Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 161: Ngươi cũng không tin



Edit + beta: Iris

Sau khi nghe được câu này, trong lòng Quý Từ vui mừng.

Anh nhận ngọc bội đang sáng lên trong tay Đường Tử Thần, thử gọi một tiếng:

"Tiểu sư đệ?"

Bên kia truyền đến tiếng "hít" khàn khàn, có chút giống tiếng hạt cát và tro bụi trộn lẫn vào nhau.

Quý Từ khẽ cau mày, vậy Tần Giác đang ở đâu? Nơi đó có dơ không? Sao lại phát ra âm thanh như vậy?

Dựa theo sự hiểu biết của Quý Từ về Tần Giác, tiểu sư đệ của anh có rất nhiều quy tắc, bắt bẻ cầu kỳ, không thể nào đi đến một nơi kỳ quái khiến bản thân trở nên dơ bẩn.

Trong lòng Quý Từ sốt ruột, gọi thêm một câu nữa: "Tiểu sư đệ, đệ đang ở đâu?"

Sau một lúc lâu, bên kia truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống đất, âm thanh nặng nề rõ ràng.

Như tiếng gầm của một con quái vật.

Không hiểu sao Quý Từ cảm thấy hoảng hốt, định hỏi y đang làm gì, Tần Giác đột nhiên nói:

"Ta ở đây."

Giọng y khàn khàn do đã mệt mỏi mấy ngày nay, nhưng giọng điệu rất dịu dàng:

"Gần đây sư huynh có khỏe không? Bọn họ có ức hiếp huynh không."

Quý Từ mím môi liếc Đường Tử Thần một cái, trả lời: "Khá tốt, bọn họ không dám ức hiếp ta."

Thấy thế, Đường Tử Thần trợn trắng mắt.

Còn nói là không bị ức hiếp, bị ức hiếp đến sắp thành thân luôn rồi mà còn nói là không bị ức hiếp.

Nếu để Tần Giác nghe được tin này, có lẽ đối phương lại nổi điên.

Dù sao thì Đường Tử Thần cũng không dám nói thêm câu nào.

Mấy ngày nay Đường Tử Thần dâng rất nhiều sổ con cho Vân Thời, ban đầu, nội dung còn là những từ khuyên nhủ, đến bây giờ toàn là chỉ cây dâu mắng cây hòe, cuối cùng biến thành mắng thẳng vào mặt Vân Thời.

Đã mắng thành như vậy, thế mà Vân Thời không tức giận chút nào.

Mỗi lần như vậy, hắn đều đóng dấu và phát lại lần nữa, thậm chí Đường Tử Thần nghi ngờ hắn không hề xem, hoặc nói thẳng luôn là không thèm quan tâm.

Ngay cả thân phận thiếu chủ Cửu Trọng Thiên cũng không thể ngăn cản suy nghĩ đón dâu của Vân Thời, cho dù bây giờ có cho Tần Giác biết cũng không có chút tác dụng nào.

Tần Giác ho khan hai tiếng: "Thật không?"

"Ừm." Mũi Quý Từ hơi cay, "Ta nói rồi, bọn họ không dám ức hiếp ta."

Cũng đã lâu không gặp Tần Giác, bây giờ chỉ được nghe thấy giọng, Quý Từ cảm thấy tim quặn đau.

Bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp.

Quý Từ không nhìn thấy tình trạng bên phía Tần Giác, dĩ nhiên cũng không biết, linh kiếm trong tay Tần Giác đang chảy máu ào ào, ngọc bội lơ lửng giữa không trung, y đứng giữa vùng đất lộn xộn, bàn tay đang rảnh rỗi lau máu trên khóe môi.

Xung quanh Tần Giác là vô số thi thể dị dạng bị chém chết, Minh Viễn đứng cách đó không xa, móng tay dài ra, đôi mắt đỏ ngầu.

Nó mơ hồ nghe thấy âm thanh quen thuộc, há miệng ra, đầu óc bị giết chóc ăn mòn không nói lên được bất kỳ từ ngữ có ý nghĩa gì, cuối cùng chỉ phát ra được vài âm đơn vô nghĩa.

Minh Viễn sốt ruột đi đến bên cạnh Tần Giác, muốn để Quý Từ chú ý đến mình.

Nhưng còn chưa nói lời nào đã bị Tần Giác vứt đôi mắt hình viên đạn qua.

Một người một thi đều chém giết từ trong biển máu, khí thế trên người không ai thua ai, trong khoảnh khắc đó, Minh Viễn cũng bị Tần Giác dọa sợ.

Khe Hỏa Trại đúng là cực kỳ nguy hiểm, trên đường đi đến nơi này, bọn họ chưa từng ngừng chém giết một giây phút nào.

Cuối cùng Tần Giác cũng biết vì sao nơi này lại hiểm ác như thế.

Chém giết liên tục sẽ khiến con người đánh mất lý trí, hơn nữa còn bị ảo cảnh như có như không ảnh hưởng, qua một thời gian dài, tinh thần con người sẽ tan vỡ, cuối cùng tự động biến thành một trong muôn vàn tử thi.

Chưa kể những cơ quan cực kỳ nguy hiểm và các loại quái thú to lớn, mạnh mẽ ở đây.

Tần Giác giẫm một chân lên đầu Xích Giao, thong thả nghiền nát nó.

Toàn thân y đều là vết máu chưa khô, ngay cả sợi tóc cũng tanh hôi dơ bẩn, như là dã nhân sống bằng giết chóc.

Nhưng vẻ mặt Tần Giác lại rất bình tĩnh, giọng nói ôn hòa, những cảm xúc thô bạo dần dần tiêu tan vào khoảnh khắc khi nghe thấy giọng Quý Từ.

Y nhẹ nhàng hỏi: "Ngày hôm nay của huynh thế nào?"

Giọng nói trong trẻo truyền đến từ bên kia.

Quý Từ đếm đầu ngón tay: "Cũng không tệ lắm, sáng nay ăn chút màn thầu và cháo, luyện vài chữ, ta có ngoan ngoãn luyện chữ, kể từ khi đệ kêu ta luyện thì ta luôn luyện chữ."

Sự nôn nóng trong lòng anh dần dần bị ổn định lại, nghiêm túc nói: "Ta còn dạy Liên Giao vẽ tranh, nàng vẽ tranh rất có linh hồn khí chất, rất đẹp."

"Đúng rồi, Liên Giao là tiểu cô nương trước đây Vân Thời mang đến để dọa ta sợ, mới 15 tuổi, rất ngoan."

Quý Từ cố ý giấu chuyện Vân Thời ép anh thành thân.

Nếu nói ra, chỉ sợ cảm xúc của Tần Giác sẽ tệ đi.

Bọn họ nói một ít chuyện lặt vặt nhàm chán, trò chuyện rất hăng say.

Hầu hết đều là Quý Từ nói, Tần Giác im lặng lắng nghe.

Nhưng Quý Từ không phải đơn thuần là huyên thuyên, anh vừa bịa cuộc sống của mình, vừa để ý tiếng động bên phía Tần Giác.

Tiếng sàn sạt chưa từng ngừng lại, hình như đối phương đang đi đường.

Vừa đi, vừa có tiếng đao kiếm vang lên.

Trực giác Quý Từ mách bảo, đó không phải là nơi tốt lành gì.

Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi:

"Đệ đang ở đâu? Có phải rất nguy hiểm không?"

Bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói khàn khàn trả lời:

"Đang đánh nhau."

Câu này rất ba phải, cái nào cũng được, hơn nữa còn là hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Quý Từ biết, Tần Giác nói vậy là không muốn anh hỏi.

Lúc này, cả hai đều không muốn khiến đối phương lo lắng.

Trên thực tế, những gì anh nói cũng là bịa ra ngay lúc này.

Quý Từ có thể hiểu suy nghĩ của Tần Giác nên cũng không ép hỏi.

Bọn họ đều cố gắng vì chuyện này, bây giờ, dù có khó khăn thế nào đi nữa, chỉ cần có thể nghe thấy giọng của đối phương là có thể cảm thấy thỏa mãn.

Quý Từ hiểu chuyện đổi chủ đề.

Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng trên ngọc bội dần mờ đi.

Cuối cùng dụng cụ liên lạc cũng không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Quý Từ cụp mắt xuống.

Miếng ngọc bội bị anh cầm trong tay đến mức có nhiệt độ, sờ vào rất ấm áp.

Quý Từ đưa ngọc bội cho Đường Tử Thần:

"Cầm lấy."

Sau khi nói xong, lại không nhịn được phàn nàn một câu: "Thứ này của ngươi quá vô dụng, trò chuyện mà cũng có hạn chế thời gian."

Đường Tử Thần: "..."

Hắn nhét ngọc bội vào túi, mắng: "Thích dùng thì dùng, sao ngươi rắc rối vậy?"

Quý Từ cười ha ha hai tiếng, sau đó nằm lên giường, lấy cánh tay che mặt mình lại.

Không có âm thanh.

Cũng không biết là đang nghỉ ngơi hay đang khóc.

Đường Tử Thần nhìn anh một lúc, hỏi:

"Còn mấy ngày nữa là thành thân, ngươi phải làm sao bây giờ?"

Bên ngoài cửa sổ, tuyết tích tụ trên cành thông, phát ra âm thanh nặng nề, có vài tiểu tiên đồng luống cuống tay chân cầm chổi quét tuyết.

Tiếng quét tuyết "sàn sạt" rất rõ ràng.

Quý Từ vừa chú ý tiếng động bên ngoài, vừa buông tay ra.

Khóe môi cong lên, biểu cảm rất nhẹ nhàng:

"Vậy thì gả thôi, cùng lắm thì sau này hòa li rồi đến với Tần Giác, coi như ta thành thân hai lần."

Đường Tử Thần: "..."

"Có phải ngươi bình tĩnh quá rồi không?"

Quý Từ xòe tay ra:

"Vậy có thể làm gì bây giờ? Dù sao thì nếu ta nói là ta có thể giết Vân Thời, ngươi cũng không tin."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.