Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì đã là 9 giờ rưỡi sáng, chỉ có một mình cô nằm trên giường.
Sau khi Tô Ngọc Kiều tắm rửa thay quần áo đi xuống lầu, cô thấy mẹ mình đã dậy, bà đã làm bữa sáng và đang chơi với Vi Vi và Tiểu Bảo.
Chị dâu còn không biết gì vẫn đang ở nhà mẹ ruột chưa trở về, thím Lưu thì được nghỉ về đoàn tụ với gia đình, ba và anh cả chắc còn chưa ngủ dậy, trong nhà thật hiếm khi yên tĩnh đến như này.
Cô vào bếp bưng cháo, Tiểu Bảo chui vào lòng cô cùng cô ăn sáng, Tô Ngọc Kiều âu yếm đút cho cậu bé quả lòng đỏ trứng gà.
"Con không muốn về nhà mẹ chồng sao? Mau thu dọn đồ đạc và đưa Tiểu Bảo ra ga đi.
"
Dương Mẫn lo con gái không kịp tàu nên giục con gái đi ra ngoài.
Đúng lúc Tô Ngọc Kiều lại muốn đến cửa hàng mua đồ mang theo nên quay lại lầu lấy túi xách rồi dắt Tiểu Bảo rời khỏi nhà.
Cô mang theo đủ tiền và vé và đang suy nghĩ xem nên mua gì khi bước đến cửa nhà của gia đình.
Chợt vừa bước ra khỏi cửa đã bị một vị khách không mời mà đến chặn đường.
Lạc Thu Nhã mặc một chiếc váy dài màu trắng yếu ớt đứng ở đó, những công nhân viên chức trẻ tuổi được nghỉ đi ngang qua cũng muốn quay đầu lại nhìn thêm lần nữa.
Tô Ngọc Kiều đang vội, không muốn dây dưa với cô ta nữa, sắc mặt lạnh lùng né sang một bên đi tiếp.
"Ngọc Kiều, lâu rồi chúng ta không gặp, tôi có thể mời cô một bữa cơm được không?"
Lạc Thu Nhã chịu đựng sự nhục nhã và giả vờ như không nhận ra sự chán ghét của cô và tiếp tục mời cô với nụ cười trên môi.
"Hình như lần trước tôi đã nói rồi, tôi và cô không thân thiết, mong cô sau này đừng làm phiền tôi nữa có được không!"
Tô Ngọc Kiều cúi người bế con trai lên, hất cằm không kiên nhẫn nói:
“Đừng cản đường của tôi.
”
“Ngọc Kiều, có phải cô đang giận tôi đúng không?”
Lạc Thu Nhã bóp chặt lòng bàn tay, trên mặt hiện lên một tia tức giận lập tức chuyển sang vẻ đáng thương.
"Thứ lỗi cho tôi, Ngọc Kiều, cô có thể nói cho tôi biết điều gì khiến cô không vui được không? Chúng ta không phải là bạn sao? Hay là tôi đãi cô một bữa để đền bù nhé?"
“Nghe nói khách sạn Quốc doanh có món mới, không phải cô thích đồ ngọt sao? Tôi đãi cô một ít bánh bao nếp cẩm được không? Nghe nói cơm bát bảo mới trong khách sạn cũng ngon, chúng ta…"
"Cô nghe không hiểu tiếng người à?"
Tô Ngọc Kiều cân nhắc đến sự hiện diện của Tiểu Bảo nên cũng không nói ra điều gì khó nghe.
"Lạc Thu Nhã, tôi biết cô đang có tính toán gì, cô nhất quyết muốn tôi nói rõ ràng mọi chuyện ra đúng hay không, vậy được, để xem ai mới là người xui xẻo ở đây!”
Thật là vô liêm sỉ, Tô Ngọc Kiều lười không muốn trả thù, muốn thấy bọn họ cuối cùng tự cắn xé lẫn nhau, nhưng Lạc Thu Nhã không tự biết xấu hổ hết lần này đến lần khác làm phiền cô, bởi vì lần trước cô nói không đủ rõ ràng nên cô ta vẫn muốn coi cô kẻ ngốc để lừa à.
Thật ra cô có thể giả vờ không biết gì để nhìn họ làm trò cười để xả giận nhưng tính cách của Tô Ngọc Kiều ngay thẳng, nhìn thấy người khiến mình khó chịu thì không muốn nói chuyện cho nên cô không muốn lãng phí một chút thời gian nào ở trên người mà mình ghét.
"Chuyện của cô và Lữ Thừa Thư tôi đã biết từ lâu, nếu cô dám âm mưu hại tôi, cô đã quên vì sao hiện tại cô còn có thể đứng vững ở đây sao?"
“Cô biết rồi à…”
Lạc Thu Nhã suýt nữa kinh hoảng giống như mèo bị dẫm vào đuôi mà lỡ miệng nói ra, sau khi lấy lại tinh thần thì mặt mũi trắng bệch, cắn chặt môi dưới.
Tô Ngọc Kiều lạnh nhạt ‘Hừ’ một tiếng rồi vòng qua người cô ta đi luôn.
Sau khi rẽ ở góc phố, cô đi bộ đến bến xe buýt và đợi xe.
Lên xe xong cô đi thẳng đến cửa hàng ở trung tâm thành phố.