Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 73: Chương 73:



Trong phòng hồi lâu không có động tĩnh gì.
 
Phó Yểu Yểu dường như đã khóc mệt, lén ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn người đối diện vẫn đang im lặng. Lát sau, nàng khẽ hỏi: "Ngươi không đau sao?"
 
Bách Lý Hưu nở nụ cười: "Không đau."
 
Phó Yểu Yểu không tin: "Cổ trùng cắn ngươi, sao có thể không đau chứ!"
 
Bách Lý Hưu vén tay áo lên, đưa cánh tay ra cho nàng nhìn: "Không còn cổ trùng nữa. Cổ trùng bị ta nhổ ra rồi, không bao giờ đau nữa."
 
Phó Yểu Yểu nghi ngờ nhìn nhìn rồi lùi người về sau, rõ ràng không tin hắn.
 
Nàng cuộn người lại, vùi đầu nhỏ vào đầu gối, không cho hắn tới gần.
 
Bách Lý Hưu vốn muốn đưa nàng đến nhân gian chơi thêm mấy ngày, nhưng với tình huống lúc này xem ra là không thể trì hoãn nữa rồi. Hắn nhìn nàng một lát, vung tay làm phép, Phó Yểu Yểu đột nhiên hôn mê, ngã vào lòng hắn.
 
Bách Lý Hưu trìu mến hôn lên trán nàng một cái, lúc ngẩng đầu, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng, ôm nàng biến mất.
 
...
 
Tu tiên giới có tổng cộng hai mươi tám Tiên Vực, lấy Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ bốn phương chia thành bảy đại vực, hơn một nghìn tiên môn lớn nhỏ đều nằm trong hai mươi tám tiên vực này, chỉ có duy nhất một tiên môn độc lập với hai mươi tám Tiên Vực, chính là Bồng Lai tiên đảo.
 
Tiên môn chú ý đến sự cân bằng, phân chia Đông, Nam, Tây, Bắc, mà Bồng Lai tiên đảo lại chiếm được một chữ "Trung".
 
Biển Vô Tận sóng đánh cuồn cuộn quanh năm, mặt biển đầy sương mù, thuyền bè không qua lại được. Bồng Lai tiên đảo nằm giữa biển Vô Tận là môn phái duy nhất đoạn tuyệt với nhân thế, tĩnh lặng, xa xôi.
 
Dù là lúc đại chiến tiên ma lan rộng khắp các tiên vực trước đây, Bồng Lai tiên đảo chỉ có chưởng môn Giải Hải Lam mang theo mấy đệ tử tu vi cao đến vực Nam Tinh cùng chúng tiên đối địch, những đệ tử khác của Bồng Lai đều thủ đảo không rời, kiên quyết muốn cùng sống cùng chết với tiên đảo.
 

Đây là một vùng hải ngoại đào nguyên đích thực, tài nguyên trên đảo phong phú, có biển Vô Tận làm điểm tựa, có thể nói là dùng không bao giờ hết, rất nhiều tiên bảo quý giá đã sớm biến mất bên ngoài lại lặng lẽ tồn tại ở Bồng Lai.
 
Tiên khí lượn lờ trên đảo, chưởng môn Giải Hải Lam thảnh thơi ngồi bên bờ ao câu cá. Cá Tử Băng trong ao là bảo bối hắn ta dày công chăm sóc. Cách đây mấy năm không biết vì sao lại bị người khác đánh cắp rất nhiều. Dưới cơn phẫn nộ, hắn ta đã gia cố lại kết giới trên đảo, còn thêm một tầng phong ấn cho ao cá. Nhưng số cá Tử Băng trong ao vẫn cứ giảm đi hằng ngày, khiến Giải Hải Lam tức giận đến mức giậm chân, nghĩ đủ mọi cách vẫn không bắt được kẻ trộm cá xuất quỷ nhập thần này.
 
Cũng may hai năm qua không biết kẻ trộm cá đã ăn chán rồi hay thế nào mà cuối cũng không ngấp nghé bảo bối của hắn ta nữa. Mỗi ngày Giải Hải Lam tu luyện xong đều đến bờ ao câu cá, thư giãn một chút. Hắn ta câu được cũng không ăn mà thả lại xuống ao. Ngày ngày như thế, xem như thú tiêu khiển.
 
Một ngày nọ, cá Tử Băng vừa cắn câu, Giải Hải Lam đang tươi cười thu cần câu thì kết giới trên đảo đột nhiên rung động, sau đó một khí tức vừa xa lạ vừa mạnh mẽ xuất hiện bên trong hải đảo.
 
Có người xông vào đảo!
 
Mặt Giải Hải Lam biến sắc, hắn ta ném cần câu xuống, cơ thể lóe lên, đuổi theo khí tức mạnh mẽ kia. Trong lòng hắn ta cũng đã có suy đoán, dù sao không phải ai cũng có thể dễ dàng xuyên qua kết giới để vào Bồng Lai, nhưng khi thật sự nhìn thấy người đó thì Giải Hải Lam vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
 
"Bách Lý Hưu! Ngươi dám xông vào Bồng Lai tiên đảo của ta!"
 
Trong hang sâu, Bách Lý Hưu đang cúi người đặt thiếu nữ trong ngực vào suối băng trong xanh. Nước suối bao phủ cơ thể của nàng, đầu nàng tiếp xúc với mặt nước lập tức bị phủ một tầng sương màu lam.
 
Bách Lý Hưu đặt nàng vào suối xong thì quay người lại, lạnh nhạt nhìn Giải Hải Lam đang phẫn nộ và sợ hãi: "Bản tôn nếu muốn ẩn núp, ngươi sẽ không phát hiện ra."
 
Đúng thật là vậy, hắn trắng trợn xông vào, một chút khí tức cũng không che giấu, rõ ràng chính là đang tuyên cáo hắn giá lâm. Nhưng cũng bởi vì vậy nên Giải Hải Lam mới càng tức! Ma đầu này xem Bồng Lai của hắn ta là cái gì? Chợ bán thức ăn sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
 
Nhưng tức giận cũng không thể làm gì hắn, dù sao cũng đánh không lại, Giải Hải Lam đành phải nén giận: "Ngươi tới Bồng Lai của ta để làm gì?"
 
Bách Lý Hưu nói: "Cho mượn Thần Linh tuyền ngâm một lát."
 
Giải Hải Lam ngạc nhiên: "Sao ngươi biết Bồng Lai ta có Thần Linh tuyền?" Hắn ta hỏi xong lại cảm thấy mình như đồ ngốc. Thế gian này còn có chuyện gì có thể giấu giếm được ma đầu này chứ? Chẳng qua là...
 
Hắn ta nhìn bóng người đang ngâm trong suối, trầm giọng nói: "Ta có thể cho ngươi mượn, nhưng Thần Linh tuyền thật sự sớm đã biến mất rồi. Linh tuyền này là do linh thạch ta đào ra từ con suối khô cạn năm đó cùng các loại trân bảo làm ra, tác dụng của nó không so được với linh tuyền thật sự. Nếu không hữu dụng, ngươi cũng không được giận chó đánh mèo đâu đấy!"
 
Ma đầu này là kẻ không nói đạo lý nhất, đến lúc đó ngâm vô dụng, hắn trút giận xuống đệ tử Bồng Lai thì hắn ta đi đâu đòi công đạo!
 

Không ngờ Bách Lý Hưu vậy mà lại rất biết điều: "Có còn hơn không, đa tạ Giải chưởng môn."
 
Giải Hải Lam nổi da gà khắp người! Tổn thọ rồi! Ma đầu này dễ nói chuyện như thế từ lúc nào vậy? Không chỉ ôn hòa với hắn ta mà còn cảm tạ hắn ta! Không phải bị đoạt xác rồi đấy chứ?
 
Giải Hải Lam nhìn hắn như nhìn thấy quỷ. Ma đầu này trông bình tĩnh hơn trước rất nhiều, ít nhất đó là ánh mắt của người bình thường.
 
Nhưng hắn ta vẫn lo lắng hắn đột nhiên bùng nổ, lại đại khai sát giới trên đảo, đành cố bình tĩnh lại, dùng giọng điệu thương lượng nói với hắn: "Ta đã cho mượn linh tuyền, hy vọng Ma Tôn không quấy rầy đệ tử trên đảo của ta."
 
Bách Lý Hưu ngồi trên mặt đất, chỉ nhìn người trong suối: "Bản tôn sẽ không rời khỏi đây."
 
Giải Hải Lam thở phào một hơi.
 
Hắn ta cũng phát hiện Bách Lý Hưu rất xem trọng người trong suối. Chuyện đã tới nước này, chỉ đành tạm thời tin tưởng hắn mà thôi. Giải Hải Lam nhìn chằm chằm vào tấm lưng kia trong chốc lát, đang định rời đi thì nghe Bách Lý Hưu nói: "Mỗi ngày ba bữa cơm đúng giờ đưa tới."
 
Giải Hải Lam: "???"
 
Mẹ nó! Sai khiến ai đấy? Cứ như hắn đang đi nghỉ dưỡng vậy!
 
Giải Hải Lam: "Biết rồi."
 
Hắn ta quay người rời khỏi nơi âm u tĩnh mịch này, vừa ra ngoài đã lập tức hạ cấm chế, kể từ hôm đó không cho phép bất cứ ai tới gần Thần Linh tuyền trong vòng mười dặm. Chưởng môn luôn thích chế tạo trân bảo, hạ không ít  cấm chế kiểu này, đệ tử trên đảo cũng đã quen, không hề cảm thấy có gì bất thường.
 
Nhưng chuyện đưa cơm cho ma đầu này mỗi ngày, Giải Hải Lam ngẫm nghĩ, giao cho ai hắn ta cũng lo lắng, chỉ đành phải tự mình vào chốn hiểm nguy.
 
Ôi, thân là chưởng môn, những chuyện phải gánh vác hiển nhiên rất nặng nề.
 
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Giải Hải Lam với tư cách tu sĩ Đại Thừa kỳ, sớm đã không cần ăn uống, hôm nay lại đích thân dặn đại đệ tử chuẩn bị cơm canh phong phú, sau đó cầm hộp cơm hiên ngang lẫm liệt đi đến chỗ linh tuyền.
 

Vài đệ tử nhìn thấy bóng lưng bi tráng của hắn ta như thể tráng sĩ sắp ra trận thì châu đầu ghé tai: "Ngươi có cảm thấy sư phụ hôm nay hơi kỳ quái không?"
 
"Sư phụ có ngày nào không kỳ quái à?"
 
"Đúng nhỉ? Ai biết ông ấy lại ở bên trong mày mò cái gì chứ."
 
Giải Hải Lam thấp thỏm không yên đến gặp đại ma đầu lần nữa. Rất tốt, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như trước, không hề có dấu hiệu muốn giết người. Giải Hải Lam vừa đặt hộp cơm xuống thì thấy thiếu nữ trong ao dần tỉnh lại.
 
Trên mặt Bách Lý Hưu xuất hiện sự dịu dàng hiếm thấy.
 
Giải Hải Lam hoảng sợ, sau đó lại tò mò, bước chân rời đi của hắn ta bị bởi tinh thần hóng chuyện hừng hực trỗi dậy ngăn lại. Hắn ta lặng lẽ nấp vào sau bụi cây, muốn nhìn lén chuyện của ma đầu.
 
Bách Lý Hưu dường như cũng không ngại, đưa tay sờ đầu Phó Yểu Yểu: "Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?"
 
Phó Yểu Yểu ngơ ngác nhìn hắn như chưa tỉnh ngủ hẳn. Bách Lý Hưu mở hộp cơm ra, bên trong là mỹ thực tiên giới mà Giải Hải Lam đã tỉ mỉ chuẩn bị để trấn an ma đầu.
 
Hắn lấy một cái bàn và hai cái bồ đoàn trong không gian tùy thân ra, lại bày trên bàn một bình sứ trắng cắm mấy cành hoa đang nở rộ, xong xuôi hết mới đặt đồ ăn lên.
 
Giải Hải Lam thầm nghĩ trong lòng, không ngờ tên ma đầu này còn là một người lịch sự tao nhã.
 
Phó Yểu Yểu ngơ ngác nhìn theo động tác tay của hắn, hơi nước của linh tuyền nhuộm lông mày và mái tóc của nàng thành màu lam nhạt. Nàng lơ lửng không nhúc nhích trong nước, mãi đến khi Bách Lý Hưu dọn xong đồ ăn, cúi người ôm nàng lên bờ nhưng đột nhiên nàng lao xuống nước.
 
Băng tuyền không sâu, nhưng nàng cuộn người lại trốn trong nước, chỉ có mái tóc đen xõa tung nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Giải Hải Lam quên cả việc mình đang núp sau bụi cây hóng chuyện, lập tức nói: "Không được để nàng lặn xuống dưới! Đáy linh tuyền có cổ trùng sẽ chui vào thất khiếu, một phàm nhân như nàng không chịu nổi!"
 
Không cần hắn ta nói, Bách Lý Hưu gần như cùng lúc nhảy vào băng tuyền, ào ào một tiếng, hai bóng người cùng xé nước ra. Cả khuôn mặt Phó Yểu Yểu đều bị nước nhuộm xanh, cơ thể không ngừng run rẩy trong ngực hắn, cũng không biết là vì lạnh hay là sợ.
 
Sắc mặt Bách Lý Hưu âm trầm, sau khi phi thân lên bờ thì làm phép hong khô nước trên người hai người.
 
Phó Yểu Yểu vẫn còn giãy giụa trong lòng hắn, khóc đến mức thở không ra hơi.
 
Giải Hải Lam không nhịn được mà hỏi: "Nàng ấy làm sao vậy?"
 
Bách Lý Hưu tức giận liếc hắn ta một cái, Giải Hải Lam hóng chuyện đến mê mẩn lúc này dường như vừa tỉnh mộng, vội vàng quay người trốn đi. Phó Yểu Yểu giãy giụa hồi lâu không làm được gì thì tức muốn chết.
 
Thấy nàng như vậy, Bách Lý Hưu còn thống khổ hơn lúc cổ trùng ở trong người. Một tay hắn giữ chặt nàng, tay kia nâng cằm nàng lên: "Yểu Yểu, không còn tình cổ nữa, không còn nữa rồi. Nàng nhìn kỹ ta đi, nhìn ta!"

 
Trên mặt Phó Yểu Yểu giàn giụa nước mắt, không thể không nhìn thẳng vào mặt hắn. Bách Lý Hưu nhíu mày, hôn lên mắt nàng, tim như bị bóp nát: "Không còn cổ trùng nữa, tình cổ biến mất rồi. Đừng sợ."
 
Phó Yểu Yểu nức nở: "Không còn nữa?"
 
Bách Lý Hưu gật đầu: "Không còn nữa."
 
Phó Yểu Yểu: "Cũng không thổ huyết?"
 
Bách Lý Hưu: "... Không thổ huyết."
 
Nàng hơi không tin, cúi đầu nhìn cánh tay hắn, lại kéo cổ áo của hắn xuống, nhìn cổ của hắn. Bách Lý Hưu buông nàng ra để nàng tùy ý kiểm tra. Đúng là không còn cổ trùng nữa nhưng Phó Yểu Yểu không bị hắn lừa, cho dù nàng ngốc nghếch nhưng vẫn nhớ rất kỹ. Nàng tức giận nói: "Ngươi lừa ta!"
 
Bách Lý Hưu đau lòng ôm chặt lấy nàng, tì cằm lên đầu nàng: "Không lừa nàng, sau này cũng sẽ không lừa nàng."
 
Phó Yểu Yểu vẫn khăng khăng: "Ngươi lừa ta!"
 
Bàn tay hắn vỗ vỗ lưng nàng để trấn an: "Thật sự đã nhổ cổ trùng ra rồi. Nàng có thể đi hỏi ngoại công, cả bằng hữu Khương Sơ của nàng nữa, bọn họ đều nhìn thấy. Thật sự không còn cổ trùng nữa."
 
Nhắc đến ngoại công và Khương Sơ, Phó Yểu Yểu cuối cùng đã hơi hơi tin tưởng, ngồi trong lòng hắn ngẩng đầu lên: "Thật sao?"
 
Bách Lý Hưu gật đầu: "Thật."
 
Phó Yểu Yểu muốn lên đường ngay lập tức: "Ta đi hỏi ngoại công!"
 
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra: "Mấy ngày nữa hẵng đi. Không phải nàng muốn ăn cá Tử Băng sao? Nơi này có rất nhiều cá Tử Băng."
 
Hai mắt Phó Yểu Yểu sáng lên: "Cá Tử Băng! Muốn ăn!"
 
Dù chỉ là Thần Linh tuyền nhân tạo nhưng vẫn có thể chữa trị thần hồn của nàng khá tốt. Trí nhớ và thần trí của nàng đều khôi phục rất nhiều, dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp rõ ràng như vậy khiến tâm trạng Bách Lý Hưu vô cùng tốt, cũng không so đo với Giải Hải Lam vẫn luôn nấp sau bụi cây cách đó không xa nghe lén, chỉ nói: "Chạng vạng tối nay nướng mấy con cá Tử Băng đem đến đây."
 
Giải Hải Lam phẫn nộ nhảy ra khỏi bụi cây: "Được lắm! Cuối cùng cũng để ta bắt được! Kẻ trộm cá của ta mấy năm trước chính là ngươi đúng không?"

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.