Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 134: Ngươi đúng là khiến vi sư tìm rất vất vả



Edit + beta: Iris

Tam Thanh Đạo Tông.

Bây giờ đã bắt đầu vào mùa đông.

Đỉnh núi phủ đầy tuyết, có thể nhìn thấy những hạt sương lấp lánh ở khắp nơi.

Trên đường lên núi, có vài bông tuyết rơi lên tóc Quý Từ.

Anh không quan tâm.

Tâm trạng bây giờ của Quý Từ không thể nói là tốt được.

Bây giờ nhìn thấy từng loại cây cỏ ở Đạo Tông, anh có cảm giác như đã trôi qua mấy đời.

Không muốn về, nhưng lại không thể không về.

Thậm chí bọn họ còn chưa kịp chào hỏi Lương Hoàng một tiếng, chỉ để lại một tờ giấy rồi lo lắng ngự kiếm lao đến đây.

Sau gần một ngày bay đến đây, Quý Từ lại không chịu lên đó ngay lập tức.

Anh bắt đầu kéo Tần Giác chậm rãi leo núi, tóm lại có thể đến trễ mấy giây thì cứ đến trễ.

Cầu thang ở đường núi Đạo Tông đã được sửa lại rất bằng phẳng, lúc đi lên không khó chút nào, chỉ là quá cao, cầu thang nhiều đến mức đếm không xuể.

Ngước mắt nhìn lên gần như là không nhìn thấy điểm cuối cùng.

Nhưng Quý Từ lại leo rất vui vẻ.

Khung cảnh hoang vu xung quanh vì mùa đông đến cũng trở nên đẹp đẽ.

Quý Từ thuận tay nắm một cây cỏ đã bị đóng băng đưa cho Tần Giác:

"Đệ xem này."

Tần Giác hồi phục tinh thần, bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm cũng thả lỏng, một lúc lâu sau mới nhìn lên cây cỏ kia.

Khoảng chừng nửa giây sau mới ngước lên nhìn khuôn mặt Quý Từ.

Y suy tư một lúc rồi đưa tay vào Giới Tử Hoàn của mình, lấy ra một món đồ:

"Sư huynh nhớ đến cái này sao?"

Quý Từ nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là một người tuyết nhỏ được nặn vô cùng xấu.

Hai quả cầu tuyết được ghép lại với nhau, không có mắt mũi, chỉ có những cái lỗ trông như ngũ quan, có cảm giác xấu manh kỳ lạ.

Ký ức đã lâu đột nhiên ập đến.

Quý Từ: "..."

Anh bình tĩnh đẩy thứ đồ xấu xí kia về:

"Sao đệ vẫn còn giữ thứ này?"

Tần Giác cong khóe môi: "Sư huynh tặng ta, tất nhiên phải giữ thật kỹ."

"Tránh cho sau này khi sư huynh hỏi đến, ta lại không thể báo cáo kết quả."

Y nhìn chằm chằm người tuyết nhỏ một lúc, đột nhiên trở nên nhanh trí:

"Hay là sư huynh ghét bỏ người tuyết này xấu xí?"

Quý Từ: "..."

Người tuyết này là do anh nặn, nào anh chết thì anh mới nói người tuyết này xấu xí.

Anh mạnh miệng: "Sao có thể chứ, ta nặn cực kỳ dễ thương."

Đệt, bây giờ nhìn lại mới thấy người tuyết này thật sự rất xấu, cuối cùng tại sao lúc trước anh lại ấm đầu đi nặn thứ đồ xấu xí này vậy?

Vấn đề là Tần Giác lại còn nghiêm túc cất giữ rất nhiều năm.

Quý Từ vô tình hiểu sai ý —— tiểu sư đệ của anh quả nhiên yêu anh đến tận xương tủy.

Thực vậy.

Tần Giác nhìn người tuyết nhỏ: "Thật ra nếu nhìn lâu thì sẽ thấy người tuyết nhỏ này cũng rất dễ thương."

Y chỉ vào người tuyết nhỏ không mũi không mắt không miệng không cổ rồi nói.

Yết hầu Quý Từ giật giật, khó khăn nói:

"... Ha ha ha, đúng vậy, cực kỳ dễ thương."

Đánh rắm, không dễ thương bằng Quý Từ anh gấp ngàn lần.

Trong lúc đùa giỡn, hai người đã đi được rất xa.

Phía trước bỗng truyền đến một giọng nam:

"Đại sư huynh!"

Quý Từ vô thức nói: "Ngươi mới là con khỉ."

Vừa dứt lời, anh lập tức nhận ra có gì đó không đúng lắm.

Anh xoay người lại ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đó là một đệ tử mặc đồng phục Đạo Tông.

Quý Từ có hơi xấu hổ.

Cũng may đệ tử kia không để ý đến những lời mê sảng của anh, đôi mắt sáng rực lên, nói:

"Cuối cùng đại sư huynh cũng trở về rồi! Chúng đệ nhớ huynh muốn chết!"

Hắn hò reo như khỉ, sau đó vội vàng chạy về phía Quý Từ.

"Làm cái gì mà kêu như tên ngốc vậy?"

"Cẩn thận ta dùng đá ghi âm khiến người mất hết mặt mũi... Vãi! Đại sư huynh!"

"Cái gì, đại sư huynh?!"

Ngay sau đó một đám người chạy đến đây, rưng rưng nước mắt vây quanh Quý Từ.

"Đại sư huynh, huynh đi đâu vậy? Sao mấy tháng liền không chịu về?"

"Chúng đệ còn tưởng rằng huynh sẽ không về nữa chứ!"

"Về thì tốt rồi, về thì tốt rồi, chúng ta tìm thời gian rảnh cùng nướng thịt nướng đi!"

Quý Từ cảm thấy hơi bối rối trước sự nhiệt tình của đám người này.

"Tan trước đi, tan trước đi," Quý Từ vẫy tay bảo bọn họ đi lên trước, "Đừng chen nhau ở chỗ này, ta không đi lên được."

"À, à."

Vừa dứt lời, các đệ tử Đạo Tông tan đi như thủy triều, bậc thang lên núi nhanh chóng trống không.

Bên môi Quý Từ không khỏi hiện lên chút ý cười.

Được rồi, mặc dù trưởng lão Đạo Tông không phải người, nhưng đám sư đệ này vẫn rất tốt.

Ai cũng ngốc nghếch dễ thương.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Quý Từ lập tức nhận ra bàn tay của mình đang bị nắm rất chặt.

Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt như quan tài của Tần Giác.

Quý Từ tức khắc hiểu ý, bắt đầu an ủi:

"Yên tâm, bọn họ là sư đệ, nhưng đệ không phải."

Trong mắt Tần Giác hiện lên tia tò mò: "Không phải sư đệ, vậy là gì?"

Nghe vậy, Quý Từ nghiêng đầu, ánh mắt đảo quanh, bên môi nở nụ cười rạng rỡ, giọng nói lại cố ý hạ thấp xuống, mềm mại:

"Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là người yêu."

Nghe anh nói xong, con ngươi Tần Giác co lại.

Y vô thức nắm chặt tay Quý Từ hơn, lắp bắp nói:

"Sư, sư huynh, ta..."

Quý Từ sờ má y: "Sư huynh biết, sư huynh yêu đệ."

Nói xong, Quý Từ nắm tay Tần Giác đi lên cầu thang lên núi.

Mặt Tần Giác đỏ bừng, ngơ ngác đi theo anh.

......

Bị một đống người mồm năm miệng mười vây quanh, cuối cùng Quý Từ vẫn không tình nguyện đi đến cửa Thái Cực Điện.

Đám người còn lại không dám tự tiện đi vào, chỉ dừng lại ở nơi cách Thái Cực Điện khoảng mấy trăm mét, âm thanh ồn ào cũng nhỏ đi nhiều.

Mọi người khẽ meo meo đẩy Quý Từ ra ngoài:

"Đại sư huynh, đi đi, tông chủ đại nhân đã đợi huynh rất lâu."

Sắc mặt Quý Từ trở nên phức tạp, sau đó thở dài, dẫn Tần Giác đi vào Thái Cực Điện.

Cho đến khi đi qua ngưỡng cửa, Quý Từ mới đột nhiên nhớ ra một chuyện —— Hình như từ đầu đến cuối, đám đệ tử kia không hề chào hỏi Tần Giác?

Bước chân anh khựng lại, đang định nói vài câu với Tần Giác, bàn tay chợt trống rỗng.

Ngay sau đó, một linh lực bàng bạc đánh úp đến, đánh Tần Giác văng ra ngoài!

Quý Từ mở to mắt, vô thức muốn chạy ra ngoài cửa điện: "Tiểu Giác!"

Nhưng vừa dứt lời, Quý Từ thậm chí còn chưa kịp bước được nửa bước, đã bị một trận linh lực cưỡng ép kéo vào trong điện, đưa về phía đài cao.

"Khụ khụ!"

Sau khi bị đánh văng ra ngoài, Tần Giác nện vào trong đám người.

Chúng đệ tử cảnh sát* không thôi, khi nhìn thấy vết máu bên môi Tần Giác, càng cảm thấy khó tin.

*Không biết tác giả có phải ghi nhầm không nữa, nguyên văn câu này là "众弟子警察不已".

"Tiểu sư đệ, đệ ổn không?"

Sắc mặt Tần Giác âm u, giơ tay lau vết máu bên môi, nhếch môi châm chọc:

"Không sao."

Lúc này, ở trong phòng.

Quý Từ tức giận đến mức ném hết giấy và bút mực trên bàn của Vân Thời, lạnh lùng mắng:

"Ngươi phát điên cái gì vậy hả?!"

Vân Thời không trả lời, hắn ôm chặt Quý Từ vào lòng, tham lam hít lấy sự ấm áp và mùi hương trên người Quý Từ, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười:

"Không điên, chỉ là có hơi nhớ ngươi."

Mái tóc trắng bạc của hắn xõa ra ở sau lưng, có vài sợi rơi trên người Quý Từ, trông rất mờ ám triền miên.

Trước đây, Vân Thời cho rằng sự bình tĩnh của mình tất nhiên là không chê vào đâu được, nhưng đến khi thấy Quý Từ dẫn Tần Giác vào nội điện.

Thậm chí hai người còn nắm tay nhau, thái độ thân mật, chỉ liếc nhìn một cái đã khiến Vân Thời nổi giận.

Hắn không chút lưu tình ném Tần Giác ra ngoài, được ôm Quý Từ vào lòng như ước nguyện.

"Rời tông môn lâu như vậy cũng biết đường trở về, Tiểu Từ, ngươi đúng là khiến vi sư tìm rất vất vả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.