Tới gần kỳ thi tư pháp, Hứa Tri Niên lại bắt đầu hồi hộp căng thẳng.
Một tháng trước kỳ thi, Hứa Tri Niên đòi ngủ riêng.
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Hứa Tri Niên ủy khuất nhìn tôi: "Khương tiên sinh làm ảnh hưởng đến em."
Tôi rất oan uổng.
1505
Tôi hỏi: "Sao anh lại ảnh hưởng tới em?"
Hứa Tri Niên nói: "Ở chung với Khương tiên sinh em không thể tĩnh tâm ôn bài được."
Tôi kỳ quái: "Anh đâu có chọc em, em đọc sách còn anh xem tài liệu, chúng ta có làm gì đâu."
Hứa Tri Niên lẩm bẩm: "Nhưng có Khương tiên sinh ở cạnh thì em lại nhịn không được ngắm anh."
Tôi: "......"
Được thôi.
1506
Sau khi chị Vương biết chúng tôi ngủ riêng còn lén chạy tới hỏi có phải tôi cãi nhau với Hứa Tri Niên không.
Tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích với chị Vương: "Không phải cãi nhau, do cậu ấy mắc hội chứng trước khi thi thôi."
Lúc này chị Vương mới yên tâm.
1507
Ngày đầu tiên ngủ riêng, tôi nhìn phòng ngủ trống trải, bất giác cảm thấy quạnh quẽ.
Trước kia không cảm thấy phòng ngủ lớn lắm, giờ nhìn lại đều là đồ đạc lạnh như băng, không có bóng dáng người khác liền toát lên vẻ tịch mịch.
Không chỉ phòng ngủ lớn mà giường cũng rất lớn.
Hứa Tri Niên sợ lạnh nên luôn rúc vào ngực tôi, giờ trong ngực không có ai để ôm ngủ thật chẳng quen chút nào.
1508
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng đập cửa.
Tôi ngẩng lên nhìn, Hứa Tri Niên thò đầu vào nói: "Khương tiên sinh."
Có lẽ cậu ấy vừa tắm xong nên tóc vẫn ẩm ướt, nước nhỏ giọt xuống.
Trong lòng tôi khẽ động, hỏi cậu ấy: "Sao thế? Ngủ một mình không quen à?"
"Không phải." Hứa Tri Niên lắc đầu rồi lại hỏi tôi, "Khương tiên sinh đang chuẩn bị ngủ ạ?"
Tôi gật đầu: "Còn em?"
Cậu ấy chớp mắt nói: "Em cũng đang định ngủ."
1509
Tôi nhìn cậu ấy: "Em muốn về đây ngủ không?"
Hứa Tri Niên hơi do dự, cậu ấy suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng từ chối tôi: "Không được, em đã tự hứa phải ôn bài thật tốt, không thể để Khương tiên sinh ảnh hưởng đến em."
Tôi nói: "Vậy em gõ cửa vì đi nhầm à?"
Hứa Tri Niên rụt rè nhìn tôi: "Em muốn nghe Khương tiên sinh chúc ngủ ngon mà."
Tôi lập tức bật cười.
1510
"Tới đây." Tôi vẫy tay với cậu ấy.
Hứa Tri Niên không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời đi tới trước mặt tôi.
Tôi vào phòng vệ sinh lấy máy sấy ra cắm điện rồi sấy tóc cho cậu ấy.
"Định để tóc ướt đi ngủ à?" Tôi trầm giọng nói, "Coi chừng ngày mai đau đầu đấy."
Tiếng máy sấy khá ồn những vẫn không thể át đi giọng tôi.
Hứa Tri Niên nói: "Ầy, em không để ý mà."
1511
Tóc sấy xong rất nhanh, Hứa Tri Niên lưu luyến không rời đi ra ngoài.
Tôi đưa cậu ấy ra cửa rồi cúi xuống hôn một cái lên môi cậu ấy.
Hứa Tri Niên mở to mắt nhìn tôi.
"Hôn chúc ngủ ngon." Tôi nói.
Hứa Tri Niên nhịn không được đưa tay sờ môi: "Khương tiên sinh, ngủ ngon."
"Ngủ ngon, Niên Niên." Mấy giây sau tôi lại nói thêm một câu, "Chờ thi xong phải về đây ngay nhé."
1512
Kỳ thi tư pháp diễn ra ở một trường trung học trong thành phố, cách nhà chúng tôi khá xa.
Thi hai ngày liền, ngày thứ hai là cuối tuần, tôi không phải đi làm nên đến trường thi đón Hứa Tri Niên.
Quanh trường chỉ có rải rác mấy chiếc xe, chú Dương ngồi chờ với tôi trong xe, chú nói: "Trước kia tôi từng nghĩ đến cảnh này, không ngờ lại thành sự thật sớm vậy."
Tôi tò mò: "Cảnh gì ạ?"
Chú Dương nói: "Lúc ấy nghĩ sau này sẽ có ngày tôi đưa Khương tiên sinh tới trường đón con của Khương tiên sinh tan học."
1513
Tôi cười nhìn cổng trường, chỉ chốc lát sau nụ cười liền phai nhạt.
Tôi nói: "Không có con đâu."
Chú Dương hơi kinh ngạc.
Tôi nói: "Sau này cũng sẽ không có."
Chú Dương do dự: "...... Có thể nhận nuôi một đứa mà."
Tôi lắc đầu: "Không cần, tính tôi không hợp nuôi con, dù có nuôi cũng sẽ chê nó quá ồn ào phiền phức."
Chú Dương định nói gì đó nhưng tôi nói tiếp: "Có Niên Niên mà. Tính cậu ấy cũng hơi trẻ con, tôi có cậu ấy là đủ rồi."
1514
Sau khi tiếng chuông kết thúc buổi thi vang lên, từng nhóm thí sinh lục tục đi ra.
Tôi nhìn một hồi mới thấy Hứa Tri Niên trong dòng người.
Cậu ấy ôm sách vở, trên gương mặt đẹp là nụ cười rạng rỡ như thiếu niên đầy sức sống.
Đi ra cổng, cậu ấy dừng lại ngó quanh quất một lát, sau đó tìm được tôi.
Ánh mắt cậu ấy sáng lên, chạy vội tới nhào vào lòng tôi.
Tôi dang hai tay ra ôm chầm cậu ấy.
1515
Sau khi lên xe, Hứa Tri Niên thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Thi xong rồi! Rốt cuộc em đã được giải phóng!"
Tôi hỏi cậu ấy: "Thi cử thế nào?"
Hứa Tri Niên lắc đầu nói: "Khương tiên sinh, anh có biết câu "Thi cử thế nào" cũng đáng ghét như câu "Mỗi tháng kiếm bao nhiêu tiền", "Có người yêu chưa", "Lúc nào sinh con" mà họ hàng hay hỏi vào dịp Tết không."
Tôi nói: "Không biết."
Vì chẳng ai trong nhà dám hỏi tôi như vậy cả.
1516
Hứa Tri Niên nói: "Nhưng Khương tiên sinh đã hỏi thì em có thể bật mí một chút, em cảm thấy thi rất tốt!"
"Vậy à." Tôi bình tĩnh nói, "Vậy chúng ta đi ăn mừng nhé."
"Ơ." Hứa Tri Niên không hiểu, "Thành tích còn chưa có mà ăn mừng gì ạ?"
Tôi cười nói: "Ăn mừng em thi xong có thể chuyển về ngủ chung với anh."
1517
Nói là ăn mừng chứ thật ra chỉ mời cậu ấy đi ăn một bữa mà thôi.
Tôi định đặt hải sản tự phục vụ nhưng nghĩ lại Hứa Tri Niên sống ở Hải Thành, từ nhỏ đến lớn đều ăn hải sản tươi ngon nhất nên chắc đồ ở đây sẽ không hợp khẩu vị.
Thế là bảo cậu ấy tự chọn.
Cuối cùng cậu ấy chọn một nhà hàng lẩu Haidilao.
1518
Hai tháng sau có kết quả thi tư pháp, tổng điểm là 600, điểm đậu là 360.
Hứa Tri Niên được 432 điểm, đúng như ước nguyện lấy được chứng nhận tư cách hành nghề luật sư mà mỗi sinh viên ngành luật đều tha thiết mơ ước.
Lúc dò điểm Hứa Tri Niên còn không dám tin.
"432! Oa!" Cậu ấy hớn hở khoe với tôi, "Em nghe nói hôm nay điểm thi tư pháp cao nhất nước chỉ có 450! Thành tích này mà nói ra chắc các bạn học của em sẽ ghen tị chết!"
Tôi biết thi tư pháp được mệnh danh là "kỳ thi đệ nhất thiên hạ", độ khó cực cao, nghe nói tỷ lệ đậu chỉ có 20%.
Nhưng Hứa Tri Niên có thể đạt điểm cao như vậy tôi lại không hề bất ngờ.
Cậu ấy vốn rất ưu tú.
1519
Hứa Tri Niên đã học xong chương trình ở trường, học phần cũng bổ sung đầy đủ, chỉ cần chuẩn bị thực tập tốt nghiệp và bảo vệ luận văn là có thể tốt nghiệp thuận lợi.
Công ty tôi có nhóm cố vấn pháp luật chuyên môn nên hỏi Hứa Tri Niên có muốn đến công ty tôi thực tập không.
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi từ chối.
Chí hướng của cậu ấy là trở thành một luật sư ưu tú, cậu ấy sẽ không ngừng phấn đấu vì điều này chứ không muốn vĩnh viễn nấp dưới cánh tôi để được che chở.
Cậu ấy có khoảng trời bao la của riêng mình.
1520
Cuối cùng Hứa Tri Niên đến thực tập ở một công ty luật.
Đây là do cậu ấy tự tìm được, nghe nói đứng nhất nhì trong thành phố, tiếng tăm rất lớn, sau khi đậu phỏng vấn Hứa Tri Niên nhanh chóng được bổ nhiệm làm trợ lý cho một luật sư.
"Công ty luật Long Thái?" Thi Gia Chí nghe được cái tên này liền nói, "Hình như tôi có chút ấn tượng."
Tôi thuận miệng hỏi: "Anh biết à?"
Thi Gia Chí nói: "Không rành lắm nhưng lúc trước trong công ty có một nghệ sĩ chấm dứt hợp đồng với công ty cũ bị vướng tranh chấp nên nhờ luật sư ở đây xử lý. Vụ kiện này thắng rất dễ dàng, lúc đầu còn tưởng phải bồi thường một số tiền lớn để chấm dứt hợp đồng, ai ngờ cuối cùng không cần bồi thường."
Tôi gật đầu: "Vậy à."
1521
Thi Gia Chí còn nói: "Công ty luật này rất nổi tiếng trong thành phố, các đối tác đều tính giá theo giờ, chỉ riêng phí tư vấn đã cao đáng sợ, thế mà Hứa Tri Niên có thể vào Long Thái, lợi hại thật đấy."
Tôi nhếch môi cười: "Cậu ấy vốn lợi hại mà."
Thi Gia Chí cảm khái: "Cũng đúng, người bình thường sao lọt vào mắt anh được."
Tôi chỉ cười mà không nói gì.
1522
Sau khi Hứa Tri Niên bắt đầu thực tập thì giờ làm việc và nghỉ ngơi bắt đầu đồng bộ với tôi.
Trước kia đều là tôi dậy sớm, lúc ra cửa cậu ấy vẫn còn ngủ.
Nhưng tôi là CEO nên mỗi ngày không cần chấm công như nhân viên bình thường, về điểm này thì tôi tốt hơn cậu ấy.
Ngày nào chú Dương cũng phải chạy tới chạy lui giữa công ty tôi và công ty luật, Hứa Tri Niên hỏi tôi: "Em có cần thi lấy bằng lái không?"
Tôi suy tư một lát rồi nói: "Thi đi, có lúc cũng phải tự lái xe mà."
Mặc dù tôi không thích lái xe nhưng thời đại học đã thi lấy bằng lái.
1523
Tôi bảo Hứa Tri Niên: "Chờ em có bằng anh sẽ mua xe tặng em, đến lúc đó em muốn đi đâu cũng tiện hơn."
Hứa Tri Niên líu lưỡi: "Còn, còn mua xe mới nữa sao, trong ga-ra có nhiều rồi mà."
Tôi nói: "Mấy chiếc kia đều cũ rồi, xe tặng em tất nhiên phải là kiểu mới nhất chứ."
Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi nói: "Thật ra xe trong ga-ra của Khương tiên sinh em cũng không dám lái đâu."
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Hứa Tri Niên nói: "Quá đắt, chỉ chạm thử thôi đã thấy mình bồi thường không nổi rồi."
Tôi bật cười.
Hứa Tri Niên còn nói: "Hơn nữa nhìn kiểu dáng là biết xe sang, các đối tác của công ty luật chưa chắc đã mua nổi. Em chỉ là thực tập sinh mà đi xe này thì nổi quá, đến lúc đó Khương tiên sinh mua cho em chiếc nào thường thường thôi, nói trong nhà mua sẽ đáng tin hơn một chút."
"Ừ." Tôi nói, "Nghe lời em hết."
1524
Nhưng Hứa Tri Niên chưa thi lấy bằng lái thì tôi đã nhận được điện thoại từ Nghiêm Thời Thịnh.
Giọng ông ấy trầm thấp trịnh trọng: "Khương Minh Ý, Nghiêm lão gia qua đời sáng nay rồi."
Con ngươi tôi co rụt lại: "Thật ạ?"
Nghiêm Thời Thịnh nói: "Đã xác minh là thật rồi. Mặc dù bây giờ Nghiêm gia còn đang giấu diếm nhưng không kéo được lâu đâu, chắc hai ngày nữa sẽ bắt đầu chuẩn bị tang lễ."
Tôi thu lại biểu cảm trên mặt rồi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Cám ơn cậu đã báo tin."
1525
Trong phòng khách truyền đến tiếng vang, Hứa Tri Niên đang xem TV.
Cậu ấy biết tôi gọi điện nhưng chỉ nghe được giọng tôi, chắc tưởng tôi đang nói chuyện làm ăn nên không có phản ứng gì.
Trên TV có một đàn cá đang bơi tạo thành bóng đen khổng lồ dưới biển, những sinh vật khác đều dạt ra hai bên.
Nhưng khi bị chướng ngại vật từ đối diện đâm vào thì đàn cá lập tức tản ra rồi tự mình chạy trốn chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
1526
Giống như.
Nghiêm gia đồ sộ như vậy mà cũng sắp không còn nữa.