Ở trong cơn ác mộng kia, hai tuần sau ở kho hàng số hai của nhà máy dệt bị cháy không rõ nguyên nhân, lửa cháy lớn không thể khống chế được, không chỉ đốt hết toàn bộ kho hàng mà còn lan đến gần hai xưởng bên cạnh và nhà kho số một.
Khi ấy bên trong kho số hai mới cho vào một lô hàng hóa vừa được sản xuất gấp ra, lô hàng đó sắp xuất khẩu ra nước ngoài nên không chậm trễ được.
Trận hỏa hoạn đó cháy không chỉ gây tổn thất nghiêm trọng cho nhà máy dệt mà còn làm mất một đơn hàng lớn từ nước ngoài.
Tô Ái Hoa với tư cách là xưởng trưởng nhà máy không thể trốn tránh trách nhiệm ngay lập tức bị bắt đi điều tra.
Sau đó, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến nhà họ Tô không kịp trở tay, mọi người đều dồn vào chân tường, tóm lại là tất cả tội lỗi gì cũng bị chụp lên, nhà họ Tô căn bản không thể cãi lại.
Tô Ngọc Kiều càng nhớ lại thì sắc mặt càng khó coi, cô cố gắng ổn định lại cảm xúc đi theo Phùng Giai vào kho hàng số ba.
Người quản kho tìm nhân viên đến nói chuyện với họ, sau đó ba người cùng nhau đi kiểm kê, Tô Ngọc Kiều đi theo hai người một lúc, sau đó tìm cơ hội lẻn ra ngoài tìm kiếm kẻ khả nghi.
Nào biết cô mới vừa đi đến cửa sau của kho hàng số hai đã ngửi thấy mùi khói, tâm trạng nặng nề đi vào phát hiện phía sau cái giá cách cô ba mét có một người đàn ông trẻ tuổi đang trốn ở đấy hít mây nhả khói.
Tô Ngọc Kiều lập tức hét lớn:
“Mau tắt đi, ai cho anh hút thuốc ở trong nhà kho!”
Tay người đàn ông giật mình, tàn thuốc rơi xuống đất khiến một làn khói bốc lên, Tô Ngọc Kiều lấy chân dập tắt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cùng tôi đi tìm cấp trên của anh đi!”
Người đàn ông không biết Tô Ngọc Kiều nên nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, mỉm cười đút hai tay vào túi quần, không đồng tình nói:
“Tìm cái gì mà tìm, không phải chỉ là hút một điếu thuốc thôi sao?”
Tô Ngọc Kiều cười lạnh rồi quay người gọi quản kho đến, nói rõ ràng chuyện vừa nãy trước mặt anh ta.
Khi quản lý kho đi tới, mặt ông ta xanh mét vì tức giận, không ngừng lẩm bẩm rằng ai không bắt được lại để con gái xưởng trưởng nhà máy đã bắt được, ông ta ngước mắt nhìn chàng trai trẻ, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì lo lắng.
Một người là con gái xưởng trưởng nhà máy, một người là họ hàng trong gia đình phó xưởng trưởng nhà máy, ông ta không thể đắc tội hai người họ được.
"Tôi nhớ trong nhà máy có quy định rõ ràng là không được phép hút thuốc.
Quản lý Hoàng, anh định xử lý chuyện này như nào?"
Tô Ngọc Kiều khoanh tay.
Cô không biết người này có phải là người “vô tình” đốt cháy nhà kho trong giấc mơ của cô hay không nhưng cô thà phạm sai lầm còn hơn bỏ qua, chưa kể người này rõ ràng đã bị cô bắt quả tang, nên không có lý do gì mà không trừng phạt anh ta thật nặng.
Người quản lý kho hàng trước mặt cô mắng anh ta một cách nặng nề, quay người lại, cẩn thận nói với nụ cười trên môi:
“Anh ta là người mới đến, không hiểu nội quy, cô Tô, lần này tôi sẽ điều anh ta sang vị trí khác ghi tội trước, lần sau còn tái phạm trực tiếp đuổi việc có được không?"
Tô Ngọc Kiều cũng biết người này phạm lỗi còn không đến mức phải bị đuổi việc, sắc mặt khó coi gật đầu nói:
“Anh xem xét rồi làm đi.
”
Chờ cô vừa đi sắc mặt quản lý kho hàng say xẩm xuống, nhỏ giọng tức giận:
“Tiểu Khương à, không cần tôi nói thì tự cậu cũng tính xem cậu mới đến đây bao lâu mà đã bị bắt được mấy lần rồi, lần này tôi không bảo vệ được cậu nữa, hoặc là tôi điều cậu sang vị trí bảo vệ hoặc tự cậu đi tìm phó xưởng trưởng nói chuyện đi.
”
Nói xong rồi ông ta lại không nhịn được mà thở dài, oán giận nói:
“Cậu biết người vừa nãy là ai không? Đó là con gái của xưởng trưởng đấy, cậu cũng biết tìm chuyện cho tôi lắm.
”
Quản kho Hoàng là do Mã Hồng Đào nâng đỡ đi lên, xảy ra việc này hắn sợ Tô Ngọc Kiều sẽ nói cho xưởng trưởng nhà máy nên sau khi mắng người xong vội vàng chạy đế tìm phó xưởng trưởng nói chuyện.