Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 102: Ta có thể theo đuổi sư huynh không?



Edit + beta: Iris

Y rất giỏi giả vờ đáng thương, hơn nữa từ nhỏ đã xinh đẹp rồi, khi rơi nước mắt, sự uất ức chỉ có bảy phần cũng có thể được thể hiện ra mười phần.

Tần Giác tố khổ với Quý Từ, nói Uất Trì hạ tử thủ khiến y đau sao sao đó, đâm y thủng một lỗ trên người.

Nhưng trong lòng Quý Từ cũng hiểu rõ, Uất Trì hạ tử thủ, Tần Giác cũng chưa chắc đã không dùng chiêu tàn nhẫn.

Tần Giác còn có thể êm đẹp chạy đến đây làm nũng với anh, còn Uất Trì đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, Có lẽ bị thương nặng hơn Tần Giác một chút.

Anh thở dài, lấy ra một ít thuốc trị thương tạm thời bôi cho Tần Giác.

Nhưng vậy thì thế nào? Mặc dù biết Tần Giác không ngoan ngoãn như bề ngoài, anh vẫn không kiềm được mà cảm thấy đau lòng vì vết thương trên ngực y.

Động tác bôi thuốc của Quý Từ rất nhẹ nhàng, ngoài miệng lại không lưu tình chút nào:

“Đệ có thể hiểu chuyện chút hay không?”

Tần Giác tủi thân nói: “Ta đã rất hiểu chuyện rồi mà.”

“Vậy hả?” Quý Từ dùng lực ấn nhẹ vào miệng vết thương, đến khi Tần Giác đau đớn phát ra tiếng hít khí, anh mới nói tiếp, “Đệ cho rằng đi trên đường với một cái lỗ lớn trên ngực rất vinh quang đúng không?”

Tần Giác: “…”

Quý Từ: “Đệ cảm thấy rất vinh quang, nếu đệ có sở thích đặc thù này, sư huynh cũng sẽ không cản đệ.”

Nói xong, Quý Từ quăng thuốc mỡ lên người Tần Giác, xoay người rời đi.

Tần Giác sửng sốt, vội kéo chặt cánh tay anh: “Ta sai rồi, ta sai rồi sư huynh!”

“Nhưng ta thật sự rất thích sư huynh!”

Nghe câu này, bước chân Quý Từ khựng lại, sau tai lập tức đỏ ửng lên.

Chút thay đổi này dĩ nhiên không thoát khỏi mắt Tần Giác, y khẽ cười một tiếng:

“Không phải sư huynh cũng rất vui sao? Nếu không, sao lại xấu hổ nhanh như vậy?”

Ánh mắt Tần Giác nhìn vào đôi tai đỏ bừng của Quý Từ.

Nơi đó càng lúc càng nóng, Quý Từ không nhịn được nữa, rút Chiết Liễu Kiếm ra đặt lên cổ Tần Giác, giọng ác độc:

“Đệ đừng ép ta, nếu đệ còn nói năng càn rỡ, ta không ngại tăng thêm vết thương trên người đệ!”

Tần Giác cụp mắt: “Nhưng tay sư huynh đang run.”

Y vừa nói xong, tay Quý Từ căng chặt hơn, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Cậy sủng sinh kiêu, có lẽ là câu nói về Tần Giác.

Trên mặt y không có chút sợ hãi nào, y chỉ dịu dàng nhìn Quý Từ, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Quý Từ, khiến anh kề đao vào sát cổ y thêm chút nữa, giọng khàn khàn:

“Sư huynh muốn giết ta sao?”

“Sư huynh thật sự nỡ giết ta sao?”

Giọng điệu Tần Giác càng lúc càng lưu luyến, cuối cùng khóe môi cong lên, mỉm cười ôn hòa.

Y than thở:

“Sư huynh không nỡ, vậy nên mới nói, ta thích sư huynh.”

Tần Giác thả lỏng tay, Quý Từ lập tức thu Chiết Liễu về.

Trời mùa thu, tối rất nhanh.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, chân trời đã xuất hiện vầng trăng khuyết mơ hồ.

Những chiếc lá màu vàng rơi xuống từ trên cây, phát ra tiếng xào xạc.

Gió lạnh thổi qua, cành lá khô héo di chuyển dưới mặt đất, một lúc sau đã bị mũi kiếm sắc nhọn đâm thủng, lập tức cắt đứt cành lá.

Chút âm thanh nhỏ đó không thu hút được sự chú ý của hai người.

Quý Từ nắm Chiết Liễu Kiếm, mũi kiếm rũ xuống, anh hoảng loạn dời tầm mắt:

“... Đệ cần bình tĩnh.”

“Ta rất bình tĩnh.” Tần Giác nhẹ giọng.

Y lại đến gần Quý Từ lần nữa, đưa tay vuốt lại sợi tóc rơi xuống thái dương cho anh, động tác dịu dàng:

“Bây giờ người cần bình tĩnh có lẽ là sư huynh.”

Tần Giác ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng trong suốt: “Ta không ép sư huynh, ta chỉ muốn cho sư huynh hiểu tấm lòng của ta.”

Quý Từ chỉ cảm thấy đầu ngón tay y nóng đến đáng sợ: “Vì sao không thể muộn một chút?”

Vừa dứt lời, trên mặt Tần Giác hiện lên một tia tức giận:

“Nếu ta không đâm thủng tầng giấy này, sư huynh sẽ giả vờ câm điếc cả đời, tưởng ta không biết sao? Huống hồ…”

Y hơi ngừng lại, khi y nói chuyện lại, giọng nói lạnh thấu xương:

“Huống hồ sư huynh có biết mình rất được nhiều người chú ý không?”

Tần Giác mỉm cười tiến tới gần anh, môi chạm vào sườn mặt Quý Từ:

“Một Uất Trì còn chưa đủ, Đường Tử Thần, Hàn Sinh, Thanh Ngọc, Cô Hồng, thậm chí là Vân Thời, bọn họ đều yêu thích huynh.”

“Ta rất sợ…” Tần Giác nhỏ giọng, “Sư huynh rõ ràng là người thân cận nhất của ta, bọn họ lại càng muốn đến đoạt với ta, huynh nói xem bọn họ có đáng chết hay không?”

Câu cuối cùng, trong giọng y lại lần nữa xen lẫn hung ác và âm độc.

Tim Quý Từ đập như nổi trống.

Cmn đừng đập đừng đập nữa, đây là tiết tấu trái tim muốn trực tiếp nhảy ra ngoài sao!

Anh đẩy nhẹ Tần Giác ra, vẻ mặt phức tạp:

“Được, ta biết rồi, đệ đừng đau buồn nữa.”

Tần Giác vừa nghe Quý Từ nói y đau buồn, lập tức thành thạo rơi vài giọt nước mắt.

Thấy thế, Quý Từ sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lau nước mắt cho y.

“Được rồi, đừng nhỏ mọn trước mặt ta, chúng ta về thôi.”

Nói xong, anh xoay đầu lại, liếc mắt nhìn các đệ tử Bình Khương Môn đang vây xem, nói những lời vô nghĩa:

“Xem đủ rồi phải không? Đủ rồi thì rời đi nhanh lên!”

Các đệ tử Bình Khương Môn đã vây xem một lúc lâu, lén chọt chọt nhau, sau đó lần lượt từng người chột dạ rời đi.

Thấy thế, Quý Từ kéo tay Tần Giác, dẫn y đến phòng cho khách trong Bình Khương Môn.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong lòng Tần Giác vui mừng, ngoan ngoãn đi theo Quý Từ, vui vẻ nói:

“Ý sư huynh là, cho phép ta đứng cùng huynh?”

“Ta có thể theo đuổi sư huynh không?”

Quý Từ: “…”

“Bị người ta nhìn như khỉ nãy giờ, đệ có thể ngừng lại chút không?”

Hàng mi dài của Tần Giác khẽ run lên: “Nhưng mà đệ rất vui, khó khăn lắm đệ mới nói ra, sư huynh không cho đệ vui vẻ sao?”

“… Ta không có ý này.”

Tần Giác ép sát từng bước: “Vậy ta đây có thể theo đuổi sư huynh không?”

Y quan sát sắc mặt Quý Từ: “Ta sẽ không làm ra chuyện ngoài ý muốn, nếu sư huynh không thích, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Như vậy cũng không được sao?”

Tần Giác cô đơn cụp mắt xuống: “Hay là, sư huynh ngay cả cơ hội này cũng không chịu cho ta? Nếu đổi thành Uất Trì, chỉ sợ sư huynh cũng đồng ý ròo đúng không…”

Quý Từ không thể nhịn được nữa: “Theo đuổi theo đuổi theo đuổi đi, ta để đệ theo đuổi là được chứ gì?!”

Nghe thấy lời này, mắt Tần Giác lập tức sáng rực: “Thật không?”

“Thật.” Bên tai Quý Từ đỏ ủng, trên mặt lại giả vờ bình tĩnh, bình thản nói, “Còn nữa, ta chỉ phá lệ cho một mình đệ, đệ đừng đi so với người khác.”

Nói đến đây, mày Quý Từ hơi nhíu lại.

Uất Trì thì tính là cái gì? Bọn họ cũng đâu có thân.

Cũng không biết vì sao Tần Giác lại so sánh bản thân với Uất Trì, không thấy hạ giá sao?

Nhận được câu này, Tần Giác không giấu nổi nụ cười trên môi.

Y tiến lên vài bước, nắm tay Quý Từ, mười ngón tay đan nhau, nắm chặt lấy nhau.

Quý Từ thầm mắng trong lòng, một đứa bé ngoan sao lại bị nuôi thành như vậy?

Ban đầu anh thật sự chỉ muốn bảo vệ Tần Giác an toàn, sao lại khiến y sinh ra những tâm tư đó?

Đang suy nghĩ thì Tần Giác tiến lại gần hơn, Quý Từ vô thức muốn né tránh, nhưng được nửa chừng thì dừng lại.

Không được, dù gì anh cũng lớn hơn Tần Giác vài tuổi, sao có thể rụt rè ngay lúc này?

Nghĩ vậy, Quý Từ không tránh né nữa, để mặc Tần Giác dán lại gần.

Giọng nói chứa đầy lo lắng của hệ thống vang lên trong đầu:

【 Ký chủ, ngươi có ổn không? 】

Đứa nhỏ mình nuôi biến thành như vậy, ký chủ chắc là rất đau lòng nhỉ?

Quý Từ nói một cách chắc chắn: 【 Vẫn ổn, nhất định là vì tiểu gia ta quá đẹp trai, ngay cả nhân vật chính cũng không kiềm được sinh ý xấu với ta. 】

【 Kiếp trước ta đã đẹp, kiếp này cũng vẫn đẹp, cái từ đẹp trai này rất có duyên với ta, sau khi nghĩ kỹ, tiểu sư đệ thích ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý. 】

Hệ thống: 【……】

【 Ta lo lắng thừa rồi. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.