Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 142: Người tuyết nhỏ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Iris

Ngón tay thon dài trắng nõn, xương ngón tay nhô ra, móng tay được cắt rất sạch sẽ.

Quý Từ nhìn chằm chằm một lúc thì không nhìn nữa, lướt qua Thanh Ngọc, tiếp tục đi về phía trước.

Chưa đi được mấy bước, giọng nói nghiêm túc của Thanh Ngọc truyền đến từ phía sau:

"Tiểu Từ, không nghe thấy ta nói gì sao?"

"Nắm."

Quý Từ dừng chân, không xoay người lại, hơi mím môi, trong lòng cảm thấy chán nản.

Thấy thế, Thanh Ngọc nhận ra điều không ổn, vội nói chậm lại:

"Tiểu Từ, ngươi vừa bệnh nặng mới khỏi, bây giờ trời đang nổi gió tuyết, nắm tay ta sẽ an toàn hơn một chút."

Đôi mày của thanh niên dần nhíu lại, Quý Từ há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại mất hứng không nói nữa.

Anh xoay người lại như Thanh Ngọc mong muốn, nắm lấy một góc nhỏ ống tay áo của Thanh Ngọc.

Tiếng vải vóc cọ xát nhau, Thanh Ngọc hơi cụp mắt, nhìn ngón tay đang nắm lấy góc áo, rõ ràng là không muốn tiếp xúc tay với hắn, trong mắt hắn hiện lên cảm xúc đen tối.

Hắn mở miệng muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Quý Từ vẫn luôn cúi đầu nãy giờ đang ngẩng đầu lên.

Hai má thanh niên hơi đỏ lên vì bị gió thổi, đôi mắt ươn ướt, dáng vẻ mềm mại hiền lành, nhưng ánh mắt lại vẫn bình tĩnh thờ ơ không thay đổi:

"Đi thôi, Thanh Ngọc trưởng lão."

Nghe thấy một câu này, không biết vì sao Thanh Ngọc lại suýt nữa mất chừng mực.

Ngón tay thon dài nắm lấy góc áo hắn, hắn nói chuyện một cách khô khốc:

"... Được."

Lại thỏa hiệp.

Dọc theo đường đi, Quý Từ luôn nhìn cây cỏ trong Đạo Tông.

Anh hy vọng có thể nhìn thấy dấu vết mà Tần Giác để lại trên những thứ này.

Như vậy, ít nhất Quý Từ có thể an ủi bản thân một chút.

Có thể để lại dấu vết, chẳng phải chứng tỏ Tần Giác vẫn còn sống đúng không?

Chỉ cần Tần Giác còn sống, vậy bọn họ nhất định có thể gặp nhau.

Ánh mắt Quý Từ có thể nói là nôn nóng, tràn đầy hy vọng hừng hực.

Cho dù đi vòng quanh không thấy dấu vết gì bất thường, Quý Từ cũng chỉ nghĩ là vì anh quan sát không cẩn thận.

Chỉ cần nhìn cẩn thận hơn một chút, là sẽ có thể phát hiện ra một ít manh mối.

Bước chân Quý Từ nhẹ nhàng, đồng thời cũng đi càng lúc càng nhanh.

Vô tình, hai người đi đến mặt hồ băng trong Đạo Tông.

Diện tích mặt hồ băng rất lớn, vì đang là đầu đông nên mặt băng chỉ có một lớp băng mỏng, nếu ngồi xổm xuống sẽ có thể nhìn thấy cá đang bơi lội bên dưới mặt băng.

Nếu đứng xem từ xa thì sẽ thấy trên mặt băng có một lớp sương mù mờ ảo, trông như quỳnh đài tiên cảnh*.

*Ý chỉ nơi đẹp như tiên cảnh, trên baidu dịch ra là thung lũng cổ tích, mà nếu thay vào đây cứ thấy nó không hợp cảnh sao á nên không thay.

Quý Từ buông tay Thanh Ngọc ra, thử chạm vào mặt băng.

Thanh Ngọc nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay anh, nhẹ giọng trách mắng:

"Đừng chạm bậy bạ."

Thấy Quý Từ mím môi nhìn qua, yết hầu Thanh Ngọc giật giật:

"Ngươi vừa khỏe lại, ta không yên tâm lắm, ta..."

Lời còn chưa dứt, Quý Từ đã đẩy mạnh hắn ra, không quan tâm hắn, đặt bàn tay lên mặt băng.

Hình như chỉ đặt lên còn chưa đủ, Quý Từ còn cong ngón tay gõ lên mặt băng.

Lớp băng mỏng lại không hề bị vỡ ra, cá trong Đạo Tông rất có linh tính, sau khi bị dọa sợ thì dần tụ tập đến đây, hôn lên ngón tay Quý Từ thông qua một lớp băng.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, nhưng do bị áo cổ lông che lại nên không thể nhìn thấy rõ.

Thanh Ngọc chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt.

Lông mày đối phương giãn ra, ngón tay thon dài, đầu ngón tay hơi đỏ đỏ.

Thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua sẽ rụt đầu lại cọ cọ vào cổ áo lông, hoặc run rẩy rúc người vào trong áo choàng.

Giống như một tiểu tiên quân rơi xuống nhân gian.

Thanh Ngọc nhìn đến ngây dại, đang định nói gì đó thì thấy Quý Từ thu tay về.

Anh nhìn về phía Thanh Ngọc, đôi mắt sáng lấp lánh:

"Ngươi có thể lấy gà lá sen đến đây giúp ta không?"

Nghe vậy, Thanh Ngọc nhất thời không phản ứng lại kịp: "Cái gì?"

"Gà lá sen." Quý Từ lặp lại.

Trên mặt thanh niên là ý cười dịu dàng ôn hòa, lông mày nhướng lên, bỗng có chút giống với trước khi bị bắt vào Thái Cực Điện.

Thanh Ngọc bị nhan sắc này làm cho hoảng hốt, phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Muốn gà lá sen làm gì, ngươi đói hả?"

Quý Từ nhìn hắn, nhanh chóng gật đầu hai cái.

Thấy thế, Thanh Ngọc thầm khen anh dễ thương ở trong lòng, nhưng lại có chút không yên tâm:

"Ngươi đi cùng ta."

Nghe vậy, Quý Từ lui về sau một bước: "Không được."

Anh xoay người nhìn chăm chú con cá dưới hồ băng: "Ta muốn chơi với chúng nó."

Thật ra Quý Từ biết Thanh Ngọc đang lo lắng điều gì, không gì khác ngoài lo lắng Quý Từ sẽ nhân cơ hội này để chạy trốn.

Đúng thật là Thanh Ngọc đang lo lắng điều này, nhưng nghĩ lại, trên người Quý Từ vẫn còn chú pháp do Vân Thời hạ, không thể nào rời khỏi Đạo Tông được.

Nghĩ đến đây, hắn yên lòng.

Chỉ là đi một chuyến đến nhà ăn để mua một con gà lá sen mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian, mua về để mang đến niềm vui cho Quý Từ.

Tóm lại, người đã ở đây rồi, không chạy thoát được.

Nghĩ xong, Thanh Ngọc yên tâm rời đi.

Trước khi đi còn lấy lò sưởi nhỏ trong tay áo ra đưa cho Quý Từ.

Tay Quý Từ khựng lại, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Sau khi bóng dáng Thanh Ngọc biến mất khỏi tầm nhìn, Quý Từ lập tức đứng dậy, tay nắm lại thành nắm đấm, đập mạnh lên mặt hồ băng.

"Rắc rắc", lớp băng vỡ vụn.

Quý Từ không dừng lại mà tiếp tục phá mở chỗ bị vỡ trên mặt băng.

Cho đến khi hố băng càng lúc càng rộng, mấy con cá nhỏ ngoi đầu lên, đuôi vẩy ra chút nước, Quý Từ muốn thả lỏng nắm đấm.

Mấy con cá nhỏ kia hôn lên đầu ngón tay ướt nước của Quý Từ.

Sau khi hôn xong, chúng lại lội xuống đáy hồ, không biết là đang làm gì.

Không lâu sau, trên đỉnh đầu mấy con cá có thêm một con người tuyết nhỏ, hưng phấn bơi lên.

Mắt Quý Từ sáng lên.

Người tuyết này... Chính là người tuyết anh nặn ở Thái Cực Điện lúc trước, sau đó lại làm mất!

Vừa rồi khi mơn trớn mặt băng,

Quý Từ đã mơ hồ nhìn thấy bên dưới mấy con cá nhỏ có thứ gì đó.

Tròn vo trắng trắng, có hơi giống người tuyết.

Nhưng người tuyết bình thường khi rơi xuống nước làm sao có thể còn nguyên vẹn được chứ?

Trừ khi có người rót linh lực vào nó.

Quý Từ không biết lúc đó mình đang nghĩ gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đồ vật đó rất quan trọng với mình, vì vậy mới dụ Thanh Ngọc rời đi để tìm hiểu.

Kết quả không ngờ thật sự là người tuyết do anh nặn!

Tay Quý Từ lạnh lẽo, đầu ngón tay vuốt ve người tuyết, bề ngoài người tuyết thật sự rất cứng cáp, quả thật là đã được rót linh lực vào.

Người tuyết nhỏ không có mắt mũi miệng rất xấu, nhưng ở chỗ nối liền đầu với thân có một miếng vải trông như khăn quàng cổ, được buộc rất chắc chắn ở đó.

Quý Từ nhận ra miếng vải này, đó là vân cẩm do Lương Hoàng ngự ban, trong khắp Tam Thanh Đạo Tông, ngoại trừ Quý Từ thì cũng chỉ có tiểu sư đệ nhà anh là sở hữu nó.

Ngày ấy, Lương Hoàng ban thưởng cả đống đồ, Quý Từ không thèm nhìn đã chia cho Tần Giác một nửa.

Ngày đó Quý Từ vẫn chưa quàng vân cẩm cho người tuyết, vậy vân cẩm này là ai quàng lên, chẳng phải dễ đoán như trở bàn tay sao?

Quý Từ vui mừng ôm người tuyết nhỏ, nước mắt nóng hổi bất giác rơi xuống, rơi từng giọt lên người tuyết.

... Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ của anh còn sống.

Tần Giác không từ bỏ anh, y nhặt người tuyết nhỏ của anh, dùng mọi cách để báo tình huống dạo gần đây của y cho anh.

Quý Từ lau nước mắt, cẩn thận cất người tuyết vào túi.

Tiểu sư đệ vẫn còn sống, đệ ấy sẽ đến dẫn mình đi.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Lúc đọc mấy con cá hôn lên ngón tay Quý Từ, mình đã nghĩ bé Giác bị biến thành con cá:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.