểu Yểu chờ đến khi tiểu nhị xách hai người nửa sống nửa chết kia đi mất rồi mới hỏi: “Là ai mở vậy?”
 
Hùng Thanh Thanh nói: “Gia tộc Vĩ Thược.”
 
Hắn ta chấm ít rượu vào đầu đũa rồi dùng đũa vẽ lên mặt bàn một bản đồ đơn giản, bắt đầu giải thích cho nàng: “Hiện giờ, bốn thế lực mạnh nhất Ma giới chiếm bốn vực khác nhau, vạn năm nay, ba vực đã nhiều lần đổi chủ, chỉ có Đông Vực từ lâu vẫn là địa bàn của gia tộc Vĩ Thược.”
 
“Ma Tôn tiền nhiệm xuất thân từ gia tộc Vĩ Thược, vạn năm trước, khi Ma Tôn độ kiếp thất bại, gia tộc Vĩ Thược nhân cơ hội phân tán thế lực của hắn, ngay lúc gia chủ của Vĩ Thược muốn kế nhiệm vị trí Ma Tôn, lại bị các thế lực khác liên thủ ngăn cản, sau đó liền lui về Đông Vực, dần xưng bá một phương.”
 
Hùng Thanh Thanh đè thấp giọng, không giấu nổi sự khinh bỉ của bản thân: “Người của gia tộc Vĩ Thược cực kỳ thích màu mè, họ tự xưng là ma tu chính thống, luôn chướng mắt với tán tu chúng ta. Nhưng hành động của bọn họ thực sự có trật tự hơn ma tu khác, vạn năm nay, hết nuôi quân rồi lại thu hút buôn bán, ta nghĩ, nếu không phải Ma Tôn đột nhiên xuất thế, nói không chừng ngày nào đó sẽ là gia tộc Vĩ Thược ngồi lên vị trí kia.”
 
Phó Yểu Yểu nghĩ hiểu về Ma giới một chút cũng không phải chuyện xấu, nàng lại hỏi: “Vậy còn ba vực khác thì sao?”
 
Đầu đũa trong tay Hùng Thanh Thanh chỉ sang hướng nam: “Nam Vực bị Huyết Ma tông chiếm, là nơi tập trung đệ tử vô cùng hung ác khắp Tam giới, những ma đầu đọa ma trên bảng truy nã của Tu Tiên giới các ngươi đều trốn ở đây. Những người này không chuyện ác gì không dám làm, chúng ta cũng không ưa họ.”
 
“Mà Phách Thiên cốc ở Tây Vực vô cùng lợi hại, pháp bảo vũ khí, đan dược bí tịch ở Ma giới hầu như đều xuất phát từ đây. Vừa rồi ta thấy ngươi mua một chiếc giường có trận pháp phòng ngự, đó hẳn là tác phẩm của Phách Thiên cốc, ngươi mang về thì nhìn kỹ, trên thân giường nhất định sẽ có kí hiệu của Phách Thiên cốc.”
 
Hắn ta đặt đại chùy hơn trăm cân của mình lên bàn: “Nhìn thấy chuôi của cây chùy Chấn Thiên này của ta không? Cũng là từ Phách Thiên cốc đó!” Ánh mắt hắn ta sáng lên: “Nếu có thể lấy được kiếm từ Phách Thiên, có thể tu thẳng lên Cửu Trùng Thiên!”
 
Phó Yểu Yểu phát hiện Ma giới này cũng không hỗn loạn như trong hình dung của mấy sư huynh phái Thanh Miểu, người ta cũng phát triển rất có trật tự.

 
So với Tu Tiên giới, chỉ có thể nói là do văn hóa công ty hai bên khác nhau, quan điểm mâu thuẫn, nhưng thật ra mục tiêu lại giống nhau, đều muốn đưa sản phẩm ra thị trường. À không, phi thăng thành tiên.
 
Ánh mắt Hùng Thanh Thanh liếc thấy một cảnh tượng dưới lầu, hắn ta dùng đũa chỉ chỉ, ý bảo nàng nhìn xuống. Bọn họ ngồi sát cửa sổ, có thể nhìn toàn bộ cảnh bên dưới.
 
Phía đối diện là một tiệm nhốt tiểu yêu nhân.
 
Lúc này, tiểu cô nương có đôi tai dài bị trói tay bằng dây thừng, cô nương nọ bị một nữ nhân xinh đẹp trói dây thừng vào tay dắt đi như dắt chó. Trên người nàng ta không mảnh vải che thân, nàng ta quỳ rạp trên đất, cơ thể run rẩy. Trước cửa quán là một nam nhân vừa thấp vừa lùn được một nhóm người vây quanh, trên người đầy pháp bảo, ánh mắt gã hung ác nham hiểm, nhìn tiểu cô nương kia. Phó Yểu Yểu lập tức cảm thấy không ổn. Đọc full nhanh và sớm nhất ở web Luvevaland.co để ủng hộ Windy team nhé.
 
Tùy tùng bên người gã vênh mặt hất hàm sai khiến: “Tắm cho tiểu súc sinh này, từ đầu đến chân, ngay cả trong lỗ tai cũng không được dính bẩn, hai ngày sau gia chúng ta đến lấy, nhớ kỹ chưa?”
 
Bà chủ tiệm xinh đẹp hớn hở đồng ý.
 
Hùng Thanh Thanh nói: “Thấy tiểu yêu nhân kia không? Bắc Vực chính là địa bàn của yêu nhân.”
 
Đợi hắn ta giải thích xong tình hình Bắc Vực thì đám người kia đã rời đi, cảm xúc trong lòng Phó Yểu Yểu không rõ là gì: “Thủ lĩnh yêu nhân lợi hại như vậy, tại sao lại không đến cứu tộc nhân của hắn!”
 
Hùng Thanh Thanh nói: “Nước xa không cứu được lửa gần, nếu nói ma tu thấp kém hơn một bậc, yêu nhân lại thấp hơn một bậc nữa, bọn họ rất ít khi lộ diện, đa phần yêu nhân đều sống cả đời sâu trong rừng ở Bắc Vực.”
 
Hắn ta chuyển đề tài: “Vậy nên mới nói, Ma Tôn của chúng ta vĩ đại biết bao!” Hắn ta dựng một ngón tay lên: “Chưa đến một ngày đã thu phục bốn thế lực lớn! A! Đám người này, ta chỉ sợ ánh nhìn của đám người này sẽ làm bẩn người Ma Tôn!”
 
Phó Yểu Yểu: ...
 
Đủ rồi đó, vị đồng học mê Bách Lý Hưu này!
 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.