Tô Ngọc Kiều trước đây không thích ở nông thôn nên trong thôn rất ít người biết đến cô nên càng, không biết tính cô. Vì sự hòa thuận trong gia đình, nhà họ Lục không nói chuyện với ai ở bên ngoài nên đến nay vẫn còn người trong thôn nói rằng nhà họ Lục có một thông gia có điều kiện.
Nhưng ở trong mắt Lục Mai Hoa, nhà họ Tô thật sự là một cuộc hôn nhân tốt sao? Không đến thế, đúng là nhà họ Tô có điều kiện khá tốt nhưng Lục gia cũng không tệ, đặc biệt là anh ba của cô, từ nhỏ đã thông minh, mười sáu tuổi đã vào quân đội, hai mươi tuổi lập công được trở thành cán bộ. Trong lòng cô, anh ba tốt như vậy nhưng lại không lấy được một người vợ tốt?
Hôn sự với nhà họ Tô tốt nhưng cũng không phải nhà họ vội lao vào, tại sao lại thành nhà họ trèo cao. Bởi vì Tô Ngọc Kiều không chịu quay lại, ba mẹ cô thì nhớ Tiểu Bảo nên trước khi đi thì ở nhà chuẩn bị theo túi lớn túi nhỏ mang đến nhà họ Tô.
Lục Mai Hoa không muốn bị coi thường nên dù học ở thành phố nhưng cô chưa từng đến xưởng dệt lấy một lần, thậm chí còn không nói với các bạn cùng lớp rằng cô có người thân ở thành phố. Bây giờ Tô Ngọc Kiều thực sự muốn mời cô, Lục Mai Hoa không có ý gì nhưng từ chối như vậy cô cũng cảm thấy không được thoải mái. Tô Ngọc Kiều không để ý, cười hỏi:
"Không sao, lần sau em rảnh rỗi thì đến chơi, À đúng rồi, các em muốn đi đâu?"
"Chị nhớ có một cửa hàng Hoa kiều mới mở trên đường Thanh Hồi, bọn em đã đến đó chưa? Chị vẫn còn hai phiếu quà tặng ở đó, em có muốn..."
Đêm qua Tô Ngọc Kiều ngủ không ngon giấc, suốt đêm nằm mơ, có lúc cô mơ thấy cảnh tượng cùng Lục Kiêu, có lúc lại là cảnh cô lật tung nhà họ Lục, đặc biệt cô còn mơ thấy mình cãi nhau với Lục Mai Hoa.
Hôm nay lại đối mặt với em chồng, trong lòng cô thấy hổ thẹn, luôn muốn bồi thường cho cô ấy, nếu không về sau ở trước mặt con bé không lên nổi bộ dáng chị dâu nữa.
Lục Mỹ Hoa bận suy nghĩ, không để ý đến biểu tình của cô, vẫn lắc đầu nói:
“Không, không, em không cần, em không dùng đến cái đó, chúng em chỉ ra ngoài chơi thôi, không đi mua sắm. "
Cô từ chối xong vẫn có chút mừng rỡ nhưng trong lòng cô không khỏi tin thêm một chút lời mẹ và chị dâu nói, nên cô hy vọng chị dâu ba thực sự muốn thay đổi tính các h của mình.
Trường trung cấp kỹ thuật và nhà máy dệt không cùng đường, sau khi rời bến xe, Tô Ngọc Kiều và Lục Mai Hoa tách nhau ra.
Tô Ngọc Kiều trở về nhà vào khoảng bốn giờ chiều, thím Lưu giúp việc của gia đình thì ra ngoài mua đồ, chị dâu cũng đã từ nhà bố mẹ đẻ trở về, cô về đúng lúc Dương Mẫn đang kể với con dâu về vụ cháy nhà máy dệt.
Chu Đan Đan nói với mẹ chồng với chút sợ hãi và oán trách:
“Cánh tay của anh Vũ bị bầm tím rất nhiều do chiếc kệ đè lên. Anh ấy không chịu suy nghĩ gì cả, có đội bảo vệ ở đấy làm sao cần anh ấy chạy vào để cứu hỏa nữa! May là vết thương không nghiêm trọng, nếu xảy ra chuyện gì thì con phải biết làm sao?”
“Cái gì? Tô Vũ bị thương hả? Có nghiêm trọng không, này, sao nó không nói cho mẹ biết, đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Nếu không có lời nói của con dâu, Dương Mẫn sẽ không biết vết thương của con trai mình, bà và Chu Đan Đan cùng nhau kêu ca về Tô Vũ không khỏi lo lắng.
"Không sao đâu me, hôm qua con đưa anh ấy đến phòng khám để bác sĩ kiểm tra, ông ấy nói vết thương ảnh hưởng đến xương, hai ngày là ổn."
Thật tình cờ, cô chỉ trở về nhà bố mẹ đẻ hai ngày thôi, một sự việc lớn như vậy đã xảy ra, bây giờ nghĩ lại Chu Đan Đan vẫn thấy sợ hãi.
"Mẹ, ba nói đã có điều tra. Việc điều tra ở nhà máy thế nào rồi? Là tai nạn hay là có người cố ý phóng hỏa?"