Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 122: Người có tâm nhìn thứ gì cũng thấy dơ bẩn!



Edit + beta: Iris

Là mùi hương lê, ấm áp ngọt ngào, Quý Từ ngửi mà ngứa cả mũi.

Anh còn chưa kịp nói chuyện với Lương Hoàng đã bị người phụ nữ đẩy sang một bên.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, dường như là phi tử trong cung, mặc hoa phục, trên đầu đầy châu ngọc, khi đi đường, châu ngọc sẽ va vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.

"Bệ hạ, bệ hạ, người có khỏe không? Thần thiếp mang canh gừng đến cho bệ hạ..."

Lương Hoàng rất mệt mỏi: "Được rồi, đừng ồn nữa, ồn đến mức đau tai trẫm."

Nói xong, ông kiệt sức ngồi dậy trên giường, ánh mắt lướt qua cung phi, nhìn lên người Quý Từ, trên môi lập tức nở nụ cười:

"Tiểu Từ đã trở lại? Tà ám lần này, cũng là Tiểu Từ xử lý sạch sẽ?"

Quý Từ hơi gật đầu: "Vâng."

Anh khom lưng hành lễ: "Trong cung phụ hoàng có nhiều tà ám, có lẽ phong thủy có vấn đề, xin phụ hoàng cử người đi điều tra."

Khi nói chuyện, cung phi kia đã bưng canh gừng lên, múc một muỗng đưa tới bên môi Lương Hoàng, dịu dàng khuyên nhủ:

"Bệ hạ, người nếm thử đi, rất có ích cho sức khỏe."

Lương Hoàng thoáng nhíu mày, nhưng vẫn rất nể tình, nếm thử một muỗng canh gừng.

Dường như là vì canh gừng quá cay, ông lại ho khan vài tiếng.

Lương Hoàng nhìn về phía Quý Từ: "Vậy việc này giao toàn quyền cho Tiểu Từ xử lý."

Nghe vậy, Quý Từ khẽ nhướng đuôi lông mày, từ chối: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ hiểu sơ sơ về phong thủy thôi, chỉ sợ việc này phải giao cho nhà phong thủy có chuyên môn mới giải quyết được."

Nghe xong, Lương Hoàng cũng cảm thấy có lý.

"Vậy được," nói đến đây, giữa mày Lương Hoàng hiện lên tia sầu lo, "Trong khoảng thời gian này, Tiểu Từ có thể ở lại trong cung không? Khi không có con ở đây, trẫm cứ cảm thấy khắp nơi trong cung có quỷ."

Quý Từ đồng tình: "Phụ hoàng, cũng không phải là trong cung có quỷ, mà là trong cung có người giả thần giả quỷ."

Nghe anh nói vậy, Lương Hoàng sửng sốt.

Gió bên ngoài phòng thổi vào, khiến Dưỡng Tâm Điện có hơi lạnh lẽo.

Lương Hoàng hiểu ra gì đó, ông đẩy cung phi vẫn luôn để muỗng sứ bên môi ông ra: "Trẫm hiểu rồi, con lui xuống trước đi."

Nhận được mệnh lệnh này, Quý Từ rất biết nghe lời, lập tức lui ra ngoài.

Đẩy cửa điện Dưỡng Tâm Điện ra đã thấy nhị hoàng tử đứng bên ngoài.

Thấy Quý Từ, hắn lập tức đi tới: "Phụ hoàng thế nào rồi?"

"Vẫn khỏe, đã tỉnh lại." Ngón tay Quý Từ vuốt ve chuôi kiếm, "Đúng rồi, vị nương nương vừa đi vào kia là?"

Nhắc tới nàng, mày nhị hoàng tử nhíu chặt hơn:

"Đó là phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất, mặc dù chưa từng sinh hoàng tử, nhưng do có vẻ ngoài xinh đẹp nên vẫn luôn được phụ hoàng yêu thích rất nhiều."

Nghe được lời này, Quý Từ suy tư một lát rồi hỏi:

"Vị nương nương này bầu bạn bên cạnh phụ hoàng bao lâu rồi?"

Nhị hoàng tử ngước mắt tính toán: "Cũng 3 4 năm rồi."

Nghe thế, Quý Từ cụp mắt xuống, lẩm bẩm:

"3 4 năm vẫn chưa sinh hạ hoàng tử à..."

Nhị hoàng tử nhạy bén nhận ra gì đó:

"Ý hoàng huynh là, Hiền phi nương nương có vấn đề?"

"Không, không có." Quý Từ mỉm cười lắc đầu, anh nhìn về phía nhà sư đang đứng ở một bên, không lâu sau thì thu tầm mắt về, "Tóm lại, các đệ tìm một thiên sư đáng tin, kiểm tra bố cục phong thủy trong và ngoài Dưỡng Tâm Điện."

Nhị hoàng tử vội vàng đồng ý.

Quý Từ lại dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

......

Lương Hoàng lo lắng cho an nguy của bản thân, không cho Quý Từ rời hoàng cung, anh bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một căn phòng nào đó trong cung để ở lại, sẵn tiện gọi người dẫn Tần Giác vào cung.

Công công chịu trách nhiệm đưa đón tên là Toàn Đức, còn rất trẻ tuổi, nhưng khuôn mặt mũm mĩm, có không ít thịt.

Hắn cẩn thận phụng dưỡng bên cạnh Tần Giác, ngay cái nhìn cũng không dám nhìn vị tiên nhân khí chất lạnh lẽo này.

Cỗ kiệu yên tĩnh một cách lạ thường, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng, đang thong thả chạy về phía cung điện.

Sau một trận giày vò, Toàn Đức công công cẩn thận hỏi:

"Tiên nhân có muốn dùng chút nước trà hay không?

Tần Giác đặt tay lên chuôi kiếm, lắc đầu.

Lần này, Toàn Đức công công không dám nói thêm nữa.

Cuối cùng cỗ kiểu cũng ngừng lại bên ngoài một cung điện.

Toàn Đức công công như được đại xá, lấy hết can đảm nhìn về phía Tần Giác nịnh nọt:

"Tiên nhân, nơi này chính là... Ah!"

Lời còn chưa dứt, tiên nhân đã sốt ruột nhảy ra khỏi cỗ kiệu, Toàn Đức công công chỉ kịp nhìn thấy góc áo màu tuyết.

Trong mắt hiện lên vẻ mê man, phải mất một lúc Toàn Đức công công mới kịp phản ứng, vội vàng bước xuống cỗ kiệu định hầu hạ đến cùng.

Kết quả vừa bước xuống mặt đất đã nhìn thấy vị tiên nhân vừa rồi còn lạnh như cục băng, bây giờ đang chạy về phía đại hoàng tử điện hạ của bọn họ, sau đó ôm chầm lấy.

Dáng vẻ kia không khác gì một con chó lớn đang cố hết sức chạy về phía chủ nhân.

Vị tiên nhân kia âu yếm ôm chặt đại hoàng tử, dường như đang nói điều gì đó.

Toàn Đức công công bỗng có chút sợ hãi không dám nhìn, lập tức dời tầm mắt.

... Vị tiên nhân này tính tình lạnh lùng đến đáng sợ, sao ở trước mặt đại hoàng tử lại trông khác hẳn.

Hắn nhớ đến những thoại bản dạo này bán rất chạy ở kinh thành, tức khắc lạnh cả sống lưng.

Chẳng lẽ là sự thật?

Bên này, Quý Từ đang vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Giác:

"Ôm chặt quá, thả lỏng ra đi."

Lúc này Tần Giác mới miễn cưỡng buông tay ra, trong mắt tràn đầy tủi thân:

"Cả ngày sư huynh không về, ta rất lo lắng."

Suýt nữa đã đánh Trương Thiệu Viễn một trận.

"Bên phụ hoàng rất bận, chưa kịp nói với đệ một tiếng."

Nói xong, Quý Từ nhìn về phía Toàn Đức công công, gỡ túi tiền trên đai lưng của Tần Giác một cách thuần thục, lấy bên trong ra một nén bạc rồi đưa qua:

"Đa tạ công công đã chăm sóc."

Mắt Toàn Đức công công sáng lên, vui mừng cầm lấy nén bạc, cười đến mức không thấy mắt đâu:

"Không phải là chuyện gì lớn! Món quà của điện hạ thật sự rất hậu hĩnh!

Quý Từ nhìn hắn, tưởng như nhìn thấy Trương Thiệu Viễn của nhiều năm trước, không khỏi cười thành tiếng, nói:

"Sư đệ của ta rất hòa đồng đúng không?"

Nghe thấy lời này, Toàn Đức công công hơi do dự một lát.

Hắn ngước mắt lên thì đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tần Giác, toàn thân run lên, vội nói:

"Rất hòa đồng rất hòa đồng, sư đệ và điện hạ không hổ là cùng một tông môn, tính tình tốt như nhau!"

Tâm trạng Quý Từ rất vui vẻ, lại lấy thêm mấy nén bạc trong túi sư đệ ra.

Toàn Đức công công hớn hở, cầm nén bạc rồi cáo từ.

Trở về cỗ kiệu, hắn lập tức nói với tiểu thái giám bên cạnh: "Đi, có rảnh thì ra ngoài cung mua mấy quyển thoại bản về cho gia, ta muốn thoại bản của Cảnh Vương điện hạ và sư đệ của người."

Tiểu thái giám giật mình, lén lấy ra một quyển từ trong tay áo:

"Không cần ra ngoài mua đâu, công công, ở chỗ tiểu nhân có nguyên một bộ."

Trên mặt Toàn Đức công công lộ ra sự vui mừng: "Rất tốt."

Bên này, Quý Từ dẫn Tần Giác vào trong cung điện.

Không đợi Tần Giác nói gì, Quý Từ đã che miệng y lại:

"Nghe ta nói, lát nữa đệ đi hậu cung, ta..."

Lời còn chưa dứt, Tần Giác nhíu mày:

"Sư huynh, ta đã là người có phu quân, sao có thể đi tới nơi toàn là nữ tử?"

Quý Từ: "..."

Trong lòng anh hơi vi diệu: "Giác ngộ của đệ rất tốt, nhưng đệ cho rằng ta muốn đệ đi hậu cung là để làm gì?"

Quý Từ vô cùng đau đớn:

"Người có tâm nhìn thứ gì cũng thấy dơ bẩn!"

Tần Giác:

"... Sư huynh nói đi, ta nghe."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.