Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 139: Nhưng Quý Từ lại rất thích



Edit + beta: Iris

Khi Vân Thời từ bên ngoài trở về Thái Cực Điện trời đã khuya.

Ngoài cửa sổ, không biết trời đã mưa từ khi nào, từng giọt tí tách rơi xuống nóc nhà, âm thanh trong trẻo êm tai.

Quý Từ không hiểu vì sao trong thời điểm này mà mình còn có tâm trạng nghe tiếng mưa rơi.

Dù sao thì bây giờ tâm trạng anh rất khó chịu, anh suýt nữa đã đập nát điện của Vân Thời, cái gì nên đập, không nên đập, anh đều đã đập hết.

Trạng thái yên bình trong Thái Cực Điện đã không còn.

Lúc Vân Thời tiến vào, hắn không quan tâm mấy thứ này lắm, hắn nhìn thấy Quý Từ cuộn tròn trong một góc giường, đầu dán lên vách tường, thấy Vân Thời tiến vào cũng không nói lời nào.

Chóp mũi anh ngửi được mùi trên người Vân Thời.

Mùi ẩm ướt của cơn mưa mùa đông và mùi máu nồng nặc.

Vân Thời thu hồi trường kiếm, ngồi lên giường, nhìn về phía Quý Từ một cách ôn hòa:

"Sao im lặng vậy?"

Quý Từ cụp mắt xuống, châm chọc:

"Ngươi muốn ta nói cái gì, khóc lóc thảm thiết kêu ngươi chừa lại một mạng cho Tần Giác sao?"

Vân Thời suy nghĩ cẩn thận rồi mỉm cười:

"Biết đâu được, biết đâu được khi ngươi yêu cầu ta, ta sẽ đại phát từ bi chừa lại một mạng cho hắn."

"Dù sao cũng từng là sư đồ, trong lòng bổn tọa cũng rất băn khoăn."

Quý Từ cụp mắt nhìn vết máu chưa được lau trên ngón tay hắn, cười nhạo một tiếng, không nói gì.

Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi:

"Nếu ta xin ngươi, ngươi có thể buông tha cho đệ ấy không?"

"Tất nhiên rồi." Vân Thời mỉm cười dịu dàng, "Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, gọi ta là sư tôn tốt, có cái gì mà ta không thể thỏa mãn ngươi chứ..."

Lời còn chưa dứt, Vân Thời đã nhìn thấy run run bước xuống giường, đầu gối chạm đất, quỳ xuống sàn nhà.

Hốc mắt thanh niên ửng đỏ, không chỉ quỳ mà còn cong lưng, trán chạm xuống đất, giọng run rẩy:

"Sư tôn tốt... Xin người... Tha cho sư đệ một mạng."

Nụ cười bên môi Vân Thời cứng đờ.

Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, trong mắt lộ vẻ khó dò:

"... Vậy mà lại quỳ thật."

"Ngươi yếu đuối đến vậy sao?"

Quý Từ cúi đầu cụp mắt, không nói gì.

Có yếu đuối hay không thì anh không biết, bây giờ anh chỉ biết trên người Vân Thời có mùi máu rất nồng.

Đó là lượng máu chỉ chảy ra khi bị thương ở nơi yếu ớt nhất.

Quý Từ không thể rời khỏi Thái Cực Điện, dĩ nhiên không biết tình trạng hiện giờ của Tần Giác.

Thậm chí người bên ngoài duy nhất mà anh có thể liên hệ cũng chỉ có mỗi Vân Thời.

Tần Giác bị thương rất nặng, đây là kết luận duy nhất mà Quý Từ có thể rút ra được vào lúc này.

Quý Từ nhắm mắt, nói lại lần nữa:

"Xin sư tôn, tha cho Tần Giác một mạng."

Âm cuối hơi run, mặc cho ai cũng cũng có thể nghe ra cảm xúc tức giận và sợ hãi của thanh niên.

Quý Từ cảm thấy mình đến đây thật vô dụng, trong nửa khoảng thời trước là bị mấy trưởng lão nắn bóp trong lòng bàn tay, thay phiên nhau trừng phạt anh, nửa khoảng thời gian sau, khó khăn lắm mới rời khỏi tông môn, tu thành chính quả với sư đệ, đến cuối cùng vẫn phải quỳ dưới đất ăn nói khép nép cầu xin Vân Thời.

Tóm lại không chiếm được lợi ích gì, còn rơi vào tình huống khó có thể mở miệng như vậy...

Quý Từ chỉ cảm thấy mình thật buồn cười.

Nhưng Quý Từ không nhìn Vân Thời, cảm xúc Vân Thời càng trở nên không ổn.

Sắc đen trong mắt hắn ngày càng mãnh liệt, gần như muốn tràn ra ngoài.

Hắn bật cười, không biết có phải đang châm chọc hay không:

"Nếu bổn tọa đổi ý thì sao?"

Vừa dứt lời, Quý Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn:

"Ngươi có ý gì?!"

Thấy khuôn mặt bình tĩnh của thanh niên lại hiện lên biểu cảm khác lần nữa, Vân Thời cong môi mỉm cười, bình thản nói:

"Ngươi cũng đã nói ta là súc sinh, sao còn hy vọng lời trong miệng súc sinh là thật?"

"Chuyện vốn đã bàn xong, cuối cùng lại đổi ý chẳng phải rất bình thường sao?"

Hốc mắt Quý Từ càng lúc càng đỏ, đôi mắt đen láy luôn mỉm cười, bây giờ bị một tầng nước bao phủ.

Thấy cảnh này, trong lòng Vân Thời dâng lên niềm vui sướng to lớn:

"Cục cưng đừng đau lòng, chỉ cần Tần Giác chết đi, ta có rất nhiều cách khiến ngươi hoàn toàn quên mất hắn."

"Đùng đùng!"

Ngoài phòng, tiếng sấm nổi lên bốn phía.

Cơn mưa nhỏ đầu mùa đông không biết đã lớn hơn từ bao giờ, tiếng va đập vào nóc nhà rất vang dội.

Quý Từ cắn chặt môi mình, cho đến khi chảy máu cũng không buông ra.

Thấy thế, dường như Vân Thời rất tiếc hận.

Hắn vươn tay ra muốn ngăn Quý Từ cắn môi, nhưng vừa bước đến gần, bên dưới truyền đến âm thanh vũ khí đâm vào cơ thể người.

Vừa nặng nề vừa vang dội.

Dòng máu ấm nóng dính đầy tay Quý Từ.

Vân Thời hơi nhíu mày, sau đó cười nói: "Ra tay thật tàn nhẫn."

Hắn nắm lấy cổ tay Quý Từ, dắt tay Quý Từ rút con dao găm ra.

Quý Từ cụp mắt, lông mi rũ xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào con dao găm đã hoàn toàn đâm sâu vào cơ thể người.

Thấy Vân Thời muốn rút dao găm ra, Quý Từ đột nhiên phản ứng lại, đâm dao găm vào sâu hơn!

Vân Thời phát ra tiếng kêu rên, thái dương chảy mồ hôi lạnh.

Quý Từ đâm dao găm vào sâu trong cơ thể hắn, giọng run run mang theo chút điên cuồng:

"Ngươi tha cho đệ ấy một mạng... Ta kêu ngươi tha cho đệ ấy một mạng, ngươi có nghe thấy không!"

Máu tươi rơi xuống từng giọt, rơi xuống tay Quý Từ cực kỳ nhiều.

Từ ấm đến lạnh, máu rỉ ra ngày càng nhiều, nhuộm những màu sắc tươi đẹp lên hoa văn tinh tế.

Có lẽ là do cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của Quý Từ rất buồn cười, vì vậy Vân Thời không hề lộ ra cảm xúc tức giận.

Suy cho cùng, đối với hắn, vết thương này chẳng là gì cả.

Lúc này, hắn kiên quyết rút dao găm của Quý Từ ra, hơn nữa còn chặn lại động tác muốn đâm vào của Quý Từ.

"Ngươi đã rất mệt rồi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa." Vân Thời dịu dàng nói, "Đi nghỉ ngơi trước đi."

Đôi tay Quý Từ run lên, máu tươi dính ướt ống tay áo, anh nhìn Vân Thời bằng ánh mắt độc ác, dường như muốn xông lên lần nữa.

Nhưng còn chưa cử động, một mùi thơm lạ đánh úp đến, anh không khống chế được nên ngất xỉu.

Vân Thời nhanh chóng đón được anh.

Hắn không quan tâm đến miệng vết thương trên bụng mình, mà gọi tiên đồng đến đun nước ấm giúp hắn.

Tiên đồng đang ước gì mình không có lỗ tai vội vàng chạy ra ngoài.

Không bao lâu thì đem nước ấm đã đun đến.

Khi hắn gục đầu xuống, thấy bụng Vân Thời chảy máu, tức khắc hoảng sợ:

"Tông chủ, vết thương của người có cần..."

"Không cần." Vân Thời thờ ơ từ chối, "Ngươi lui xuống đi."

Hắn cầm khăn lông vừa được vắt khô, cẩn thận lau máu trên tay Quý Từ.

Động tác dịu dàng như đang đối xử với trân bảo hiếm có trên thế giới.

Tiểu tiên đồng hơi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi.

......

Ngày tháng trôi qua, thời tiết vào đông càng lúc càng rét lạnh.

Bên ngoài Thái Cực Điện tuyết rơi dày đặc.

Đã nhiều ngày rồi Quý Từ mới mở miệng nói chuyện.

Hôm nay tỉnh dậy, anh nhìn thấy tuyết bên ngoài, không hiểu sao lại thấy rất hưng phấn, anh để chân trần chạy ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Vân Thời đã cho phép anh rời Thái Cực Điện trong khoảng cách ngắn, nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ là bên ngoài sân Thái Cực Điện.

Thậm chí anh chỉ mặc mỗi áo trong, cơ thể không có linh lực bảo vệ không khác gì người thường, nhưng dù vậy, anh vẫn đẩy hạ nhân ra để chạy ra ngoài.

Trận tuyết rất lớn, phủ một lớp tuyết thật dày trên mặt đất, khi dẫm chân lên có thể lún sâu ngang bắp chân.

Khóe mắt đuôi mày của Quý Từ toàn là ý cười, anh ngồi trên nền tuyết, đầu ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Anh bắt đầu tạo hình cho người tuyết từng chút một.

Không có mắt, mũi, cũng không có miệng.

Là một người tuyết nhỏ rất xấu xí.

Nhưng Quý Từ lại rất thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.