“Ai gu, người thành phố các cô thật lễ phép, cái này không phiền gì đâu, em Tô coi như là người trong thôn chúng ta, chỉ đường một chút có là gì đâu.
”
Sự thân thiện của các thím trong thôn không thể từ chối được, thậm chí có người còn giúp cô chụp lại ảnh cửa nhà họ Lục.
“Tiểu Hồng! Tiểu Hồng ơi, cô mau ra đây nhìn xem, em dâu cô về rồi kia, mau mở cửa cho người ta đi!”
Tô Ngọc Kiều xấu hổ nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con trai, trên mặt không nén được nụ cười.
Cô, rõ ràng cô đến đây để hối lỗi mà sao lại biến thành như vậy.
Tiểu Bảo bị mấy cô thím vây quanh cũng hoảng sợ, vội ôm chân núp sau váy mẹ.
Trương Tiểu Hồng ở trong nhà cũng buồn bực, sau bữa cơm cả nhà còn đang ngủ trưa, bên ngoài có chuyện gì mà rì rầm to như vậy.
Cô vội mặc quần áo, cũng không cố gắng nghe xem bên ngoài nói gì, vừa chạy vội vừa trả lời:
“Tới ngay, tới ngay!”
Vừa mở cửa phòng ra thì cô thấy cửa phòng mẹ chồng cũng mở, bà Lục vén tóc ra sau tai hỏi con dâu cả:
“Sao mẹ nghe được người ta nói em dâu về?”
“Chắc là vợ thằng hai nhà mẹ đẻ con tới đây, để con đi mở cửa cho.
”
Trương Tiểu Hồng cũng đoán mò, nhưng không ngờ rằng Tô Ngọc Kiều đã trở về.
Cho nên cửa vừa mở ra, Trương Tiểu Hồng đang cười liền há miệng ngạc nhiên:
“Tô Ngọc Kiều?!”
Nói xong cô lại giật mình vì đám người đứng bu đông ngoài cửa nhà, tại sao lại có nhiều người như vậy vây quanh cửa nhà cô như thế?
“Này, Tiểu Hồng, vẻ mặt cô làm sao vậy, cô có mấy em dâu chứ?”
“Ha ha, tôi tưởng là em dâu hai bên nhà mẹ đẻ đến đây.
”
Tô Ngọc Kiều hơi ngại ngùng nở nụ cười với Trương Tiểu Hồng gọi nhỏ:
“Chào chị dâu.
”
“Ừ, rồi, mau vào nhà đi, Ngọc Kiều về không báo chị một tiếng, để nhà mình lấy xe bò lên huyện đón em.
”
Trương Tiểu Hồng ngoài mặt vui cười hớn hở mời cô vào trong nhưng trong lòng lại không khỏi lầm bầm điều gì đó, người này thật sự không nên nhắc tới.
Bà Lục đang chuẩn bị vào nhà bếp lấy cho em dâu của vợ con trai cả ít nước đường, đi được nửa bước thì nghe Trương Tiểu Hồng gọi một tiếng “Tô Ngọc Kiều?!”, bà vội quay người nhìn ra ngoài cổng.
Nhìn thấy Tô Ngọc Kiều mặc váy màu vàng nhạt trông rất xinh đẹp tươi tắn đi vào nhà thì không khỏi ngẩn người.
Thật đúng là con dâu ba của bà.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của bà Lục dịu dàng nhìn Tiểu Bảo đang núp sau váy cô.
Bà Lục cũng vội đi ra ngoài sân, muốn ôm cháu nhưng nghĩ lại nên thôi, bà liền cười với con dâu:
“Ngọc Kiều về rồi à con, mau vào trong ngồi nghỉ ngơi thôi, đi đường con có mệt không? Hai con ăn cơm chưa?”
“Này, đây là Tiểu Bảo phải không?”
Sau khi nhỏ giọng dò hỏi, bà Lục nhìn hai mẹ con từ trên xuống dưới cuối cùng lại nhìn Tiểu Bảo, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và trìu mến.
Túi đồ ở tay trái của cô đã được đưa cho chị dâu, Tô Ngọc Kiều hơi xoay người sờ đầu Tiểu Bảo nói nhẹ:
“Mẹ, tụi con không mệt, Tiểu Bảo, đây là bà nội của con này, mau gọi bà nội đi.
”
Niềm vui và tình yêu ngập tràn trong lòng bà Lục, bà nhìn Tiểu Bảo đầy sự mong chờ, không dám lại ôm thằng bé.
“Bà nội.
”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nói to, cậu thích người bà này, bởi vì bà giống với bà ngoại, ở gần bà cậu cảm thấy rất thoải mái.
“Nào! Tiểu Bảo ngoan, lại đây bà ôm cháu một cái nào.
”
Bà Lục lập tức cười tươi như hoa, cúi lưng xuống dang tay ra đón cậu.
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ, Tô Ngọc Kiều nhẹ nhàng đẩy cậu lên, lúc này Tiểu Bảo mới chạy lại ôm bà.
Nhìn thấy bà cháu ôm nhau quên mất người xung quanh, Trương Tiểu Hồng cười, vẫy tay bảo em dâu ba ngồi xuống ghế đi.
Mấy thím lắm chuyện nhìn vào túi đồ trên tay cô không biết xấu hổ cũng giữ lại.
“Ngọc Kiều, hai người ăn cơm chưa? Chị đi lấy nước cho em trước ha.
”