*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "A?..." Triệu Tiểu Tiên giật mình một cái, đương nhiên lúc này nàng không thể chịu nổi khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Doãn Tân. "Không có không có, làm sao tôi có thể không tin cô, cái này chỉ là tôi thuận miệng hỏi một chút, tôi biết cô chắc chắn là không có..."
Thời điểm nói còn chưa dứt lời, Doãn Tân đột nhiên nắm lấy tay nàng, biểu tình cũng thay đổi, mới vừa rồi còn giả vờ cái bộ dạng đáng thương.
Triệu Tiểu Tiên:?
"Tiểu Tiên, tôi không muốn gạt cô."
"..."
"Mặc dù không phải là do tôi trực tiếp thúc đẩy, nhưng không thể phủ nhận, cũng có một phần trách nhiệm của tôi ở trong đó."
"Có ý gì?"
Doãn Tân nói: "Ý chính là, thật ra lúc ấy tôi có thể giúp đỡ xoay chuyển tình thế. Chỉ là, nếu như lúc ấy tôi nói một chút gì đó, thì khả năng Triệu gia của cô sẽ không phát triển đến cái tình trạng kia." Cô thở dài một hơi, cúi thấp đầu. "Tôi còn không phải là muốn làm một cái bảo hiểm sao?"
Một cái bảo hiểm, đem chuyện cưới Triệu Tiểu Tiên về nhà, chắc chắn càng thuận lợi suôn sẻ.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Cho nên ý cô muốn nói, lúc ấy cô đã phát hiện ra vấn đề?"
"Ân." Doãn Tân đột nhiên lại nói: "Nhưng mà tôi cũng có chừng mực, không có khả năng để cho nhà cô thật sự xảy ra cái chuyện gì không nằm trong dự tính."
Triệu Tiểu Tiên chống cằm, như có điều suy tư sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút. "Nhưng mà nếu nói lại, thời điểm khi đó, cô cũng không có trách nhiệm nhất định phải giúp đỡ gia đình tôi a. Cô chỉ là lấy thân phận một người qua đường phát hiện vấn đề mà thôi, giúp đỡ xoay chuyển cũng phải trả giá rất lớn đúng không?"
"Ân." Không có khả năng bù đắp vào chỗ tiền còn thiếu, điều này là chắn chắn.
Triệu Tiểu Tiên nói: "Cái điểm này, sau này không phải cô cũng cho đi tòa nhà năm tỷ sao?"
Hai người các nàng cứ luôn dùng đủ các loại quỷ kế cạm bẫy để chơi lẫn nhau, chỉ cần không đụng đến vấn đề nguyên tắc, thật đúng là không cần thiết đột nhiên phải đánh nhau.
"Cái tòa nhà năm tỷ kia tôi đổi được một người vợ." Doãn Tân cười nói.
Triệu Tiểu Tiên cũng không nhịn được nở nụ cười. "Bỏ đi, cái món nợ này của tôi và cô đã không còn cách nào để tính ra. Tôi nhận thua."
"Vậy tôi cũng nhận thua."
"Cô thua cái gì a, cô còn kiếm được lời!"
Doãn Tân bĩu môi một cái: "Tôi thua ở trong tay của cô rồi."
Triệu Tiểu Tiên: ...Được thôi, hình như cũng không có gì xấu.
"Chính là cái người Triệu Hiểu Du này, cô ta là thật sự biết được chuyện như thế này, hay là đang bịa chuyện để lừa gạt cô?" Doãn Tân hỏi.
"Tôi cảm thấy là đang lừa gạt tôi, hoặc là tung tin đồn thất thiệt, muốn dùng lời nói của người khác rồi nói theo ý mình để lừa gạt tôi."
Doãn Tân hít một hơi thật sâu. "Vậy thì tốt nhất là cô ta cứ luôn ngây ngốc ở nước ngoài, đừng quay trở lại."
Nói đến đây, sắc mặt của Doãn Tân đột nhiên trầm xuống, lông mày cũng nhíu lại thành một sợi dây thừng.
Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ không có phát giác, bỗng nhiên cảm giác đối phương không có tiếng động đồng thời lại yên tĩnh khác thường mới không nhịn được ngẩng đầu nhìn Doãn Tân một cái.
"Cô làm sao vậy?"
Doãn Tân rũ mắt, không nói chuyện.
Ngay lập tức Triệu Tiểu Tiên liền luống cuống. "Bụng có đau không? Đứa bé đá cô? Hay là có chỗ nào khác không thoải mái..."
Doãn Tân vẫn không nói câu nào, không bao lâu sau, tinh thần của Triệu Tiểu Tiên vẫn chưa hết khẩn trương, cô liền không tim không phổi khó khăn nở một nụ cười.
"Mỗi lần nhìn thấy cô khẩn trương như vậy, tại sao tôi lại cảm thấy vui vẻ như thế này chứ?"
Triệu Tiểu Tiên: "...Cô gạt tôi?"
Nhìn thấy người kia muốn bốc hỏa, Doãn Tân mới vội vàng yếu ớt lắc lắc đầu. "Không có, rất đau, bảo bảo đá tôi."
Ngọn lửa của Triệu Tiểu Tiên mới vừa bùng phát lại đột nhiên bị dập tắt, suy nghĩ một chút rồi lại cúi đầu hướng về phía bụng của Doãn Tân. "Tiểu Anh Anh, con ngoan một chút, đừng có đá mama nữa, mama đã rất cực khổ rồi."
"Cô xác định là con có thể nghe hiểu được?"
"Nói nhiều lần chắc cũng sẽ hiểu được thôi?" Triệu Tiểu Tiên cân nhắc hai giây. "Chúng ta ngày thường cũng có thai giáo a, ít nhiều gì cũng có chút hiệu quả chứ?"
"Cô thật đúng là được, trông cậy vào việc thai giáo có hiệu quả?" Doãn Tân buồn cười nói: "Có tin là đứa nhóc này vừa mới sinh ra, liền có thể há miệng kêu mẹ hay không?"
"Cũng không phải là không có khả năng, rốt cục kế thừa trí tuệ của tôi cùng vẻ đẹp của cô, tôi bấm ngón tay tính toán, tiểu nha đầu này trưởng thành không thể tưởng tượng được."
Đôi mắt của Doãn Tân nheo lại. "Cái gì?"
"Khụ." Triệu Tiểu Tiên há to miệng: "Cái kia, vẻ đẹp của tôi, trí tuệ của cô."
Cái này còn tạm được.
Chỉ là mang thai ngốc ba năm, lời nói này ngoài miệng Triệu Tiểu Tiên không dám nói, nhưng trong lòng lúc nào cũng lẩm bẩm —— hiện tại chỉ số thông minh của Doãn Tân, đại khái so với nàng cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.
Khoảng cách đến ngày dự sinh càng ngày càng gần, Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ cũng từ một tuần ít nhất sẽ ra cửa một lần, cũng giảm bớt thành hơn một tháng nay chưa có đi ra cánh cửa sắt lớn khắc hoa kia.
Kết quả mỗi ngày đều ngóng trông thời gian, đến cuối cùng vẫn là trong lúc không để ý liền đến cái ngày trông mong kia.
Thời điểm đến ngày sáu tháng sáu, Doãn Tân ở trêи giường ngủ hết một ngày, tùy thời ấp ủ cảm xúc, tùy thời chờ đợi phán quyết.
Nhưng mà mãi cho đến đêm khuya khi tiếng chuông gõ vang điểm mười hai giờ, vẫn như cũ không có chuyện gì xảy ra.
Triệu Tiểu Tiên lại không dám đi ngủ, chính là chống ở mép giường chờ đợi, rốt cục thời điểm căng mắt chờ đến khi rạng sáng, thật sự không thể chịu đựng nổi, liền nghiêng đầu ghé vào mép giường ngủ quên mất.
Hơn nữa còn ngủ như chết.
Sau đó Doãn Tân liền vỡ nước ối.
Nhắc đến cũng khiến thần giận người oán, là người ở gần Doãn Tân nhất, thiếu chút nữa là Triệu Tiểu Tiên trở thành người cuối cùng biết vợ của mình sắp sinh.
Thời điểm Doãn Tân mới vừa có động tĩnh, người hầu đứng trực ở cửa liền nhạy bén phát giác, trước tiên là đi kêu bác sĩ đỡ đẻ cùng ba mẹ của Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên ngủ đến ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy đau đầu đến lợi hại, sau đó lại bị người khác vỗ mấy cái, bị Lâm Thư đuổi đến nơi làm cho thức dậy.
Chờ đến thời điểm hơi thanh tỉnh một chút thì mới phát hiện, tất cả mọi người ở trong nhà đều đã đến đông đủ, Doãn Tân cũng là đầu đầy mồ hôi, đau đến không thể nói lên lời.
Triệu Tiểu Tiên:!!
"Tôi... con con..."
"Không có việc gì không có việc gì." Lâm Thư kéo Triệu Tiểu Tiên đến bên người bà, trấn an nói: "Đừng hoảng hốt."
Triệu Tiểu Tiên nhìn bác sĩ ở trong phòng đã nhanh chóng vội vàng thành một đoàn, nhỏ giọng lo âu nói: "Có phải con đã làm chậm trễ hay không?"
"Không thể nào."
Cửa phòng vẫn luôn trong trạng thái nửa mở, trước khi Lâm Thư rời đi đã đặc biệt sắp xếp người ở bên ngoài luân phiên lắng nghe, chính là sợ có thời điểm Triệu Tiểu Tiên sẽ không chịu đựng nổi.
"Người thân tránh đi một chút." Bác sĩ đến gần nói.
Lâm Thư phối hợp gật gật đầu. "Được."
Triệu Tiểu Tiên: "Có cần tôi ở lại hỗ trợ hay không, tôi có thể..."
"Được rồi được rồi, có nhiều bác sĩ như vậy, đã đủ người rồi." Lâm Thư lôi kéo Triệu Tiểu Tiên đi ra ngoài, tiểu nha đầu này dường như không cam lòng còn đang liều mạng vói cái đầu hướng vào bên trong phòng nhìn nhìn.
"Vậy... vậy..." Không hiểu sao Triệu Tiểu Tiên lại gấp đến mức muốn khóc, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng kia của Doãn Tân đã khó chịu lại còn kiềm chế, người phụ nữ này không giống với các thai phụ khác, đau đớn không cần quan tâm gì hết cứ hét lên là được. Nhưng Doãn Tân lại không biết vì muốn giữ thể diện hay là tính cách như vậy, cho dù cắn răng cũng chỉ nuốt hết vào trong bụng, cả người đều bị mồ hôi lạnh bao trùm, cả nửa ngày cũng không nghe thấy cô ấy gào thét một tiếng nào.
Nhưng mà Doãn Tân càng như vậy, Triệu Tiểu Tiên càng lo lắng khó chịu. "Tôi liền ở bên ngoài, có bất kỳ yêu cầu gì nhất định phải kêu tôi a!"
Phòng sinh được sắp xếp ở trong biệt thự, thời điểm một tháng trước đã bố trí xong, tất cả các phương diện đều là dựa theo yêu cầu nghiêm khắc của bệnh việc mà tiến hành, cho dù lỡ như xảy ra các loại nguyên nhân không thể thuận lợi sinh thường, cũng có thể bằng tốc độ nhanh nhất thực hiện sinh mổ.
Bác sĩ cũng đều là những người đứng đầu, phảng phất giống như là việc Doãn gia mở mấy cái bệnh viện tư, chính là vì loại thời điểm này để cung cấp cho người nhà mức độ tốt nhất và thuận lợi nhất.
Nhưng mà cho dù xem như tất cả đều chuẩn bị chu đáo, cũng không thể ngăn cản được trái tim của Triệu Tiểu Tiên treo trêи cổ họng, mãnh liệt đập nửa vời.
Bước chân của Triệu Tiểu Tiên đi qua đi lại, giống như chỉ cần Doãn Tân một khắc không ra, thì nàng cũng một khắc không thể ngăn được cái loại trạng thái xao động bất an ở trước mắt.
Ngoại trừ Triệu Tiểu Tiên ở ngoài cửa còn có một loạt những người khác đang ngồi chờ đợi, trong nhà không có cái loại ghế dài giống như ở trước cửa phòng phẫu thuật trong bệnh viện, cho nên một đám người hoặc là ngồi ở trêи bàn trà, hoặc là ngồi ở bậc thang, hoặc là di chuyển cái ghế dựa từ chỗ khác đến, chỉ còn thiếu không có nhảy lên ngồi ở trêи lan can.
"Tiểu Tiên, con ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Lâm Thư bị Triệu Tiểu Tiên làm cho choáng váng đầu. "Không có việc gì, con thật sự không cần thiết phải khẩn trương như vậy."
"Con biết, con biết..."
Ngoài miệng thì Triệu Tiểu Tiên nói như vậy, nhưng bước chân không dừng lại một chút nào, không phải là không muốn dừng, không phải là không muốn bình tĩnh, mà là không thể kiềm chế được, không thể kiểm soát được.
Nàng biết là sẽ không có việc gì, nhưng mà nàng vẫn lo lắng đến muốn chết.
Tuy rằng lúc trước cũng nghĩ đến việc nếu như người mang thai là bản thân mình thì tốt rồi, nhưng cái loại ý nghĩ này hình như chưa bao giờ có một khắc nào lại có thể mãnh liệt giống như bây giờ vậy.
Nếu như người mang thai chính là mình, nàng có thể không có những cái băn khoăn lo lắng này, nàng thà rằng thay thế Doãn Tân chịu những thống khổ ở trêи thân thể, cũng không muốn tích tụ ở trong lòng như vậy.
Chờ đợi là một khoảng thời gian vô cùng dài, đặc biệt là cái loại chờ đợi không biết đến bao giờ này.
Trời rất nhanh liền sáng, trong phòng vẫn như cũ nỗ lực chiến đấu hăng hái, cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng nổi nữa Doãn Tân liền la to lên, âm thanh kia mỗi lần truyền vào lỗ tai của Triệu Tiểu Tiên giống như là đều đâm xuyên qua tim nàng.
Rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng mọi người chờ đợi ai nấy sắc mặt đều nghiêm túc, cơ thể và tinh thần đều căng cứng lên, liền chờ đợi đến thời khắc thắng lợi cuối cùng kia.
Trời càng lúc càng sáng, ánh nắng mặt trời thuận tiện chậm rãi lên cao không gì sánh bằng, lại càng chậm rãi hạ xuống...
Tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, Triệu Tiểu Tiên ngồi xổm trêи mặt đất, cúi đầu đem mặt chôn ở giữa hai tay, không biết là bắt đầu từ khi nào, tiếng khóc nức nở ban đầu còn nhỏ sau đó càng khóc càng thương tâm.
"Cái đứa nhỏ này, khóc cái gì nha?"
Triệu Tiểu Tiên chỉ là rung rung bờ vai, cũng không nói lời nào, trêи thực tế là cổ họng bị nghẹn lại, muốn nói cũng nói không nên lời.
Nàng chỉ có thể lắc lắc đầu, cố gắng lau nước mắt, ép buộc bản thân cười một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Thư, nói chuyện mơ hồ không rõ: "Vui... vui vẻ..."
"..Mẹ chính là một chút cũng không nhìn thấy được là con đang vui vẻ."
Thật ra vui vẻ cũng có rất nhiều loại, dù sao một sinh mệnh nhỏ sắp xuất hiện, bản thân cũng sẽ trở thành một người mẹ, người một nhà ở bên nhau sẽ càng có nhiều tiếng cười hơn, sẽ càng có nhiều thời gian hạnh phúc hơn.
Chỉ là cái loại vui vẻ này càng mãnh liệt bị sự đau lòng thay thế mà thôi, Triệu Tiểu Tiên liền giãy giụa trong cái loại cảm giác đại hỉ đại bi, trong lúc nhất thời vừa khóc lại vừa cười, cái biểu tình kia muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
Trong nháy mắt cửa phòng từ bên trong mở ra kia, ánh mắt Triệu Tiểu Tiên vừa chuyển động, cả người trước tiên đứng dậy, lấy trạng thái chạy nước rút một trăm mét lao đến, bắt lấy ống tay áo của bác sĩ giống như cọng rơm cứu mạng. "Thế nào rồi? Thế nào rồi?"
Trả lời nàng không phải là lời nói của bác sĩ, mà là tiếng từ trong phòng truyền ra, tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Triệu Tiểu Tiên mờ mịt đứng ở nơi đó, trong đầu ong ong, lỗ tai cũng là ong ong, cho nên căn bản lại quên mất muốn nghe lời nói của bác sĩ.
"Mẹ con bình an."
Tất cả mọi người đều reo hò.
Thật ra cái kết quả này cũng không có chút nào nằm ngoài ý muốn, thân thể của Doãn Tân vẫn luôn luôn rất tốt, thời gian mang thai lại được chiếu cố tinh tế và tỉ mỉ như vậy, mấy lần kết quả kiểm tra cũng đều là trong trạng thái tốt nhất.
Nhưng mà thời điểm nghe được từ trong miệng bác sĩ nói ra bốn chữ này, vẫn là giống như trời giáng xuống phước lành, hoặc là giống như nhặt được một món lời vô cùng lớn không gì sánh bằng, hoặc là giống như trúng một cái giải nhất hàng tỷ đồng.
Triệu Tiểu Tiên với đôi mắt đầy nước lại một nữa cong thành hình lưỡi liềm, lần này là nàng thật sự vui mừng đến chảy nước mắt, cái tảng đá lớn ở trong lòng kia cuối cùng cũng rơi xuống, không cần phải lo lắng bác sĩ sẽ giữa chừng vội vàng gấp gáp chạy ra hỏi cái vấn đề có giữ lại hay không.
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên đi vào trong phòng, Doãn Tân ở trêи giường đã được làm sạch qua, an an tĩnh tĩnh ngủ mất rồi.
Sắc mặt của Doãn Tân vẫn còn chút tái nhợt, bộ dạng kiệt sức thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.
Bảo bảo sau khi được nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc, rất nhanh đã sạch sẽ nằm vào trong lồng giữ nhiệt. Triệu Tiểu Tiên cũng không vội vàng đi nhìn cái đứa nhỏ kia, nàng ngồi xổm bên mép giường của Doãn Tân, vừa cảm động lại vô cùng cảm kϊƈɦ nhìn người phụ nữ mà mình yêu sâu sắc, Doãn Tân cũng chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nàng.
Thiếu chút nữa là Triệu Tiểu Tiên không kiềm được mà một lần nữa chảy nước mắt, nàng lấy tay che lại cái miệng của mình, cố gắng tận lực để biểu tình ở trêи gương mặt không phải là mất khống chế, ngược lại là Doãn Tân di chuyển ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng một chút.
Triệu Tiểu Tiên càng thêm kiên định nắm chặt lấy tay của Doãn Tân.
Những lời muốn nói thật ra có rất nhiều, nhưng đến lúc này ngược lại một chữ cũng nói không nên lời.
Nhưng mà cho dù cái gì cũng không nói, chỉ là ánh mắt giao nhau, cũng đã truyền đạt được tất cả tình yêu.
"Đồ ngốc." Doãn Tân không cón sức lực trêu chọc Triệu Tiểu Tiên, có chút buồn cười kéo kéo khóe miệng.
Triệu Tiểu Tiên đang êm đẹp cứ thế đem hai mắt của bản thân khóc đến đỏ hết cả lên, liếc mắt nhìn một cái thì có thể thấy được một mảng đỏ rực giống như bị sưng huyết, người không biết đại khái còn cho rằng nàng đã trải qua khó khăn đau thương cùng tuyệt vọng đến dường nào.
"Tôi là lo lắng cho cô muốn chết, cô còn cười!" Triệu Tiểu Tiên ủy khuất nói, nàng nói xong lại luyến tiếc hôn lên mu bàn tay của Doãn Tân, giống như là muốn thông qua cái loại phương thức tinh tế này để truyền đạt hết tình yêu to lớn của bản thân đến Doãn Tân.
Doãn Tân tùy ý để Triệu Tiểu Tiên hôn cô trong chốc lát, sau khi đã trải qua một cuộc chiến đấu gian nan vất vả như vậy, thật ra hiện tại cô rất mệt đến mức mí mắt cũng rất nhanh không mở lên nổi. Nhưng không hiểu sao đầu óc lại rất thanh tỉnh, đại khái là bởi vì nghĩ đến đứa bé.
Cô nỗ lực giày vò lâu như vậy, dù sao cũng phải nhìn thành quả một cái chứ.
"Bảo bảo đâu?"
Triệu Tiểu Tiên nâng nâng đầu, theo bản năng hướng về phía sau nhìn một cái. "Ở bên kia, tôi còn chưa có nhìn... Ba mẹ thì đang nhìn."
"Thật vất vả chờ mong cái vật nhỏ này, ngược lại cô cũng không vội..."
"Có vội cũng phải vội cô trước a." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi nói: "Dù sao cũng phải có thứ tự trước sau mà."
Doãn Tân cười cười. "Vừa rồi tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như..."
"Nếu như cái gì?"
"Nếu như tôi không thể hạ sinh đứa nhỏ này, hoặc là, nếu như xảy ra cái tình huống đặc thù, yêu cầu cô phải lựa chọn, cô sẽ..."
"Chọn cô." Triệu Tiểu Tiên không chút suy nghĩ ngắt lời nói.
Thật ra nàng vốn dĩ không muốn Doãn Tân nói cái loại vấn đề giả thiết tiêu cực này, càng không cần phải thật sự trả lời cái vấn đề này.
Nhưng mà nàng cũng biết, Doãn Tân rất để ý.
Đại khái là Doãn Tân vẫn luôn cho rằng, nàng đối xử tốt với cô ấy, chỉ là bởi vì đứa nhỏ này mà thôi.
Có lẽ mới ban đầu, quả thật là đứa nhỏ chiếm tỷ lệ rất cao, nhưng hiện tại Triệu Tiểu Tiên rất khẳng định, đó chỉ là lúc trước, bây giờ hoặc là sau này, không bao giờ đúng nữa.
"Thật sao?" Nàng nhìn thấy trêи gương mặt của Doãn Tân hiện ra ý cười, cái nụ cười này tựa hồ so với những nụ cười trong quá khứ mà Triệu Tiểu Tiên đã từng nhìn thấy còn hạnh phúc hơn nhiều.
"Thật sự." Triệu Tiểu Tiên vô cùng khẳng định nói: "Hoàn toàn chắc chắn."
Cái mà Doãn Tân muốn chỉ là một câu trả lời, thật ra đứa nhỏ đã bình an chào đời, cho nên là thật hay là giả đã không còn quan trọng nữa.
Nhưng mà Doãn Tân vẫn rất vui vẻ, vui vẻ vì Triệu Tiểu Tiên nguyện ý nói như vậy cho cô nghe, vui vẻ vì Triệu Tiểu Tiên có thể để ý cô như vậy.
"Được rồi được rồi, cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, mau mau nghỉ ngơi đi."
Doãn Tân lại cố chấp lắc lắc đầu, thậm chí cô còn có chút ý nghĩ khác thường muốn ngồi dậy, kết quả lại bị Triệu Tiểu Tiên liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền trực tiếp đè lại.
Vẻ mặt của Doãn Tân vô tội nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Tôi muốn nhìn thấy đứa nhỏ."
"Ai nha, cô muốn nhìn thì cứ nói ra, cô ngoan ngoãn đừng cử động, tôi bồng đến cho cô."
Ở bên kia không đợi Triệu Tiểu Tiên đi qua, thật ra Lâm Thư đã sớm yêu thích bế lên không buông tay, bé con lúc mới đầu còn gào lên hai tiếng, nhưng sau đó cũng không còn kêu lên nữa, nhắm mắt lại giống như là đang ngủ, bộ dạng thoạt nhìn ngược lại còn mệt hơn so với Doãn Tân.
Lâm Thư nghe tiếng liền bồng đứa trẻ đi đến, Triệu Tiểu Tiên nơm nớp lo sợ đưa tay nhận lấy, chỉ là cái tư thế bồng em bé này lúc trước nàng đã luyện tập mấy tuần dưới sự hướng dẫn của Lâm Thư, lúc này thật là có chút tư thế chuyên nghiệp dễ như trở bàn tay.
Thời điểm Triệu Tiểu Tiên cúi đầu nhìn đứa bé, Doãn Tân cũng cấp bách nhìn qua, tuy rằng hai người đều là lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, nhưng mà biểu tình lại khác biệt rất xa.
Doãn Tân hơi hơi nhíu mày, giống như là thấy được cái đồ vật gì đó kỳ quái. "Tại sao nó lại xấu như vậy?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Triệu Tiểu Tiên há miệng muốn nói thật ra khá xinh đẹp, nhưng mà sau khi nhìn thấy gương mặt của bé con, thật là có chút trái lương tâm nói không nên lời.
"Quá nhiều nếp nhăn." Doãn Tân tiếp tục phê bình nói: "Chúng ta không có bồng nhầm chứ?"
Lời nói này có thể đạp đổ hết tất cả niềm vui ở đây, Lâm Thư nói: "Chúng ta sinh con tại nhà, làm gì còn có đứa bé nào khác để cho con bồng nhầm?"
Doãn Tân: "..." Cũng phải, quên mất chuyện này.
Lâm Thư lại nói: "Con nít mới vừa sinh đều sẽ như vậy, nhà chúng ta xem như là rất xinh đẹp, sau này trưởng thành khẳng định là một mỹ nhân."
"...Thật hay giả?" Doãn Tân hiển nhiên rất là hoài nghi.
Tuy rằng trước khi sinh con đã đọc qua không ít kiến thức và lý thuyết, nhưng thời điểm đối mặt với hiện thực, tâm lý vẫn là không quá chắc chắn.
"Chậc! Cái này mẹ còn lừa con sao? Vốn dĩ gien của mẹ và ba con cũng đã ưu tú như vậy, con nhìn con xem, xinh đẹp bao nhiêu? Tiếp đó Tiểu Tiên cũng xinh đẹp như vậy, đứa nhỏ làm sao có thể xấu được?"
Dựa trêи lý thuyết thì sẽ không xấu, nhưng cái đó cũng không phải là gen trội và gen lặn hay sao?
Nhìn thấy bộ dạng của Doãn Tân vẫn là không thể buông bỏ được, Triệu Tiểu Tiên vội vàng an ủi bổ sung: "Không sao, cho dù lớn lên không xinh đẹp, sau này cũng có thể phẩu thuật thẩm mỹ mà?"
Mọi người: "...??"
Sự thật chứng minh là hai vị mẫu thân đều lo lắng khá dư thừa, cũng không cần phải chờ đợi lâu, thời điểm bé con lần đầu tiên mở mắt, một đôi mắt cứ mở lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người ở trong nhà đều lần lượt bị kinh diễm.
Vốn dĩ lông mi của đứa bé khá dài, kết quả vừa mở mắt một cái, phối hợp với đôi mắt to tròn, quả thật là giống một con búp bê như đúc, nếu đặt vào trong tủ kính không chừng cũng không có người nào có thể phân biệt được.
Lúc này Doãn Tân tựa hồ cũng có chút yên tâm, vốn dĩ còn đang cảm thấy lo lắng vì bản thân sinh ra một tên quỷ con xấu xí, dù sao thì giá trị nhan sắc của cô và Triệu Tiểu Tiên đều rất cao, sau này nếu mang theo một tiểu nha đầu xấu xí như vậy đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người khác hoài nghi là có phải con ruột hay không.
Cái này thì tốt rồi, lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc chắn là con ruột.
Thân thể của Doãn Tân khôi phục rất nhanh, giống như bác sĩ đã
nói, căn bản thân thể vốn dĩ đã rất tốt, không quá hai ngày đã có thể cùng Du Lý ở trong sân làm một chút các động tác vận động đơn giản, bắt đầu kế hoạch cải tổ vóc dáng.
Điều đáng vui mừng là những vết rạn khi có thai của Doãn Tân cũng không tính là quá nặng, thế nhưng mỡ thừa cho dù là tiêu chuẩn thấp nhất cũng vẫn phải có, xuất phát từ yêu cầu cực kỳ cao của Doãn tổng đối với bản thân, với cái loại trạng thái vóc dáng như hiện tại đương nhiên là muốn có thể mau chóng thoát khỏi càng sớm càng tốt.
"Nghỉ ngơi một lát đi, cái người này đầu đầy mồ hôi, đến ăn chút trái cây đi." Triệu Tiểu Tiên từ trong nhà đi ra cầm theo một mâm đựng trái cây, tuy rằng Doãn Tân đã thành công ném xuống cái mác thai phụ này, nhưng mà đãi ngộ thông thường vẫn là không hề giảm bớt.
Triệu Tiểu Tiên vẫn như cũ mỗi ngày đều thức dậy sớm làm cơm dinh dưỡng cho Doãn Tân, trái cây cũng có không ít, thậm chí hiện tại còn thêm trà chiều và điểm tâm.
Một lần nữa Doãn Tân cảm thấy căn bản chính là chướng ngại vật trong quá trình giảm béo của mình đang trêи đường đến đây.
Sau khi Doãn Tân sinh em bé xong liền đối lập với lúc trước, cũng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, giống như cái loại tình huống này, Triệu Tiểu Tiên vừa kêu một tiếng, ngay lập tức tung ta tung tăng chạy đến, cái gì mà không có khẩu vị ăn uống hay là lấy lý do linh tinh không muốn ăn, cuối cùng thì không còn phải nghe thấy nữa.
"A...!" Doãn Tân ăn trong chốc lát, còn rất cảm khái nói một câu: "Bây giờ cảm giác, thật là nhẹ nhàng a!"
Cảm giác trêи người giống như là gánh thêm một ngọn núi, mang ròng rã suốt mười tháng, rốt cuộc hiện tại cũng có thể hoàn toàn buông xuống.
Đừng nói, có thể là đã nhìn lâu cái dáng vẻ Doãn Tân mang cái bụng to, hiện tại Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy cô ấy một thân một mình như vậy, còn có chút không thích ứng được.
"Chịu khổ cực lớn như vậy, chờ cái vật nhỏ kia trưởng thành, cô nhất định phải trừng phạt nó thật tốt."
"Được được." Vẻ mặt của Doãn Tân có dụng ý sâu xa nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Cái gì?"
"Chờ sau khi trưởng thành sẽ để nó kế thừa công ty."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Hai người đối mặt nhìn nhau, kết quả lại không hẹn mà đồng thời nở nụ cười.
Doãn Tân: "Hiện tại hình như tôi có thể đặc biệt lý giải, tâm tình của ba mẹ tôi khi muốn để tôi thừa kế công ty, đại khái là như thế này."
Chỉ là tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, tiếp đó Doãn Tân vẫn là quan tâm hỏi bổ sung một câu: "Nó ngủ rồi sao?"
"Ngủ rồi." Triệu Tiểu Tiên nói: "Gần đây tôi phát hiện ra một hiện tượng đặc biệt thú vị."
Doãn Tân nghi hoặc nói: "Cái gì?"
"Khoảng hai ngày trước, sau khi Kha Kha ở phía xa liếc mắt một cái nhìn thấy Tiểu Anh Anh, mỗi ngày nó đều nằm sấp ở ngoài cửa, biết rõ không cho nó đi vào ngược lại nó cũng không vào, chỉ nằm ở đó rồi nhìn."
Lông mày của Doãn Tân nhíu lại: "Vì sao?"
"Đại khái là, làm hộ hoa sứ giả?" Triệu Tiểu Tiên vui đùa nói.
Lại nói tiếp cũng cảm thấy thương xót cho nó, thật ra Kha Kha đã trưởng thành rồi, lúc trước cũng từng động ɖu͙ƈ, nhưng mà mỗi ngày Triệu Tiểu Tiên đều chiếu cố cho Doãn Tân, không còn sức lực để quan tâm, cuối cùng đành đưa nó đi triệt sản.
Nếu không cái việc này cho dù như thế nào cũng phải chờ đến khi Kha Kha sinh được lứa đầu tiên, hoàn chỉnh làm một cẩu sinh, sau đó mới lại đi triệt sản, hiện tại cảm giác có chút tiếc nuối.
Doãn Tân nói: "Chắc là nó biết đó là tiểu chủ nhân."
Tiệu Tiểu Tiên chống cằm. "Có phải là tôi nên tìm cho nó một cái bùa may mắn để mang hay không, hay là tìm cho nó một người bạn?"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Doãn Tân liền tiếp nhận được tín hiệu trọng điểm ở bên trong. "Cho nên cô lại muốn nuôi thêm một con?"
Triệu Tiểu Tiên nhấp nhấp miệng, không nói chuyện.
Nhưng biểu tình ở trêи mặt lại viết rõ ràng: Không sai, chính là như vậy.
Chỉ là chuyện này cũng không phải riêng vì Kha Kha, hoặc là vì ham muốn cá nhân của chính Triệu Tiểu Tiên.
Doãn Tân nheo nheo mắt. "Lại nuôi một con Corgi?"
Triệu Tiểu Tiên hướng về phía Doãn Tân, chớp chớp đôi mắt to, yếu ớt nói: "Husky thì thế nào?"
Doãn Tân như đang suy tư điều gì nhìn Triệu Tiểu Tiên trong chốc lát, mãi cho đến khi làm cho Triệu Tiểu Tiên cảm thấy da đầu tê dại, mới chậm rãi phun ra một câu: "Là cô muốn, hay là mẹ tôi muốn?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
------------------------------
Ngày 24-03-2021
P/S: Cuối cùng Doãn Tổng cũng hạ sinh một tiểu mỹ nhân rồi. Mọi người đoán xem sau này bé con sẽ giống ai? 😁