Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 11



【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: 40℃】

324

Khi tôi mơ thấy chim bồ câu đến lần thứ ba, tôi gọi điện cho bác sĩ Diêu.

"Cuối tuần này tôi nghỉ." Bác sĩ Diêu nói.

Tôi bình tĩnh nói: "Phí trả gấp đôi."

"Đi." Bác sĩ Diêu không chút do dự đáp ứng, "Chỉ cần tiền trả đủ nhiều thì tôi còn có thể phục vụ tận cửa."

"Không cần." Tôi nói, "Anh chọn địa điểm là được rồi."

325

Địa điểm mà bác sĩ Diêu chọn là một quán cà phê.

Khi tôi đến, anh ta đã ngồi sẵn ở đó, trước mặt có cuốn sổ để mở.

Chắc vì ngày nghỉ nên anh ta mặc đồ tương đối giản dị, trên sống mũi còn đeo kính gọng vàng, nhìn rất lịch sự tao nhã.

326

"Một mình à?" Thấy tôi, anh ta kinh ngạc nhíu mày, "Hứa Tri Niên đâu?"

Tôi nói: "Lần này không phải khám bệnh cho cậu ấy."

Bác sĩ Diêu hiểu ra, lật lại vài trang trước: "Hôm nay cậu là bệnh nhân của tôi."

327

"Gần đây tôi hay nằm mơ." Tôi nói.

Bác sĩ Diêu hỏi: "Mơ thấy mẹ cậu à?"

"Không phải." Tôi lắc đầu rồi kể lại nội dung giấc mơ cho anh ta.

Bác sĩ Diêu vừa nghe vừa tô tô vẽ vẽ trên sổ.

Tôi cúi đầu nhìn nhưng vì ngồi cách anh ta một cái bàn nên không thấy rõ lắm.

Sau khi nghe xong, bác sĩ Diêu đưa ra kết luận: "Là mộng xuân."

Tôi lúng túng dời mắt đi chỗ khác.

328

"Bao lâu rồi cậu không trải qua chuyện giường chiếu?"

Bác sĩ Diêu trái lại không hề tỏ vẻ mất tự nhiên.

Anh ta thản nhiên như vậy khiến tôi cũng dần trầm tĩnh lại: "Từ trước đến nay tôi không có đam mê về mặt này."

"Với đàn ông ở tuổi này thì đây là nhu cầu sinh lý bình thường." Bác sĩ Diêu nói, "Bình thường cậu quá kiềm chế mình rồi."

Tôi nói: "Tôi chẳng thấy hiện giờ có gì không tốt cả."

Bác sĩ Diêu lắc đầu: "Nhiều khi tôi thật sự cảm thấy cậu bị lãnh cảm."

"Dĩ nhiên không phải." Tôi nói.

329

"Giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại chính là tín hiệu do tiềm thức của cậu phát ra, nó muốn cho cậu biết rằng mình có ham muốn." Bác sĩ Diêu đẩy kính mắt.

Tôi nhíu mày: "Mấy năm nay tôi đều không có gì khác thường, sao gần đây lại bắt đầu nằm mơ?"

Bác sĩ Diêu nghĩ ngợi rồi nói: "Có thể do cậu mới tiếp xúc với người hoặc chuyện gì đó nên kích thích cậu sinh ra ham muốn."

Tôi nghi hoặc: "Gì cơ?"

Bác sĩ Diêu hỏi tiếp: "Cậu thử nhớ lại xem, gần đây có tiếp xúc với người nào khiến cậu có ấn tượng sâu sắc không."

Tôi im lặng nhìn anh ta.

Bác sĩ Diêu nói: "Cậu không thấy rõ mặt của người trong mộng đúng không."

Tôi gật đầu: "Cậu ta đưa lưng về phía tôi từ đầu đến cuối."

Bác sĩ Diêu hỏi: "Cậu ta là ai?"

Tôi dừng một chút rồi lắc đầu: "Tôi không biết."

Bác sĩ Diêu nhìn tôi như có điều suy nghĩ.

330

Anh ta lật qua một trang sổ rồi hỏi: "Ngày đầu nằm mơ cậu đã tiếp xúc với ai?"

Tôi nói: "Đêm đó có xã giao, tiếp xúc với rất nhiều người."

"Người lần đầu gặp thì sao? Có không?"

"Có." Tôi nghĩ ngợi, "Một người là trợ lý mới của tôi, còn một người là Thi Gia Chí kín đáo đưa tới cho tôi. Nhưng tôi chắc chắn mình không có chút hứng thú nào với họ cả."

Bác sĩ Diêu khẽ gật đầu.

331

Tôi hỏi: "Phải làm thế nào thì tôi mới không nằm mơ nữa."

Bác sĩ Diêu nhấp một ngụm cà phê rồi đáp: "Cách giải quyết thật ra rất đơn giản."

Tôi hỏi: "Cách gì?"

Bác sĩ Diêu cười cười: "Tình dục cũng là một cách thư giãn rất tốt."

Tôi nhíu mày.

332

"Khương Minh Ý."

Bác sĩ Diêu đột nhiên đặt sổ xuống rồi dựa gần vào tôi: "Nếu cậu có nhu cầu về chuyện này thì có thể cân nhắc đến tôi."

Tôi lạnh lùng đẩy anh ta ra: "Trò đùa này hơi quá trớn rồi đấy bác sĩ Diêu."

"Không phải đùa đâu." Bác sĩ Diêu nhếch môi, "Cậu thích đàn ông, tôi là một lựa chọn không tệ."

Tôi giễu cợt: "Bác sĩ tâm lý và bệnh nhân à? Bác sĩ Diêu, đạo đức nghề nghiệp của anh đâu?"

Bác sĩ Diêu nhìn tôi nhún vai: "Thôi được."

333

"Vậy thì bồ câu trắng rốt cuộc là ai?"

Anh ta chuyển chủ đề về lại giấc mơ của tôi, cứ như đoạn đối thoại vừa rồi chỉ là một việc nhỏ xen vào giữa.

334

Bồ câu trắng?

Tại sao lại là bồ câu trắng?

Tôi đột nhiên nhớ tới "Chợ chim hoa".

Hình như tôi vẫn chưa biết tên của tiểu nam sinh hôm đó là gì.

335

Tôi dứt khoát gọi điện cho Thi Gia Chí.

"Tiểu nam sinh kia à?" Thi Gia Chí kỳ quái nói, "Chẳng phải anh không có hứng thú với cậu ta sao?"

Tôi nói: "Anh chỉ cần nói tôi biết tên cậu ta là được rồi."

Thi Gia Chí nói: "Tên thật thì tôi không biết, nhưng trong "Chợ chim hoa" hình như gọi cậu ta là...... Bồ Câu Trắng thì phải?"

Tôi ngẩn người, rũ mắt xuống.

336

Sau khi từ biệt bác sĩ Diêu, tôi lái xe đến "Chợ chim hoa".

Vì là ban ngày nên trong hội sở chẳng có ai, quản lý biết được ý đồ tôi đến đây thì lập tức đưa người tới.

"Cậu ta chính là Bồ Câu Trắng, không biết có phải người anh tìm không."

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Là tiểu nam sinh hôm đó.

337

"Khương tiên sinh." Trên mặt cậu ta vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc, "Sao ngài lại tới đây?"

Tôi không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm cậu ta nửa ngày.

Cậu ta tựa như muốn tới gần nhưng lại bị ánh mắt của tôi dọa sợ nên luống cuống.

"Sao, sao vậy? Ngài gọi tôi tới có chuyện gì không?"

338

Tôi thu mắt lại, hất đầu ra hiệu về phía ghế salon: "Qua bên kia nằm."

Nghĩ một lát tôi lại bổ sung: "Nằm sấp, đưa lưng về phía tôi."

Cậu ta không rõ ràng lắm nhưng vẫn nghe lời làm theo.

339

Tôi nhìn sau lưng cậu ta, rất rõ ràng ý thức được.

Cậu ta không phải là bồ câu trắng trong mộng của tôi.

340

Khi rời khỏi "Chợ chim hoa", tôi nhớ lại lời cuối cùng bác sĩ Diêu nói với tôi.

341

"Thật ra trong lòng cậu biết rất rõ bồ câu trắng rốt cuộc là ai."

"Chỉ là cậu không muốn thừa nhận mà thôi."

"Nhưng thân thể cậu thành thật hơn suy nghĩ của cậu."

"Cậu có ham muốn với người đó."

342

Tôi mệt mỏi ngả người ra sau, thân mình lún sâu vào ghế nệm mềm mại.

"Về nhà đi," tôi bảo chú Dương.

Trên đường tôi đốt điếu thuốc.

Hút xong một điếu thì xe cũng vừa rẽ vào cổng lớn.

Tôi dụi tắt đầu thuốc lá rồi nhắn tin cho bác sĩ Diêu.

343

Tôi: "Anh nói đúng, tôi biết bồ câu trắng là ai."

Bác sĩ Diêu: "Là Hứa Tri Niên đúng không."

Tôi: "Làm sao anh biết?"

Bác sĩ Diêu: "Bởi vì thích một người sẽ không giấu được."

Tôi: "Anh sai rồi, tôi không thích cậu ấy."

Bác sĩ Diêu: "A?"

Tôi: "Như anh đã nói, tôi chỉ có ham muốn với cậu ấy mà thôi."

Bác sĩ Diêu: "Vậy chúc cậu may mắn."

344

Cuối cùng anh ta gửi một khuôn mặt tươi cười cho tôi.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười một hồi, hờ hững tắt điện thoại.

345

Bác sĩ Diêu sai rồi.

Từ nhỏ tôi đã tiếp nhận sự giáo dục tinh anh khắt khe và nghiêm ngặt nhất.

Qua nhiều năm như vậy, tôi được vô số người theo đuổi ái mộ nhưng chưa bao giờ động tâm với bất kỳ ai.

Kìm nén và khắc chế, vô tình và lý trí là hành vi chuẩn mực đã khắc sâu vào xương cốt của tôi.

346

Cho nên.

Tôi không có khả năng thích Hứa Tri Niên.

-----------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.