Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 112: Bây giờ ta chỉ cảm thấy các ngươi buồn nôn



Edit + beta: Iris

"Vậy à? Thế ngươi nói thử xem, vì sao sư huynh lại muốn đến Tây Vực tìm thảo dược và độc trùng?"

"Cô Hồng trưởng lão thật sự không biết sao?"

Tần Giác nở một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nhìn về phía Cô Hồng.

Nhưng Cô Hồng, ngoại trừ hơi khựng lại thì cũng không bị những lời này ảnh hưởng.

Chẳng mấy chốc đã tiến vào phủ môn chủ.

Tần Giác nhìn vào lưng Cô Hồng, sau đó dời tầm mắt.

Y không vào đó nữa.

Không lâu sau, Uất Trì và Gia Đạt Mộc cũng bị Cô Hồng đuổi ra ngoài.

Gia Đạt Mộc vẫn còn cầm một cây châm trên tay, ngơ ngác nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy sư huynh của ta! Mới nhắc đến đã nhìn thấy người!"

Toàn thân hắn run lên vì phấn khích.

Tần Giác cụp mắt, thong thả cử động cổ tay.

Trong phòng phủ môn chủ.

Cô Hồng ngồi trên mép giường, nhìn thấy khuôn mặt đã dần tái đi do hôn mê quá lâu của Quý Từ, đuôi mày hơi nhướng lên.

Đã lâu không gặp, khuôn mặt này càng lúc càng đẹp.

Đầu ngón tay Cô Hồng đặt lên cánh môi anh, khẽ vuốt ve một lúc, truyền linh lực vào trong cơ thể anh, sau đó dời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô Hồng nhéo cổ tay Quý Từ, tìm ngón tay bị độc trùng cắn, sau đó lấy ra một hộp thuốc mỡ trong túi ở bên hông ra.

Thoa thuốc mỡ ươn ướt lên vết thương ở đầu ngón tay Quý Từ.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vùng xanh tím kia bắt đầu nhạt dần.

Đây là dấu hiệu cho thấy độc tố đang dần biến mất.

Sau đó Cô Hồng rút hết những cây châm nhỏ trên mặt Quý Từ ra, chườm khăn nóng lên mặt Quý Từ một lúc rồi bắt đầu châm cứu lần nữa.

Ngọc bội Đồng Tâm được đặt trên tủ cạnh giường, tỏa ra ánh sáng lam nhạt.

Nhưng sau vài động tác của Cô Hồng, ánh sáng dần trở nên mỏng manh.

Lúc này, Quý Từ vốn cảm thấy mình đã tiến vào một không gian yên tĩnh kín mít, bên tai bỗng nghe thấy một số âm thanh vụn vặt.

Anh nhanh chóng gọi hệ thống đến xem giúp anh đã xảy ra chuyện gì.

Hệ thống lập tức tung tăng chạy đi xem.

Xem xong, hệ thống vui vẻ chạy trở về:

【 Ký chủ, chuyện rất tốt, người không cần phải chết nữa! Cô Hồng đang châm cứu cho ngươi! 】

【 Bây giờ ngươi có cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa? 】

Câu "không cần chết nữa" của hệ thống khiến Quý Từ giật mình, một lúc lâu sau mới nói:

【 Cô Hồng, sao lại là hắn? 】

Hệ thống liên tục gật đầu: 【 Đúng, đúng, chính là hắn! Có phải ký chủ rất cảm động không! 】

Quý Từ: 【... Sao ta phải cảm động? Cổ trùng bị giấu trong linh thạch lúc trước còn không phải là lão tất đăng này đưa cho ta sao? 】

Hệ thống: 【 Hả? 】

Quý Từ không nói gì.

Khoảng thời gian đó, có lẽ thống thống yêu dấu của anh đang du lịch ở xó xỉnh nào đó, làm sao biết được tình cảnh của anh.

Bây giờ Quý Từ chỉ cảm thấy, cũng may Cô Hồng còn có chút lương tâm.

Biết bản thân gieo nhân nên tự đến gặt quả.

Nếu không, Quý Từ sẽ phải nằm trên cái giường này thêm một đoạn thời gian.

Âm thanh bên tai dần trở nên rõ ràng hơn, đã có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cô Hồng.

Quý Từ có cảm giác như mình bị điếc tận 800 năm, bây giờ vui vẻ muốn chết, cố gắng lắng nghe âm thanh xung quanh.

Tiếng gió thổi, thích.

Tiếng giọt nước rơi xuống, thích.

Tiếng ly va chạm, thích.

Cô Hồng: "Ta biết ngươi có thể nghe thấy."

Tinh thần Quý Từ đang phơi phới lập tức héo queo.

—— Giọng của Cố Hồng, xui xẻo.

Bây giờ Quý Từ chỉ muốn bịt tai lại.

Nhưng Cô Hồng không buông tha cho anh, vẫn thong thả trách mắng anh:

"Trước đây không phải làm ầm lên muốn rời khỏi tông môn sao? Nhìn xem, vừa mới rời Đạo Tông, ngươi đã biến bản thân thành thế này, có đáng thương không?"

Trong lòng Quý Từ nói ta không đáng thương, chỉ là gặp phải lão tất đăng ngươi giấu cổ trùng vào linh thạch mới đáng thương.

Cô Hồng: "Khi xảy ra chuyện, còn không phải nằm ở đây chờ ta đến cứu?"

Quý Từ thầm nói ta cũng đâu có xin ngươi cứu.

Dù sao, nếu thân xác này chết, anh có thể tìm thân xác khác.

Thống thống nói có hàng ngàn hàng vạn thân xác, anh có thể tùy ý lựa chọn, đến lúc đó anh sẽ đoạt xá thân xác của Cô Hồng, dùng cơ thể của hắn ngày ngày khỏa thân chạy khắp Tam Thanh Đạo Tông, làm hắn nhục mặt.

Suy cho cùng, người mất mặt cũng không phải là Quý Từ anh, anh không ngại chút nào.

Cô Hồng không biết trong lòng Quý Từ đang tưởng tượng hắn khỏa thân, tiếp tục nói chuyện với dáng vẻ cao thâm khó dò:

"Sau khi tỉnh lại thì hiểu chuyện một chút, đừng có suốt ngày toàn nghĩ chuyện rời khỏi tông môn, chúng ta... đều rất nhớ ngươi."

Nói xong câu cuối cùng, Cô Hồng vui vẻ cười khẽ một tiếng.

Quý Từ: "..."

Cười cái gì mà cười, ngươi có biết bản thân nực cười lắm không? Cười vui vẻ đến vậy?

Quý Từ lặng lẽ trợn trắng mắt, vận chuyển linh lực phong bế thính giác, không muốn nghe Cô Hồng bíp bíp.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặc dù Quý Từ buông thả, nhưng Cô Hồng vẫn rất cố gắng.

Qua khoảng 2 ngày rưỡi, cuối cùng Quý Từ cũng tỉnh lại.

Anh buộc phải mở mắt ra, nhìn trần nhà sáng ngời, nhất thời có hơi hoảng hốt.

Chuyện đầu tiên Quý Từ làm sau khi tỉnh lại là chống người ngồi dậy, giọng khàn khàn:

"Gương đâu?"

Cô Hồng vừa mở miệng muốn nói gì đó, bị câu nói của anh làm nghẹn lại.

Hắn im lặng trong chốc lát, đứng dậy cầm gương đồng đến giúp Quý Từ.

Quý Từ nhận gương đồng, bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới từ trái sang phải.

Sau khi chắc rằng làn da của mình vẫn trắng nõn trơn mềm như trước, không có gồ ghề lồi lõm do bị châm cứu, lúc này mới yên lòng.

Lúc trước anh cứ cảm thấy mặt ngứa ngáy, nhờ hệ thống xem thử dáng vẻ lúc đó của anh.

Sau đó hệ thống nói với anh, mặt anh bị châm thành con nhím, Quý Từ đã đau lòng một lúc lâu vì câu nói đó.

Bây giờ soi gương xong, phát hiện mình vẫn trẻ tuổi đẹp trai như trước, Quý Từ vui mừng vô cùng.

Nhất là khi bên cạnh còn có một ông già không biết để mấy trăm tuổi, cảm giác vui mừng càng mãnh liệt hơn.

Quý Từ ung dung nhìn Cô Hồng bên cạnh, rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, xốc chăn lên muốn xuống giường.

Thấy thế, Cô Hồng cau mày: "Ngươi muốn đi đâu?"

Quý Từ khẽ nhướng mày, cười nói: "Đương nhiên là đi tìm tiểu sư đệ yêu dấu của ta."

Nghe anh nói vậy, sắc mặt Cô Hồng trở nên lạnh lùng, nắm chặt cánh tay Quý Từ:

"Không cho đi."

Quý Từ khó hiểu nhìn hắn:

"Ta muốn đi gặp ai, ngươi quản được sao?"

Nói xong thì hất tay Cô Hồng ra, muốn đi đến chỗ cửa.

Cô Hồng càng tức giận hơn, hắn dùng một tay kéo Quý Từ về, đè vai anh xuống giường, trên thái dương nổi gân xanh:

"Quý Từ, ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng như vậy sao?!"

"Cô Hồng trưởng lão nói gì vậy?" Quý Từ cong môi, "Nếu không phải người khăng khăng hạ cổ trùng vào linh thạch, sao ta có thể bị độc trùng đâm vào ngón tay vì tìm thuốc giải?"

"Đó là quả báo thôi, Cô Hồng trưởng lão chớ dát vàng lên mặt."

Anh vừa nói xong, Cô Hồng nhất thời sững sờ.

Trước đó hắn chưa từng nghĩ rằng chuyện Quý Từ trúng độc có liên quan đến hắn, trong đầu hắn có lẽ chỉ toàn hắn có ơn cứu mạng với anh.

Quý Từ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô Hồng một lúc lâu, nhớ đến thái độ của đối phương khi anh vừa mới xuyên đến, so sánh với thái độ hiện giờ của hắn, tức khắc không biết nên khóc hay nên cười.

Quý Từ nắm lấy cái tay đang đè lên vai mình của Cô Hồng, đè thấp giọng xuống:

"Chẳng lẽ Cô Hồng trưởng lão cho rằng, tất cả đệ tử hoàn toàn không hay biết tâm tư của các ngươi?"

Dứt lời, con ngươi Cô Hồng co rụt lại.

Quý Từ đẩy mạnh tay hắn ra, ngồi dậy trên giường.

Tóc thanh niên hơi rối, hai má hơi đỏ, nhưng ý cười bên môi lại châm chọc lạnh lùng:

"Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hà tất gì phải làm như vậy, bây giờ ta chỉ cảm thấy các ngươi buồn nôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.