Yến Trường Chu phát hiện ra Phó Yểu Yểu rất dễ chăm sóc.
Chỉ cần nàng đói thì cho ăn, khát thì cho uống, khi nàng ấy muốn chơi cùng thì chơi cùng với nàng, nàng rất ít khi nghịch ngợm, tự ngồi một mình nghịch đầu ngón tay của mình cũng chơi hơn nửa ngày, ngoan đến mức đôi lúc y nhìn nàng cũng phải bất giác bật cười.
Lý do chính vẫn là do tính tình của Yến Trường Chu điềm đạm dịu dàng, nàng muốn gì thì cứ theo ý nàng. Lúc bay ngang qua nàng nhìn thấy trái cây dại trên đỉnh núi thì đòi muốn xuống hái, pháp bảo phi hành nói dừng là dừng ngay. Sau khi hái đủ trái cây rồi, nàng sẽ lấy váy bọc trái cây về rồi ngồi ở một góc vui vẻ phân chia trái cây.
Những quả to đẹp thì gom thành một đống, những con teo tóp và khô quắt thành một đống, những quả không to không nhỏ thì gom thành một đống.
Thừa dịp Yến Trường Chu không để ý, nàng sẽ lén giấu chùm quả đẹp nhất vào trong chiếc túi nhỏ mà Yến Trường Chu mua cho nàng để đựng đồ chơi, sau đó đẩy những quả teo tóp đó đến trước mặt Yến Trường Chu như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt nàng kiểu "ta thưởng cho ngươi những quả mà ta hái cực khổ này đấy" .
Yến Trường Chu không còn lời nào để nói: “Ngươi chia cho ta quả xấu xí nhất sao?”
Phó Yểu Yểu chột dạ quay đầu đi nhìn đàn chim ở trên mây, Yến Trường Chu thở dài nặng nề: “Ta mua cho ngươi đồ chơi bằng đường, đưa ngươi đi xem xiếc ảo thuật, còn cho ngươi cái túi nhỏ…”
Phó Yểu Yểu đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt đỏ bừng bởi vì lời y nói, ánh mắt nàng hung ác trợn nhìn y một cái, nàng lấy từ trong túi nhỏ ra hai quả ngon nhất ném vào trong ngực y, như muốn nói: Vậy đã được chưa, ngươi đừng nói nữa!
Từ nhỏ Yến Trường Chu đã điềm đạm, lời nói hành vi đều ung dung thận trọng, đây là lần đầu tiên y không giữ chút hình tượng nào mà bật cười ra tiếng.
Phó Yểu Yểu nghe thấy y cười thì càng tức giận hơn, bực bội ôm bọc nhỏ của mình quay lưng lại, để lại cho y một tấm lưng đầy tức giận.
Yến Trường Chu càng cười to hơn.
Tính trẻ con rất hay giận mà cũng chóng quên, ngủ một giấc là quên đi chuyện vừa xảy ra. Ăn xong bữa tối mà Yến Trường Chu chuẩn bị cho, nàng dùng khăn tay lau sạch những quả bình thường còn sót lại ở bên ngoài, ăn cơm xong rồi mới ăn trái cây.
Yến Trường Chu còn tưởng rằng trước đó nàng muốn giữ trái cây ngon nhất cho chính mình, kỳ lạ nói: “Sao không ăn trái trong túi đi? Đó là trái ngọt nhất.”
Phó Yểu Yểu cảnh giác liếc nhìn y một cái, nàng giấu túi nhỏ chứa quả ngon nhất vào sau lưng.
Yến Trường Chu bất lực đỡ trán: “Ta không muốn ăn, ngươi ăn đi.”
Phó Yểu Yểu không để ý tới y, vùi đầu ăn trái cây, một lúc sau nàng đột nhiên nói: “Phải cất đi.”
Yến Trường Chu hỏi: “Ngươi cất đi làm cái gì?”
Nàng vẫn cúi đầu gặm sạch lõi trái cây: “Cho Bách Lý Hưu.”
Yến Trường Chu: “...”
Nhìn những quả teo tóp ở trong tay mà nàng chia sẻ cho mình, trong lúc nhất thời y cảm thấy rất khó chịu.
Bốn ngày sau, pháp bảo phi hành cuối cùng đã đến Phá Tinh tông.
Yến Trường Chu và Khương Sơ cũng không quen biết nhau, Phó Yểu là mối liên hệ duy nhất giữa hai người, nàng ấy chỉ nghe thấy các đệ tử trong môn phái của mình đến thông báo rằng Yến Trường Chu của phái Thất Tinh Kiếm đến thăm.
Nhưng danh tiếng của Yến Trường Chu ở tiên môn quá lớn, đặc biệt là pháp Thất Tinh Kiếm xuất thần nhập hóa của y, có thể nói y là thần tượng của những kiếm tu trẻ tuổi. Khi Khương Sơ đi đến cửa cốc thì nghe tin các đệ tử trong cốc đã vội vã đến xem thần tượng.
Yến Trường Chu có hơi không được tự nhiên khi bị một đám người vây xem như vậy, sống lưng y thẳng tắp.
Khương Sơ đuổi tất cả những tiểu tử choai choai này trở về, sau đó chắp tay với Yến Trường Chu: “Yến tiên hữu, từ lúc từ biệt ở Cửu Hoa, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Vừa nói, khoé mắt nàng ấy vừa tò mò quan sát tiểu cô nương xinh xắn đang kéo cổ tay của y.
Yến Trường Chu đáp lễ lại, đi thẳng vào vấn đề: “Đây là Yểu Yểu.”
Khương Sơ: “Hả?”
Sau một nén nhang, hai người ngồi trong gian nhà trúc nhìn nhau.
Khương Sơ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yến Trường Chu rồi nhìn thiếu nữ ngồi trên giường trúc nghịch lục lạc, nàng ấy vẫn không thể tin được: “Là Yểu Yểu thật sao?”
Yến Trường Chu nói: “Ngươi gọi nàng thử xem.”
Khương Sơ cố nén kích động, giọng nói hơi run rẩy, nàng ấy xoay người gọi: “Yểu Yểu? Yểu Yểu! Yểu Yểu!”
Nàng ấy gọi vài tiếng, Phó Yểu Yểu nghe nàng ấy gọi thì không nhịn được nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng ấy, sau đó lại cúi đầu nghịch lục lạc của mình.
Khương Sơ: “...” Nàng ấy không chịu thừa nhận: “Yểu Yểu không bao giờ trừng trắng với ta đâu!!!”
Yến Trường Chu không nhịn được bật cười, đột nhiên cảm thấy nàng đối xử với mình cũng không tệ, ít nhất y cũng chưa nhận được bất kỳ ánh mắt xem thường nào: “Bây giờ nàng ấy... Giống như một đứa trẻ ba tuổi, hành động toàn theo cảm tính. Không chừng chút nữa tâm trạng nàng ấy tốt có khi lại nhớ ra người.”
Khương Sơ nhìn chằm chằm thiếu nữ thần trí bất thường, hốc mắt dần đỏ lên, nàng ấy nghẹn ngào nói: “Làm sao có thể? Làm sao muội ấy có thể sống sót trong hoàn cảnh đó được? Thật sự là Yểu Yểu sao? Ngươi có nhầm hay không?”
Yến Trường Chu im lặng một lúc: “Kỳ thật ta cũng không xác định chắc chắn nàng ấy chính là Phó Yểu, nhưng ta tin tưởng nàng ấy.”
Trong lòng Khương Sơ thầm nghĩ, ngươi hình như đang tự lừa mình dối người đấy.
Hai người im lặng ngồi đối diện với nhau một lúc, Phó Yểu Yểu đang chơi lục lạc thì đột nhiên trèo lên cửa sổ, nghiêng người nhìn đàn gà và cừu chạy qua bên ngoài: “Gà! Cừu!”
Yến Trường Chu sợ nàng ngã ra ngoài nên vội vàng kéo nàng lại, Phó Yểu Yểu quay đầu lại hét: “Khương Sơ! Muốn ăn thịt cừu nướng!”
Toàn thân Khương Sơ run rẩy.
Đoạn thời gian mà Phó Yểu Yểu hôn mê và được nàng ấy nhặt ở Phá Tinh tông đó, nàng ấy thường nướng thịt cừu cho nàng ăn.
Nhìn đôi mắt vô tư như trẻ thơ kia, Khương Sơ bật khóc, nhào tới ôm chặt Phó Yểu Yểu: “Yểu Yểu! Là muội sao? Muội đã trở lại sao? Yểu Yểu hu hu hu, Yểu Yểu đáng thương của tỷ!”
Phó Yểu Yểu giãy giụa hai lần, thấy không thoát ra được, nàng gấp đến sắp khóc.
Yến Trường Chu vội vàng kéo Khương Sơ ra.
Sau thời gian một nén nhang, Khương Sơ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tiếp nhận sự thật rằng thiếu nữ ngốc nghếch trước mặt chính là Phó Yểu Yểu. Nàng ấy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đi tới cửa, cảnh giác nhìn một lượt rồi đóng cửa lại.
Yến Trường Chu: “... Bây giờ ngươi làm như vậy đã hơi muộn rồi, y nói: “Vừa rồi ta dùng thần thức quét qua, chung quanh không có ai cả.”
Khương Sơ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lo lắng hỏi: “Chuyện Yểu Yểu sống lại, ngươi không nói với ai chứ?”
Yến Trường Chu nói: “Tìm được nàng ấy xong, ta ngay lập tức đưa nàng ấy đến chỗ ngươi luôn. Ngoài ta và ngươi ra, không có người thứ ba nào biết chuyện này.”
Hai người lo lắng cùng một vấn đề.
Khương Sơ suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Không thể để muội ấy tiếp tục như vậy được, nhất định phải đưa muội ấy đến Huyền Y tông chữa trị, trước đây tiên trưởng Huyền Y tông đã từng tu bổ cho thần hồn cho muội ấy nên nắm rõ bệnh tình.”
Yến Trường Chu nhíu mày nói: “Nếu như vậy thì không thể nào che giấu được thân phận của nàng nữa. Hơn nữa hiện tại nàng là phàm nhân, chưa chắc có thể chịu đựng được công pháp tu bổ thần hồn, chỉ sợ từ khéo lại biến thành vụng, ta sợ thần hồn khó khăn lắm mới tụ lại được của nàng ấy lại lần nữa bị phân tán.”
Khương Sơ lo lắng nói: “Nhưng chúng ta cũng không thể để cho muội ấy cứ ngốc như vậy mãi được?”
Yến Trường Chu cụp mắt xuống: “Nếu không có cách nào bảo đảm tính mạng của muội ấy được an toàn, vậy muội ấy có ngốc thì có sao đâu? Ít nhất muội ấy còn có thể sống.”
Khương Sơ cũng im lặng.
Một lát sau, nàng ấy nghĩ tới điều gì đó lại do dự nói: “Ngươi có nghe nói Bách Lý Hưu đang tìm một người không tồn tại không?”
Yến Trường Chu sửng sốt giây lát.
Khương Sơ mím môi: “Ngươi nói xem người hắn đang tìm có phải là Yểu Yểu không?”
Sắc mặt Yến Trường Chu hơi cứng đờ, hiển nhiên y cũng có suy đoán như vậy.
Khương Sơ nhìn thiếu nữ đang cuộn tròn ngủ say: “Chúng ta không đủ năng lực để bảo vệ muội ấy, nhưng nếu như Bách Lý Hưu…”
Yến Trường Chu siết chặt tay ngắt lời nàng ấy: “Không thể nào.”
Khương Sơ nhìn sang.
Khi cụp mắt xuống, lông mi của Yến Trường Chu khẽ run lên: “Chính hắn giết nàng ấy, ta không thể giao nàng ấy cho hắn được.”
Qua một lúc lâu sau, Khương Sơ nói: “Chúng ta cứ để cho muội ấy tự chọn đi.”
Yến Trường Chu không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Sau giờ ngọ, sơn cốc yên tĩnh mát mẻ, Khương Sơ bắt lấy con cừu non mềm nhất, lột da cừu rồi đốt lửa nướng thịt. Khi Phó Yểu Yểu tỉnh dậy, thịt cừu nướng thơm ngon đã ở trên bàn, nàng thực sự rất vui mừng, ngoan ngoãn rửa tay rồi lao đến bàn chộp lấy cái đùi cừu lớn nhất và gặm nó.
Điều này khiến Khương Sơ ở bên cạnh bật cười ha hả, chọt chọt vào trán nàng một cái: “Muội lại không khách sáo chút nào!”
Nàng ấy lại đưa cho Yến Trường Chu một cái đùi cừu khác: “Đừng khách sáo, nếm thử tay nghề của ta một chút.”
Yến Trường Chu gật đầu nhưng không động đũa. Kể từ khi Khương Sơ nói muốn để Phó Yểu Yểu tự lựa chọn, y vẫn luôn im lặng. Trên đường đi đến đây, y đã chú ý đến sự bảo vệ của Phó Yểu Yểu đối với Bách Lý Hưu, nếu để nàng tự lựa chọn, y đã có thể đoán được kết quả.
Trong lòng y dâng lên một vị chua xót khó tả, đối mặt với món thịt cừu nướng thơm ngon cũng không muốn ăn.
Đợi đến khi Phó Yểu Yểu ăn no, Khương Sơ lau sạch tay và miệng cho nàng, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng ấy cười hỏi nàng: “Yểu Yểu, muội có muốn gặp Bách Lý Hưu không?”
Phó Yểu Yểu nghiêng đầu chớp chớp mắt.
Khương Sơ nói: “Bọn tỷ đưa muội đi tìm Bách Lý Hưu được không?”
“Bách Lý Hưu?” Nàng đọc lại tên của hắn, trong đôi mắt trong sáng vô tội của nàng chợt lóe lên một chút đau đớn, nàng không hề báo trước mà hét ầm lên: “Ta không muốn nhìn thấy hắn! Có cổ trùng! Đau quá! Không gặp đâu!”
Khương Sơ bị nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng ôm lấy nàng an ủi: “Được, được, không gặp, muội đừng sợ! Bọn tỷ sẽ không đưa muội đi gặp hắn.”
Phó Yểu Yểu khóc ở trong lòng nàng ấy một hồi, sau đó bị những con chim tước đang mổ mổ trên bệ cửa sổ thu hút, nước mắt chưa kịp khô, nàng đã đuổi theo chim tước chơi.
Yến Trường Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái này không được, cái kia cũng không được, hai người nhất thời không nghĩ ra cách nào tốt hơn nên đành phải ở lại Phá Tinh tông trước. Khương Sơ cảm thấy Phó Yểu Yểu đã sống ở đây một thời gian rồi, nhìn thấy người quen và phong cảnh quen thuộc cũng có thể giúp nàng hồi phục.
Nàng ấy sắp xếp phòng cho Phó Yểu Yểu, trải chăn đệm bên cạnh nàng như trước để tiện bề chăm sóc nàng. Yến Trường Chu ở trong phòng trúc cách vách, lỡ có chuyện gì thì lập tức đến hỗ trợ xử lý.
Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau tỉnh lại, Khương Sơ ngáp một cái ngồi dậy, phát hiện trên giường trống không.
Nàng ấy sợ tới mức tỉnh cả ngủ, nhớ tới Yến Trường Chu đã nói rằng Phó Yểu Yểu thích một mình chạy lung tung loanh quanh, nàng ấy hối hận vì bản thân ngủ như chết, vội vàng chạy ra cửa tìm. Cũng may, vừa đi ra khỏi cửa nàng ấy nhìn thấy Phó Yểu Yểu đang ngồi xổm trước chuồng cừu cách đó không xa, nàng đang đút đồ ăn cho cừu.
Khương Sơ đi tới, thấy nàng đang dùng váy bọc một vài quả dại to tròn ôm ở trong ngực, đang đút cừu ăn từng chút một.
Khi nhìn lại thấy tiểu cô nương vừa đút cừu ăn vừa rơi nước mắt.
Khương Sơ sợ hết hồn: “Yểu Yểu? Muội làm sao vậy?”
Phó Yểu Yểu không nói gì, nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội hơn, Khương Sơ lo lắng hô lên: “Yến Trường Chu!”
Yến Trường Chu vội vàng chạy tới, nhìn thấy Phó Yểu Yểu ôm một đống quả dại, không phải nàng giấu cho Bách Lý Hưu sao? Y thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Không phải ngươi giữ những quả này cho Bách Lý Hưu sao? Sao lại đút cho cừu nhỏ ăn vậy?”
Phó Yểu Yểu thút tha thút thít nói: “Ta không gặp hắn nữa, ta sẽ không cho hắn đâu.”
Khương Sơ hỏi: “Sao không muốn gặp hắn?”
Phó Yểu Yểu cúi đầu lấy mu bàn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cổ trùng cắn hắn, đau lắm.”