Tô Ái Hoa gật gật đầu đáp ứng.
Bình thường ông rất ít khi dùng điện thoại trong xưởng vào việc riêng nhưng thỉnh thoảng dùng một lần cũng không sao.
Trong lòng Tô Ngọc Kiều thì nổi lên tính toán khác, cô muốn mượn cơ hội lần này tạm thời trà trộn vào trong nhà máy một thời gian ngắn.
Chuyện xưởng dệt bị cháy xảy ra trong cơn ác mộng vẫn ám ảnh trong lòng cô.
Đó là bắt đầu cho chuỗi khó khăn kéo theo liên tiếp của nhà họ Tô, không giải quyết triệt để được thì cô không yên tâm.
Trước kia cô đã đến xưởng dệt rất nhiều lần nhưng đó đều là đi chơi tham gia hoạt động, chưa bao giờ tham gia vào công việc trong xưởng.
Chuyện công việc ba và anh trai muốn bàn bạc thì cũng thường là ở phòng làm việc.
Điều này làm cô không tìm thấy một chút đầu mối nào nên không vào trong xưởng thì cô không thể tra ra.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tô Ngọc Kiều đưa Tiểu Bảo đi nhà trẻ trước, sau đó trực tiếp đi theo Tô Ái Hoa đến xưởng dệt.
Bảo vệ của nhà máy đều biết cô, thấy cô đến còn chủ động đến chào hỏi.
Cô đi theo ba cùng nhau đến văn phòng.
Trợ lý Tiểu La của Tô Ái Hoa đi vào đưa tài liệu cuộc họp, nhìn thấy Tô Ngọc Kiều thì sửng sốt, sau đó lại cười cười chào hỏi cô.
Tô Ngọc Kiều gật đầu, cũng trả lời cô ấy một câu chào buổi sáng, sau đó tự mình tìm ghế ngồi xuống.
Tô Ái Hoa có thói quen họp buổi sáng trước.
Ông tiếp nhận tài liệu xem hai lần sau đó dặn dò con gái mình chờ điện thoại và quay đầu đi đến phòng họp.
Sau khi Tiểu La đưa tài liệu xong liền đi ra ngoài rót nước cho Tô Ngọc Kiều.
Thấy xưởng trưởng Tô trực tiếp đến phòng họp, cô ấy vội vàng đặt cốc nước xuống đi theo.
Tô Ngọc Kiều rất quen thuộc văn phòng này, cô nhìn chung quanh thấy không thay đổi mấy, vẫn giống như cô từng thấy khi còn bé.
Một cái bàn làm việc, một cái tủ tư liệu dựa vào tường, mấy cái ghế tiếp khách, trên tường cửa đóng một loạt đinh treo quần áo.
Tô Ngọc Kiều uống một ngụm nước, lại nhìn đồng hồ, mới 8 giờ 10, chắc còn phải chờ...
Chuông “Reng reng reng......”
Dòng suy nghĩ của cô chưa kịp dứt, điện thoại đã tới đúng lúc.
Tô Ngọc Kiều giật mình trong nháy mắt, đáy lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Cô bước nhanh đến trước bàn làm việc, do dự đưa tay ra cầm ống nghe đặt bên tai.
Tiếng chuông dừng lại, Tô Ngọc Kiều ngừng thở, nhẹ nhàng nói:
"Alo?"
Bên kia ống nghe yên tĩnh không có tiếng động, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của chính cô.
Ngay khi Tô Ngọc Kiều cho rằng điện thoại xảy ra trục trặc gì đó thì bên kia đột nhiên xuất hiện tiếng thở của một người khác, cùng với giọng nói trầm thấp truyền đến qua ống nghe:
"Tô Ngọc Kiều?"
Lỗ tai Tô Ngọc đỏ ửng, mi mắt khẽ run, cô nói:
"Lục, Lục Kiêu? Là em đây.”
Đầu bên kia điện thoại lại yên tĩnh, ngón tay Tô Ngọc Kiều vô thức quấn quanh dây điện thoại.
“Lục Kiêu, anh có nghe thấy không?”
Không nghe thấy câu trả lời nên Tô Ngọc Kiều lại căng thẳng đến mức trong đầu nóng bừng.
Cô nhớ lại trước kia Lục Kiêu ở trước mặt cô luôn lạnh lùng, vẻ mặt không bao giờ thay đổi, đầu choáng váng hỏi ngược lại:
"Sao anh không nói lời nào vậy? Anh không muốn em theo quân à?”
Bên kia Lục Kiêu cầm ống nghe nghe được câu này thì hô hấp nặng thêm, cắn răng nói:
"Tô Ngọc Kiều, em biết mình đang nói gì không?"
Từ trước đến nay, Tô Ngọc Kiều là người ăn mềm không ăn cứng nên cho dù cô có xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng nhưng vẫn mạnh miệng nói:
"Tất nhiên là em biết.
Anh không thấy em gửi điện báo sao?"
Lục Kiêu lại không lên tiếng nhưng điện thoại mang theo tạp âm nên cũng có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn của anh, anh vẫn đang nghe.
Không biết tại sao, trong đầu Tô Ngọc Kiều lại hồi tưởng hình ảnh cao lớn Lục Kiêu xuất hiện như một người anh hùng trong giấc mộng, trong chốc lát lại là bóng lưng rời đi một mình của anh sau lần gặp mặt cuối cùng của hai người hơn hai năm trước, hai hình ảnh dần dần hoà hợp trong lòng cô.