Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Chương 19





Nghe thấy thông báo của hệ thống, Đồng Tuyển không nhịn cười được.

Tâm trạng lúc này của cậu vô cùng vô cùng tốt, sau khi hết khiếp sợ vì nhìn thấy Đồng Hải Sinh, cậu cũng từ từ ý thức được tầm quan trọng của sự việc này.

Mặc dù lúc này chưa nhìn thấy người thật, nhưng cũng đã gần trong gang tấc rồi, đủ khiến dấy lên niềm mong đợi vô hạn trong lòng người.

Cái cảm giác hi vọng và mong ước điều gì đó này, thật sự đã mất từ lâu rồi.

Có thể nói rằng, những điều này đều là do Nguyên Thác mang đến.

Mặc dù ban đầu, việc tiếp cận và quan sát Nguyên Thác là do hệ thống thúc đẩy, nhưng sau khi dần dần trở nên thân thiết, Đồng Tuyển đã sớm coi đối phương là một người bạn lúc nào không hay.

Hi vọng anh có một cuộc sống tốt đẹp hơn, hi vọng anh và cậu cùng nhau chia sẻ vui sướng, đối tốt với anh cũng không còn chứa đựng một mục đích nào đấy.

Dù sao thì sau tất cả, Đồng Tuyển cũng chưa từng thấy trên người đối phương có chút nào là u ám tối tăm hay cố chấp độc ác cả ——
Xem kìa, cậu ấy vậy mà còn tự tay chuẩn bị bữa sáng nữa!
Kỳ thi tuyển sinh đại học ngày càng đến gần, để các bạn học sinh khối 12 có thể cảm nhận được trọn vẹn trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đợt thi mỗi tháng thêm cả mấy bài kiểm tra nhỏ, gần như duy trì tần suất một đến hai tuần một lần.

Sau khi Đồng Tuyển hoàn toàn mở khóa thiết lập "Học bá", rất nhanh liền nghênh đón một đợt thi cử nữa —— mà nói thật, thành tích cũng không như ý lắm.

Trên bảng xếp hạng thành tích, cậu đứng thứ bảy trên tổng số hơn 80 cái tên.


Nếu Đồng Tuyển thật sự là nguyên chủ, với thành tích như này phải gọi là sướng điên.

Nhưng ở trong hiện thực lúc học lớp 12, trước khi gia đình có chuyện, thành tích của cậu chưa bao giờ dưới vị trí thứ ba.

Ban đầu Đồng Tuyển cũng không quan tâm gì đến chuyện này, bởi cậu cảm thấy dù sao mình cũng không còn người thân, rất nhiều chuyện như nào cũng được không sao hết.

Nhưng mà lần này, cậu định tối thứ sáu tạo một niềm vui bất ngờ cho cha khi hai người gặp nhau, kết quả là không ngờ đối thủ quá mạnh.

Gia cảnh cậu tốt, mặt đẹp, đầu óc cũng thông minh, cho đến giờ thì chỉ có trong lĩnh vực học tập là cậu chưa từng nếm trải mùi vị đạt được thành tựu.

Hệ thống sợ Đồng Tuyển nghi ngờ chất lượng của nó, chăm chỉ giải thích một câu: [Thiết lập tính cách "Học bá" không phải bàn tay vàng trong học tập do hệ thống cung cấp, chỉ là không còn hạn chế kí chủ phát huy năng lực của bản thân, trình độ ngài đến đâu, kết quả đạt được đến đó.]
Đồng Tuyển nói: "Ta biết."
Cậu nhận ra rằng sự lãng phí trong mấy năm qua đã ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng học tập của mình.

Có phải như vậy không nhỉ?
Cậu chỉ có thể là một học sinh trên 80 người, thi vào một trường đại học bình thường, suốt chặng đường dựa vào gia đình, với một tương lai vô lo vô nghĩ?
Cậu nhớ đến hồi trước khi còn đi học, một trong những thú vui lớn nhất của ba ba chính là khoe con.

Mỗi khi Đồng Tuyển mang bảng điểm hoặc giải thưởng về nhà, Đồng Hải Sinh không muốn lén lút chọc phá đám bạn, mà phải tìm cách để chuyển đề tài và khoe khoang một chút trong tiệc rượu, khiến mấy ông bạn làm ăn trong nhà có đứa phá gia chi tử kêu khóc ghen tị.

Mỗi người vẫn nên có mấy cái gọi là giá trị bản thân.

—— Cậu sẽ không chịu thua, có vài thứ nếu lúc trước đã từng có thể làm tốt, thì bây giờ cũng không thay đổi.

Đồng Tuyển suy nghĩ một chút, hướng về người đạt điểm cao nhất trong kì thi lần này, chính là Nguyên Thác, nói: "Có thể cho tôi xem những bài thi của cậu một chút, được không?"
Cậu nhanh chóng lật xem tất cả bài thi của Nguyên Thác, ghi chép lại hết sự khác biệt giữa các môn học và những điểm bị mất trong mỗi dạng câu hỏi.

Nếu muốn tiếp thu những kiến thức đã học, cách tốt nhất chính là kiểm tra lại những phần bản thân còn thiếu.

Nhưng không giống tâm trạng hơi thất vọng của Đồng Tuyển, hầu hết các bạn trong lớp khi nghe về điểm số của cậu đều phải xác nhận lại lần nữa —— "Mày nói ai cơ? Đồng Tuyển á?"
Sự tiến bộ này thực sự quá là sốc luôn, lại còn trong năm cuối cấp đầy áp lực như này nữa chứ, đúng là khiến người ta ghen tị chết mất thôi!
Trong văn phòng, một số giáo viên đang ngồi lật xem bảng điểm của học sinh và họ cũng đang nói về chuyện này.

Dù sao sau bao năm dạy học như vậy, gặp không ít những học sinh học giỏi, nhưng trong thời gian ngắn có tiến bộ lớn như vậy thì từ trước tới nay chưa thấy.

Điều này khiến giáo viên càng thêm tin tưởng vào công việc của mình, mỗi một đứa trẻ đều có tiềm năng, chỉ cần giáo viên kiên nhẫn dạy bảo, đều có thể mong đợi những ký tích.

Một thầy giáo cười nói: "Thành tích có thể tiến bộ nhanh như vậy, chứng tỏ rằng Đồng Tuyển cũng đã cố gắng rất nhiều.

Nếu vẫn có thể duy trì cái đà này đến lúc đi thi thì khá lắm đấy.

Cô Hùng, tôi thấy lớp của cô ai cũng có tiềm lực hết."

Là giáo viên chủ nhiệm của lớp 15, cô Hùng là người đầu tiên biết được bảng điểm, nhưng mặt cô vẫn nghiêm nghị, không có biểu hiện gì là vui vẻ.

Nghe xong, cô lắc lắc bảng điểm trên tay, ậm ừ nói: "Chỉ là tiến bộ đề thi đơn giản lần này thôi, thành tích lên voi xuống chó, điều này cho thấy tính cách nóng nảy, không thật sự quyết tâm học hành.

Một học sinh như vậy, cứ coi như kì thi đại học may mắn phát huy được năng lực vượt trội, nhưng sau này trong công việc cũng không thể thành công! Như này thì thật sự nguy hiểm."
Lời nói của cô hoàn toàn xóa sạch bầu không khí vui vẻ thoải mái trong phòng làm việc, các giáo viên khác nhìn nhau, khó có thể nói tiếp về chuyện này.

Cô Hùng là một giáo viên có tiếng, trình độ chuyên môn cao, trong nhà cũng có người này người kia, thường thường mấy giáo viên khác đối với cô cũng khá là khách khí.

Nhưng họ hoàn toàn không hiểu phản ứng của cô Hùng là như nào.

Là một giáo viên, bất kể từ khía cạnh nào cũng muốn nhìn thấy sự tiến bộ của học sinh, nếu trong lớp có một học sinh như vậy, còn có thể khích lệ các bạn học khác cùng cố gắng và có tinh thần tự giác hơn, chuyện này cầu còn không được, đáng lẽ nên vui mừng khôn xiết mới đúng.

Xung quanh không một ai lên tiếng, Hùng Văn Hoa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không thoải mái lắm.

Cô luôn không thích những đứa trẻ như Đồng Tuyển, học tập không tốt gây cản trở đến thành tích của lớp, tính cách cũng không lanh lợi, mỗi lần cô có gì đó phải nói với cậu, toàn là cúi gằm mặt không lên tiếng, khiến người đối diện cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Nếu như lúc trước chỉ là không thích, thì sau khi Đồng Tuyển tố cáo Thẩm Lãng và Hầu Phương Đạt gian lận, thậm chí còn ảnh hưởng đến đánh giá giáo viên của cô, Hùng Văn Hoa liền đối với học sinh này vô cùng bất mãn.

Với cảm xúc này, đối với thành tích tiến bộ vượt bậc của Đồng Tuyển, cô không những không cảm thấy vui mừng, trái lại còn nhớ tới việc tháng trước khi khuyến khích học sinh mua bộ tài liệu của mình, cả lớp chỉ có một số người không mua, trong đó có Đồng Tuyển...!
Mới đạt được một số thành tích nho nhỏ mà đã không còn nghe lời giáo viên, có một ví dụ như thế, làm sao có thể quản lý tốt những học sinh khác?
Cậu học sinh này như là cố tình gây khó dễ với cô, nhưng Hùng Văn Hoa không quá tin tưởng vào tư chất của cậu có thể tiến bộ nhanh như thế, chắc chắn là có vấn đề.

Lớp 12 không có thời gian trống, trong tiết tự học buổi chiều, cô cố ý vào lớp, tổng kết đơn giản tình hình thi cử lần này, cũng biểu dương một số bạn có thành tích tiến bộ, còn cố ý bỏ qua tên Đồng Tuyển.

"Ấy, Đồng Tuyển, cô giáo hình như quên mất cậu rồi?" Chử Kiệt ngồi phía sau dùng bút gõ gõ vào lưng cậu, nhỏ giọng nói: "Lần này cậu thi tốt như vậy, không nên chứ."
Không ít người có cùng thắc mắc như vậy, nguyên nhân chính cũng vì lần này Đồng Tuyển tiến bộ quá vượt trội, ai cũng chú ý đến chuyện này, nhưng cô Hùng lại không nhắc đến, nên vô cùng khó hiểu.

Đồng Tuyển lại không coi chuyện này là vấn đề quan trọng, lại nghe thấy cô Hùng chuyển chủ đề, nói rằng: "Nhìn chung, thành tích của lớp ta lần này đã được cải thiện.

Tuy nhiên, một số học sinh không biết đến tầm quan trọng của kì thi đại học, ỷ vào mình có tí thông minh, giáo viên khuyến khích mua tài liệu nhưng không mua, thái độ đối với học tập không đủ tích cực..."
Cô nói ở phía trên, Dương Tân Minh lầm bẩm phía dưới: "Đến rồi, cô Hùng lại bắt đầu.

Ai không mua tài liệu của cô, ngày hôm nay coi như xui xẻo."
Đồng Tuyển nói: "Tài liệu gì?"
Chử Kiệt tiếp lời: "Chính là mấy quyển sách vừa dày vừa to mấy ngày trước mới phát đấy.

Được in trên giấy a4, cũng là người quen của cô Hùng làm cho, lại còn lỗi, lúc tôi cầm còn dính mực đầy tay..."
Hắn nói đến đây, mới kịp phản ứng, hỏi Đồng Tuyển: "Đừng nói là cậu không mua nhớ?"
Lần đó mua tài liệu là lúc Đồng Tuyển chưa xuyên qua, đối với chuyện này chẳng nhớ mấy, Chử Kiệt nhắc cậu mới nghĩ lại, hình như có chuyện như thế thật.

Tài liệu này không rẻ, khi đó nguyên chủ vừa mới mua cho Dịch San San một cái vòng tay pha lê, cũng không xin tiền của người nhà, cho nên không mua.


Đồng Tuyển dường như cũng hiểu ra ẩn ý của câu "Người nào đó" trong miệng cô Hùng —— lúc đầu ở phòng giám thị cậu đã cảm thấy giáo viên chủ nhiệm này không thích mình rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, liền thấy ánh mắt của giáo viên quét tới:
"...!Các kì thi thông thường của chúng ta chắc chắn không nghiêm ngặt như kì thi đại học, có lẽ một lần hai lần, liền cho một số bạn không nghiêm túc làm bài gian lận.

Nếu điều này xảy ra do cha mẹ giáo dục không đến nơi đến chốn, thì với tư cách là một người giáo viên, tôi chỉ có thể khuyên những học sinh như vậy..."
Nghe cô nói liên miên không dứt, ngay cả vấn đề giáo dục của cha mẹ cũng nói đến, Đồng Tuyển đặt bút xuống bàn, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Khi Hùng Văn Hoa mới bắt đầu nói, một số bạn trong lớp không mua tài liệu còn nơm nớp lo sợ, nhưng nghe thấy trong lời nói của cô dần chỉ đích danh ai đó, họ không khỏi lén lút nhìn Đồng Tuyển.

Dạo gần đây tính cách Đồng Tuyển sáng sủa không ít, thiếu niên ở tuổi này tâm tình dễ thay đổi, mọi người cùng hòa mình chơi đùa, mối quan hệ bạn bè cũng dần trở nên thân thiết hơn.

Có người nhỏ giọng hỏi một câu: "Kì thi lần này Đồng Tuyển chép bài á?".

Bạn cùng bạn của hắn lập tức phản bác: "Vớ vẩn, không thể đâu, lúc thi tao ngồi ngay sau cậu ý mà, mà nếu có gian lận cũng không thể chép hết đươc, điểm lần này của cậu ý rõ cao, đúng không?"
Nguyên Thác cũng quay đầu liếc nhìn Đồng Tuyển một cái, liền thấy đôi lông mày của người kia khẽ cau lại.

Anh phát hiện mình không thích nhìn Đồng Tuyển không vui, vì vậy trong lòng cũng bốc lên một luồng bực tức.

Hùng Văn Hoa vẫn đang lải nhải, Nguyên Thác giơ chân đạp bàn mình một cái, chân bàn ma sát với mặt đất tạo ra một âm thanh chói tai, đập vào ghế của nam sinh ngồi trước, vang lên một tiếng "Ầm".

Động tĩnh lần này không chỉ riêng khiến gần cả lớp ngoái lại nhìn, mà ngay cả Hùng Văn Hoa đang thao thao bất tuyệt cũng giật mình, ngừng nói, nhìn về phía Nguyên Thác.

Nguyên Thác cũng không đứng dậy, cứ ngồi yên ở vị trí như thế, chống hay tay lên bàn, mặt không thay đổi ngẩng đầu lên hỏi: "Cô Hùng, cô đã chiếm thời gian tự học của lớp hơn nửa giờ rồi.

Hiện tại có thể cho chúng em học chưa ạ?"
***
Tác giả có điều muốn nói:
Vì nhu cầu cốt truyện nên đã tạo ra một hình tượng giáo viên không đẹp, nhưng đa phần vẫn rất nhiều giáo viên yêu thương học sinh, đôi khi cũng sẽ mất bình tĩnh vì quá nhiều áp lực công việc và cuộc sống, hoặc quá sốt ruột lo lắng cho học sinh của mình, trong trường hợp này mong các bạn nhỏ hãy hiểu cho họ.

Đương nhiên nếu các bạn gặp phải giáo viên đạo đức kém, thì mong mọi người hãy bảo vệ bản thân, tốt nhất là để phụ huynh và truyền thông can thiệp, đừng tự chọc người ta như chú nhím nhỏ kia.

Editor có điều muốn nói:
Được rồi, đầu đinh trông lạnh lùng học giỏi lại bất cần như thế thì các bạn c3 lại mê tít nhể ¯_ȌᴥȌ_/¯..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.