Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 46: 46 Cùng Nhau Phạt Quỳ




Quý Từ sao cũng thật không ngờ, lo lắng lúc mình tới lại trở thành sự thật.
Hàn Sinh trưởng lão kia, lại thật sự bắt Tần Giác cũng quỳ xuống theo cậu!
Nhìn thiếu niên dáng người thẳng tắp bên cạnh mình, trong lòng Quý Từ rất rất không dễ chịu.
Thấy Hàn Sinh trưởng lão vào phòng không hề quản bọn họ, Quý Từ thật sự không nhịn được, nói: "Đang yên đang lành, đệ sao phải nói những lời kia?"
Tần Giác không nói gì, y hơi cụp mắt, làm bộ như mình không nghe thấy.
Sự việc đã đến nước này, Quý Từ cũng biết nói thế nào cũng vô dụng.
Cậu buồn bực vẽ vòng tròn trên sàn nhà, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tần Giác.
Phát hiện đối phương thật sự quỳ thẳng tắp, vô cùng phong nhã.
Quý Từ thật không biết nên làm gì với y.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến buổi trưa, bụng Quý Từ rất trung thực cảm nhận được nó đang đánh lô tô.

(Tui cx đang đói )
Cậu nhân cơ hội này quở trách: "Đệ xem, nếu đệ không phạt quỳ chung với ta, lúc này đệ có thể tới mang cơm cho ta."
Tần Giác: "......"
Y bất đắc dĩ thở dài, nói: "Sư huynh, huynh đã tích cốc, theo lý mà nói sẽ không cảm thấy đói nữa."
Quý Từ bị những lời này làm nghẹn họng, sau đó cưỡng từ đoạt lý nói: "Nhưng ta chính là cảm thấy đói, bụng tôi đã kêu ọt ọt rồi đây này."
Sau khi nói xong, Quý Từ cũng cảm thấy có chút chột dạ, còn có chút thái quá.

Đúng vậy, cậu không phải là tích cốc rồi sao? Tại sao cậu luôn cảm thấy đói trong một khoảng thời gian cố định?
Kỳ quái, chẳng lẽ mình còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận tu tiên giả này sao?
Kỳ thật cậu không phải rất đói, chỉ là trên phương diện tâm lý cảm thấy mình rất đói?
Quý Từ chớp chớp mắt, không nói gì nữa.
Cũng may các đệ tử Đạo Tông vô cùng nghĩa khí.
Bọn họ biết đại sư huynh và tiểu sư đệ cùng bị phạt, liền lén lút chuẩn bị cơm trưa đưa tới.
Đệ tử đến đưa cơm kia đội một cái mũ lớn trên đầu, che khuất hơn nửa khuôn mặt của chính mình, toàn bộ dựa vào thần thức dò đường, từ ngoài tường nhảy vào.
"Quý sư huynh, tiểu sư đệ? Ta tới đưa cơm cho hai người!"
Nghe thế, Quý Từ vốn đang nhàm chán vẽ vòng tròn ngẩng đầu lên, Tần Giác nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt.
Tần Giác cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, những đệ tử Đạo Tông này sau khi lăn lộn lâu với Quý Từ, liền quên mất chuyện tích cốc sao?
Đệ tử rón rén đi tới, đặt hộp cơm xuống đất, sau đó mở ra, dọn dẹp cho hai người bọn họ.
Tổng cộng có hai phần cơm, đệ tử kia nói là bọn họ cùng nhau làm, vị rất ngon.
Quý Từ luôn miệng nói lời cảm ơn, làm mặt tiểu đệ tử kia đỏ lên.
Đợi sau khi đệ tử kia rời đi, Quý Từ lúc này mới mở ra một phần cơm thuộc về mình.
Trong hộp cơm gỗ đồ ăn phong phú, có thịt có canh còn có cơm rau dưa, và có một cái đùi gà lớn, màu sắc hương vị đều có, vừa nhìn liền biết là bỏ ra rất nhiều công sức.
Quý Từ rất thích, vội vàng giúp Tần Giác mở phần của y ra.
Kết quả sau khi mở ra, cậu liền ngây ngẩn cả người.
"Hộp cơm này của đệ sao bên trong không có đùi gà?" Quý Từ nhìn nhìn tiểu sư đệ, lại nhìn nhìn chính mình, cuối cùng lẩm bẩm nói, "Hẳn là nghĩ sai rồi, phần này mới là của đệ."
Nói xong, Quý Từ liền muốn đưa tay đổi hộp cơm của hai người, nhưng vừa động, đã bị Tần Giác ngăn lại.
Thanh âm Tần Giác lãnh đạm: "Chính là phân chia như vậy, huynh ăn đi."
Nghe thế, Quý Từ có chút mơ hồ.
Cái gì gọi là chính là phân chia như vậy?
Đệ tử Đạo Tông cố ý đem phần cơm có đùi gà kia cho Quý Từ?
Nghĩ vậy, Quý Từ liền có chút hoảng hốt.
"Thật sao?" Cậu hỏi.
Tần Giác "Ừm" một tiếng.
"Đệ tử kia lúc tới chia cơm có chút chột dạ, tránh tầm mắt của ta."
Nghĩ cũng biết, trải qua sự việc lần này, địa vị của Quý Từ trong lòng các đệ tử Đạo Tông chắc chắn sẽ không thấp.
Từ bữa ăn hôm nay có thể thấy được.
Nhưng Tần Giác đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì.
Quý Từ ngược lại vô cùng tự hào.

"Chậc, xem ra mị lực của tiểu gia vẫn như năm đó."
Tần Giác không biết một đại tiểu tử mới hai mươi tuổi như cậu nói ra từ năm đó như thế nào, nhưng vẫnà không thắc mắc.
Đợi đến lúc mặt trời xuống núi, chân Quý Từ đã tê hết, nhưng so với lần quỳ trong trời băng đất tuyết kia, lần này ngược lại thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu thậm chí còn có thể chống tay đứng lên nhảy vài cái.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn, gió lạnh thổi qua, xương cốt đều tê dại vì lạnh.
Quý Từ đứng dậy một hồi, liền đưa tay đỡ Tần Giác.
Y đại khái là lần đầu tiên bị phạt như này, vừa đứng lên liền lảo đảo một chút.
Thấy thế, Quý Từ trực tiếp cõng y lên lưng.
Động tác của cậu quá nhanh, Tần Giác hoàn toàn không kịp phản ứng, thanh âm kinh ngạc còn có chút lửa giận: "Huynh làm gì vậy?"
Quý Từ không hiểu nhìn y: "Làm gì? Ta cõng đệ chứ làm gì?"
"Cũng không nhìn lại xem đệ bây giờ có thể tiếp tục đi được không, đến lúc về phòng ta sẽ giúp đệ xem đầu gối, hẳn là sưng rồi, phải bôi chút thuốc."
Tần Giác nắm chặt tay: "...!Huynh cũng bị thương."
"Đệ còn không biết sao?" Quý Từ vui tươi hớn hở nói, "Sư huynh của đệ thường xuyên vi phạm, cũng không phải lần đầu tiên bị phạt quỳ."
Cậu nói xong, còn lắc Tần Giác lên trên.
Tần Giác lập tức hô: "Quý Từ!"
Quý Từ cười rộ lên: "Được rồi, tiểu tử thối không biết tôn kính trưởng bối, lại gọi thẳng tên sư huynh."
Tần Giác không nói lời nào, Quý Từ nghiêng đầu nhìn, phát hiện bên tai y đỏ lên, nhất thời vui vẻ.
"Thì ra là ngại à, lần trước đệ cõng ta ta cũng không ngại, bây giờ sư huynh cõng tiểu sư đệ một chút, đệ lại ngại?"
Tần Giác không nói gì.

Ánh mắt của y rơi vào bóng của hai người, ánh trăng trong sáng, bóng của hai người liền bị kéo càng dài, chồng lên nhau.

Tần Giác đặt đầu lên vai Quý Từ, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Hai người một đường về tới viện, lúc vào cửa, Quý Từ mới phát hiện bên trong đều là đệ tử Đạo Tông.
Cậu hơi giật mình: "Sao lại ở đây?"
Những đệ tử kia vốn buồn ngủ chợt tỉnh táo lại, thấy Quý Từ đã trở lại, vội vàng xô đẩy lẫn nhau đánh thức những đệ tử còn đang ngủ gật, sau đó chạy về phía Quý Từ: "Quý sư huynh!"
" Lần này chúng ta lén làm thịt nướng, đặc biệt làm cho huynh ăn!"
"Cam đoan lần này sẽ không để trưởng lão phát hiện!"
Quý Từ nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, không khỏi im lặng: "Các đệ muốn ăn chứ gì, còn lấy ta làm cớ."
Mọi người lập tức bắt đầu nhìn trời nhìn đất, sau đó nhét đ ĩa đầy thịt nướng vào tay Quý Từ.
Quý Từ không nhận, chỉ nói: "Các đệ ăn xong liền nhanh chóng trở về đi, tiểu sư đệ bị thương, ta phải đắp chút thuốc co đệ ấy.

khoảng thời gian này hẳn là không được ăn đồ nhiều dầu mỡ."
Lúc này mọi người mới đưa mắt nhìn Tần Giác.

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi sắc mặt tái nhợt, nhìn sơ qua thấy rất yếu, các đệ tử Đạo Tông áy náy trong lòng, nói ngày mai hầm canh uống cho hai người.
Quý Từ cười đáp ứng.
Đợi sau khi trong viện thanh tịnh, Quý Từ cõng Tần Giác vào phòng, sau đó xắn ống quần y lên.
Nhất thời hít một hơi khí lạnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.