Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch, Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa

Chương 34: 34: Thôn Sa Thạch 1




Tử Ngọc tràn đầy tự tin, nương theo sự che chắn của xe la, lấy ra một thùng gỗ lớn cùng kẹp sắt, kích động vung tay lên nói.

"Tiểu Lạc, ca ca dẫn ngươi đi nhặt hải sản!"
"Đi! Đi nhặt hải sản thôi!"
Tiểu đậu đinh cái gì cũng không hiểu, nhưng chỉ cần là lời ca ca nói đều sẽ tích cực ủng hộ.

Cũng may lúc ra cửa, hai huynh đệ đều đã thay thành y phục vải bông ngắn màu xám, giúp cho bọn họ dù có chơi đùa ở trên bờ cát cũng không bị bẩn.

Tử Ngọc vốn chỉ biết ăn chứ không hề biết mấy tập tính của các loại hải sản, đứng ở trên bờ cát há hốc mồm, bởi vì nàng không biết nên bắt đầu từ đâu, cũng không biết tìm hải sản ăn được kiểu gì.

Con la tự giác đi theo sau chủ nhân vô lương tâm của nó, thỉnh thoảng lại thở phì phò, tỏ vẻ bất mãn của mình.

Tử Ngọc không biết nên bắt đầu tìm từ đâu, đành phải đi nhặt rong biển, rong biển bị dạt lên bờ, xem thử có cua tôm nhỏ gì đó lọt lưới hay không.


Tiểu Lạc thấy vậy tích cực giơ tay lên, chỉ vào một con cua nhỏ bò ra từ trong đám rong biển oa oa kêu to.

"Ca ca, ca ca, có tám chân.

"
“Ha ha ha, Tiểu Lạc ngu ngốc, đó gọi là cua.


"Bắt, bắt!"
Thấy con cua nhỏ muốn bò đi, Tiểu Lạc gấp đến mức giậm chân, nhưng cũng không dám bắt lấy nó, chỉ có thể kêu lên liên tục.

Trận thanh âm này của hai người khiến mấy hài nhi đứng cách đó không xa hiếu kì tới vây xem, trên người chúng đều là quần áo bằng vải thô có chỗ còn có thể nhìn quyên qua được.

"Này, các ngươi từ đâu tới vậy?"
"Nơi này là địa bàn của thôn Sa Thạch chúng ta, không cho phép người ngoài tùy tiện ra vào.

"
Nam hài nhi cao nhất trong cả đám, cảnh giác nhìn người xa lạ trước mặt, liếc mắt nhìn màu da trắng nõn của hai người rồi kết luận, đây cũng không phải là người của mấy thôn xung quanh.

Tử Ngọc tìm một lúc lâu cũng chỉ tìm được hai con cua nhỏ, liếc mắt nhìn vào thùng của ba hài tử kia, thùng nào cũng đầy ắp.

"Chúng ta đến từ phủ Thượng Đô, đây là đệ đệ của ta, các ngươi có thể bán mấy vật trong thùng cho ta được không?"
Ba hài tử nghe vây hai mắt sáng ngời, bình thường bọn họ đều nhặt đem về nhà ăn, đây là lần đầu tiên biết được vỏ sỏ dài có thể đổi tiền.

"Thật sự có thể đổi thành tiền sao, ngươi không gạt chúng ta đấy chứ?" Nam hài lớn nhất không tin nói.


Bãi cát ở bên bờ biển có rất nhiều mấy thứ này, chỉ đám hài tử bọn chúng mới đi nhặt về để nấu ăn tạm thôi.

"Đến đây, chúng ta bàn bạc giá cả!"
Tử Ngọc nhìn ba cân sò ở thùng của bọn chúng, lộ ra nụ cười như hồ ly nói.

"Mỗi người năm đồng, đổ chúng vào trong thùng của ta sẽ lập tức có tiền.

"
Vì để cho lời nói mình đáng tin cậy hơn, Tử Ngọc lấy ra 15 đồng tiền cho bọn chúng nhìn.

"Rầm!"
Không cần Tử Ngọc nói thêm gì nữa, ba hải tử đồng loạt đổ vỏ sò dài mà chúng vừa đào được vào trong thùng lớn, ánh mắt lấp lánh rơi vào mấy đồng tiền trên tay nàng.

Đối với bọn chúng mấy đồng tiền này, đều được thấy rồi nhưng chưa bao giờ có cả.

"Đây, mỗi người năm đồng!"
"Đa tạ công tử!"
Hài tử cao nhất là người đầu tiên cầm lấy đồng xu, lòng tràn đầy vui mừng nói cảm ơn với Tử Ngọc, hai đứa nhỏ khác cũng cầm lấy đồng xu rồi bỏ chạy.


Bộ dáng gấp gáp như con khỉ kia, cứ như là sợ Tủ Ngọc sẽ đuổi theo cướp về vậy.

"Công tử, ngày mai còn tới không?" Hài tử cao nhất chạy chậm hai bước, dừng lại quay đầu tràn đầy hi vọng nhỏ giọng nói với nàng.

"Tiểu tử, đừng vội đi!"
"Sau khi thủy triều xuống, các ngươi bình thường đều sẽ nhặt được chút gì đó sao.


Tử Ngọc liếc mắt nhìn Tiểu Lạc đang ngồi xổm trước thùng gỗ, nở nụ cười hiền lành với hài tử trước mặt, lại khiến nó sợ tới mức nắm chặt đồng xu trong tay, lùi về phía sau hai bước.

"Công tử, sau khi thủy triều xuống chúng ta thường thích nhặt cá hơn, những thứ khác đều là nhặt về cho gà và vịt ăn.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.